Đường Chuyên

Quyển 21 - Chương 11: Bị bao vây

Thu liệm di hài tướng sĩ xong, Vân Diệp lệnh thành lạc đà lùi lại bốn mươi dặm cắm trại, nơi đây là yếu đạo đông tiến, nếu không hạ thành lạc đà, người Đột Quyết phải vượt qua năm trăm dặm sa mạc mênh mông mới tới được Vu Điền.

Vân Diệp lui, Đột Thi liền mang đại quân dần áp sát, thấy thành lạc đà cố thủ sơn cốc, đành trú quân cách ba mươi dặm ở chỗ có nguồn nước.

Có lẽ đánh Quy Tư đã làm người Đột Quyết mệt mỏi, liên tục ba ngày chúng không chủ động tiến công, ngược lại du kỵ của Vân Diệp lúc nào cũng tìm cơ hội công kích mục dân.

Mục dân bị giết quá nhiều, Đột Thi không ngồi yên được nữa, cũng phái kỵ binh ra đối chiến.

Vân Diệp ít sợ nhất là tiêu hao chiến, luận về thời gian mà nói thì bản thân có lợi hơn, đại quân Lý Tịnh đánh bại người Thổ Phồn đang tích cực hướng về phía Lâu Lan

Trên người Quách Bình có tổng cộng hai mươi sáu vết thương do tên, xương sườn bị gãy hai cái, một cái suýt đâm vào tim, cả quân y cũng cho rằng hắn còn sống đúng là ông trời phù hộ.

Phía tây bắc thành lạc đà có hai cái gian nhà gỗ lẻ loi, đó là chỗ ở tạm thời của hắn và Trần Sồ.

Trần Sồ rất sợ chuyện tắm rửa liên tục, chỉ cần tắm một lần, chẳng khác gì bị tra tấn, một ngày tắm ba lần, hắn thấy mình đã thành người sạch nhất thiên hạ.

- Tào quân y, mai không phải tắm nữa nhé, miệng vết thương của ta ngâm nước bợt ra rồi, cứ thế này làm sao khôi phục được.

Trần Sồ nhìn quân y đang pha nước thuốc nói:

- Ngươi chỉ bị thương ngoài da không chết được, nếu không xử lý hết thi độc trên người mới là diêm vương đòi mạng, chẳng những ngươi, còn hại cả đại quân, cho nên mai hai ngươi tiếp tục ngâm thuốc.

Trần Sồ nằm gục xuống ván gỗ bảo với Quách Bình:

- Chẳng bằng chặt đầu ta đi cho xong.

Quách Bình trịnh trọng nói:

- Sau này ta sẽ giữ gìn tốt cái mạng này, dù chịu bao nhiêu khổ cực cũng phải giữ gìn nó, ngươi cũng thế, quân An Tây chỉ còn lại hai chúng thôi, kiếp này không gây dựng lại, ta thề không làm người.

- Hôm qua ngươi còn bảo về thư viện học, sao hôm nay trở giọng rồi?

- Đêm qua cha ta tới tìm ta, còn có cả đại ca ta, cổ huynh ấy tới giờ vẫn chưa thẳng lại, Trương Đình Nguyệt toàn thân bốc cháy, cha ta luôn thế, chết rồi cũng không tha cho ta, chẳng lẽ họ không tìm ngươi?

Quách Bình ủ rũ hỏi:

- Không, chắc là họ thấy ta đang cùng Lương gia khuê nữ điên đảo loan phượng nên ngại không vào.

Trần Sồ không biết xấu hổ đáp:

- Ngươi nói xem mấy ngày qua người Đột Quyết cứ ném xác chết xuống nước là có ý gì? Chẳng lẽ muốn gây ra ôn dịch để tất cả cùng chết/

- Đừng lo, ngươi quên một danh hiệu khác của Vân hầu rồi sao, ngài ấy là lương y chỉ kém Tôn tiên sinh, tới cả lỗ sang còn trị được, đối phó với ôn dịch bình thường không ngại. Ngươi nhìn vị trí là biết, chúng ta đang ở đầu hướng gió, người Đột Quyết đúng là muốn chết.

Gây ô nhiễm nguồn nước là trò cũ của người Hung Nô, cho dù hung tàn như người Hung Nô tối đa cũng chỉ lấy ngựa chết dê chết làm chuyện này, Đột Thi làm như thế, chắc khiến người người phẫn nộ.

Quả nhiên khí cầu truyền tin tức, có một số kỵ binh bỏ đi.

Ngày hôm sau truyền tin, lại có ít người nữa đi về phía sau.

Tới ngày thứ ba khí cầu truyền tin nói có lượng lớn kỵ binh bỏ đi, Vân Diệp mới nhận định đây là âm mưu của người Đột Quyết.

Đỗ Như Hối phe phẩy quạt nói:

- Người ta đã dụ địch ba ngày rồi, ít nhiều ngươi cũng phải có phản ứng, tránh mọi người coi Đột Thi là kẻ ngu xuẩn.

- Kế sách của ông ta cao minh một chút thì ta còn cam tâm mắc bẫy, giờ chơi trò thêm binh giảm bếp này thật vô vị, ban ngày bỏ đi, thừa lúc buổi tối trở về. Mùa hè nóng nực chỉ có buổi tối mới hành quân được, bọn chúng tính hành quân dưới mặt trời chói chang à?

Đỗ Như Hồi vất vả đứng dậy, lại tới lúc mặt trời lặn rồi, phải cùng Vô Thiệt tắm thần quang, ra tới cửa nói:

- Ngươi có thể dựa vào thời gian làm người Đột Quyết tan rã, đó là kỳ công cái thế, đánh trận không phải là so ai giết được nhiều người hơn ai.

Vân Diệp biết ông ta muốn nói gì, sợ mình không chịu được dụ dỗ mà lỗ mãng suất binh, hiện thấy Vân Diệp còn trấn tĩnh hơn lão binh, yên tâm đi tìm đạo trường sinh.

Hiện giờ Vân Diệp xác định được một điểm ngọc bài có thể dùng như đèn sợi đốt, y đặt ít cây cỏ và thú nhỏ trong phòng Vô Thiệt, kết quả đều sống rất tốt, một con thỏ còn sinh ra sáu con thỏ con, Vân Diệp kiểm tra qua, không có con thỏ nào mọc hai cái đầu.

Đại quân tác chiến rất giống trò chơi, nhiều khi chủ soái hai bên thăm dò như hai thằng ngốc, Đột Thi rất may mắn, nửa tháng sau thi thể bị gió nóng hong khô, không xảy ra ôn dịch.

Vân Diệp đã chuẩn bị trước, chỉ cần xảy ra ôn dịch là mang quân bỏ chạ không tin quân Đường vệ sinh tốt lại mắc bệnh trước, giờ chẳng có gì xảy ra làm y rất thất vọng.

Người Đột Quyết đành phải lùi lại, nhưng lương thảo là vấn đề lớn, thành Quy Tư đã bị hủy, vì thế những bộ lạc nhỏ ở ốc đảo tản mác gặp phải thảm họa, người Đột Quyết đi tới đâu, nơi đó thành tử địa.

Khi không phán đoán được ý đồ của địch, Vân Diệp liền án binh bất động, chỉ cần người Đột Quyết không đông tiến thì thích làm thì cứ làm.

Rất nhanh Vân Diệp nhận ra quyết sách của mình không ổn, vì sau lưng y xuất hiện người Thổ Phồn, cầm quân chính là Lộc Đông Tán.

Lộc Đông Tán quả nhiên bất phàm, ông ta vừa xuất hiện liền đào cái hào cực sâu, người Đột Quyết cũng thế, nửa tháng sau, hai phía trước sau của thành lạc đà bị hai cái hào sau chặn đứng, hai bên trái phải là rặng núi cao lớn, thành lạc đà muốn rời đi còn khó hơn lên trời, Lộc Đông Tán cho rằng tiếp tới dùng ưu thế binh lực công thành là được.

Có thể khiến Lộc Đông Tán phải bỏ Ngọc Long Tuyết Sơn nói rõ thắng bại của người Đột Quyết liên quan tới thành bại toàn bộ chiến lược, chỉ có thả cho lượng lớn người Đột Quyết vào, bọn chúng mới giảm bớt được áp lực của mình một cách hữu hiệu.

Sơ hở duy nhất của Vân Diệp là cách Lâu Lan quá xa, quan nội muốn cứu viện vô cùng khó khăn, hiện sơ hở này bị Lộc Đông Tán phát hiện, đồng thời dùng hào hạn chế năng lực cơ động của thành lạc đà.

Trần Sồ và Quách Bình nhìn quân địch ở xa, cảm thấy ác mộng sắp lặp lại lần nữa.

Vân Diệp vẫn cái bộ dạng dở sống dở chết đó, y luôn nỗ lực tuân theo quy tắc của sa mạc, đó là cố gắng giảm thiểu hoạt động, chẳng những y mà Đỗ Như Hối cũng như con rùa già, trừ mỗi ngày thiên lôi đánh vẫn cùng Vô Thiệt tắm sáng thì nằm trên ghế tựa, nhìn mặt trời mọc rồi lặn đốt thời gian.

Trần Sồ và Quách Bình cực kỳ sốt ruột, lúc này phải vào thời gian phân phối vật tư thời chiến mới đúng, vì sao vẫn tẩm bổ xa hoa mỗi ngày hai quả trứng gà, một bát sữa lạc đà?

Khó khăn lắm mới hết thời gian cách ly, chuyện đầu tiên họ làm là cầu kiến Vân Diệp, xin y chuẩn bị tác chiến lâu dài, vật tư phát có giới hạn, chỉ cần không chết đói là được.

Vân Diệp đặt sách xuống, chẳng trả lời mà chỉ Điền Nguyên Nghĩa, lại cầm sách lên, trời quá nóng, tới sức nói chuyện cũng chẳng muốn lãng phí.

Điền Nguyên Nghĩa cười mời hai bọn họ rời lều soái, đi xem thành lạc đà lấy thức ăn ở sa mạc ra sao, vỗ ngực đảm bảo lương thảo đại quân trong năm tháng tuyệt đối không có chút thiếu hụt nào.

Không ai có thể mang theo lương thảo tác chiến cho năm tháng, đó là thường thức, theo chế độ thấp nhất, một người một ngày ăn một cân gạo, năm tháng là một trăm năm mươi cân, bốn vạn đại quân cần con số vô cùng khổng lồ, chưa nói tới lượng cực lớn động vật trong quân.

- Các ngươi hiểu vì sao thành lạc đà phải trú ở nơi cỏ tươi tốt chưa? Tòa thành nát Quy Tư đó chẳng có ý nghĩa cố thủ nào. Lương thực của những người đó trong vòng năm tháng không cần lo.

Điền Nguyên Nghĩa chỉ kỵ binh đang chăm sóc chiến mã ở giữa thành nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận