Đường Chuyên

Quyển 12 - Chương 20: Thiên ma vũ là cái gì?

Vân Diệp thở dài, lấy một đồng trong ống tay áo đặt vào tay Lý Thái: - Ta cũng không làm được, ngươi thắng rồi, một đồng này thuộc về ngươi, bí phương và dụng cụ sẽ được đưa tới nhà ngươi. Loại người vừa rồi ta nói là động vật kinh tế thuần túy, ngươi không thể phủ nhận chúng có rất nhiều trên đời này, còn gọi là đại biểu của thành công. Muốn thành công, ngươi phải thành một người đơn thuần, ví như một vị hoàng đế đơn thuần, một chính khách đơn thuần, trước kia ta nghe được một câu nói là " chỉ kẻ cuồng cố chấp mới có thể thành công", hai ta không làm được, nên chỉ có thể thành kẻ ngốc thuần túy.

Lý Thái cất tiền vào lòng, nhìn miến treo đầy sân, háy mắt với Vân Diệp: - Ta thấy làm một người nhìn miễn đầy sân cười ngốc nghếch là chuyện hạnh phúc, vì người khác vui mà vui, hơn nhiều so với vì mình vui mà vui, ngươi thấy đúng không?

Sao kẻ nào cho rằng mình có chút tu dưỡng cũng thích phu ra câu này? Vân Diệp nói: - Tởm bỏ mẹ, suốt ngày cười hì hì là thằng ngốc đầu thôn, có người bình thường nào suốt ngày vui được, mỗi khi nghe kẻ nào nói câu này là buồn nôn.

Trên tường Vân gia toàn là thị vệ, không yên tĩnh như trước, Vân Diệp đành tới tiền viện xem đám Tân Nguyệt làm miến dưới lán.

Trường Tôn thị cũng ở trong đó, vừa mới hết tháng ở cữ, trông béo tốt hơn nhiều, đầu cũng buộc một cái khăn hoa lan, đang cho khoai tây vào cối xay, còn thi thoảng vỗ mông lừa một cái, toàn thân bao phủ bởi niềm vui, tinh thần rất khỏe khoắn.

Thấy lão nương làm việc, Lý Thái đi tới dắt lừa, đi được vài vòng đã thấy chóng mặt, Trường Tôn thị cười mắng đuổi nhi tử đi, có nhà ai lừa kéo cối xay, chủ nhân cũng đi vòng vòng theo.

Vân Diệp rót cho Trường Tôn thị một cốc trà, mời bà ngồi nghỉ, làm thay việc cho khoai tây vào cối. Trường Tôn thị cởi khăn buộc đầu ra, rất tự nhiên lấy lau mặt, nông phụ làm thế chẳng có gì lạ, một bậc quốc mẫu làm thế trông chẳng tự nhiên. Bà ta từ nhỏ đã chẳng làm nông, chỉ có mỗi năm xuân canh đi diễn một chút, mùa thu theo sau lưng Lý Nhị nhặt vài bông lúa mà Lý Nhị cố ý làm rớt xuống đất, coi như là đã làm ruộng.

Động tác này nhất định học từ nông phụ khi xuất hành, không thì trong tác phẩm văn học, cảm thấy làm thể thể hiện được sự vất vả của mình, cho văn võ toàn triều và bách tính xem, vừa rồi có thấy bà ta đổ mồ hôi đâu, đúng là làm màu, diễn kịch tới độ này cũng là một người đơn thuần chả trách lưu danh thiên cổ.

- Tiểu Diệp, thực đơn chế biến món miến ngươi đưa vào cung hôm qua rất tốt, món miến thịt heo kia là bản cung thích nhất, buổi tối chỉ ăn đúng món đó, ăn tận hai bát, đúng là vừa no vừa ngon. Ngươi làm vậy là tích đức lớn, bản cung thay nông gia vất vả trồng khoai tây cám ơn ngươi.

- Nương nương chê cười rồi, đây không phải công của thần, mà là của học sinh thư viện, vi thần nhận lời trưởng bối hai nhà tới dự tiệc, tới lúc ấy nhất định chuyển đạt lời cám ơn của nương nương.

Lý An Lan nhận lấy chậu gỗ trong tay Vân Diệp, làm thay y, để Vân Diệp trò chuyện đàng hoàng với hoàng hậu. Trường Tôn thị nhìn thấy cảnh này mỉm cười, cùng Vân Diệp đi qua một bên, kỳ quái hỏi: - Thọ Dương và Tân Nguyệt rất hòa thuận, Thọ Dương khỏi nói, trước kia tới bệ hạ mà nó còn dám mặt nặng mày nhẹ, Tân Nguyệt cũng là đứa ngoài mềm trong cứng, bản cung rất muốn biết làm sao ngươi có thể giá ngự được hai nữ nhân này, nhà bình thường chẳng hài hòa được như thế, giỏi lắm, nói cho bản cung nghe xem.

Đoán chừng bà ta đã thắc mắc lâu lắm rồi, tới giờ mới không kìm được ngọn lửa lắm chuyện cháy bừng bừng, háy mắt hỏi, có hoàng hậu nhà ai như thế không.

- Nương nương nhìn nhầm rồi, không phải là vi thần giá ngự các nàng, mà là các nàng giá ngự thần, khi mục tiêu nhất trí thì sẽ hiểu nhau cảm thông nhau, nhẫn nhịn nhau, cuối cùng hình thành sự hài hòa vi diệu. Trên đời này chuyện gì cũng có quy luật, để nó thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Vân Diệp làm sao có thể nói chuyện hoang đường kia ra được, đành nói bừa cho qua.

- Nói có lý lắm, trước kia trong hoàng cung có một tuyệt sắc mỹ nhân, nhan sắc lấn át hậu cung, thế đã đành, ả lại còn tinh thông các loại vũ đạo, được thái thượng hoàng yêu thích, tiếc là ả luôn muốn làm hoàng hậu, làm người người phẫn nộ. Có vài chuyện không cần giấu ngươi, lần trước ngươi cởi bỏ tâm kết cho thái thượng hoàng, bức tranh kia chính là ả, vì củng cố sự sủng ái, không biết ả ta học đâu ra một loại vũ đạo cực kỳ dâm mỹ, thái thượng hoàng xem xong cả tháng không lên triều, đó là điển hình kẻ không biết đại thể, khi ấy bệ hạ đang giao phong với Vương Thế Sung ở Lạc Dương, bất cẩn chút thôi là nước mất nhà ta, thái thượng hoàng không để ý tới triều chính sao được, tấu sớ đã chất như núi rồi.

- Khi ấy Bùi Viêm vào hoàng cung, nhìn thấy loại vũ đạo đó thì thất kinh, nói thứ ( thiên ma vũ) ấy sẽ hủy tâm trí người ta, dù là người tâm trí kiên định tới mới cũng dần dần biến thành mềm như bún. Ngươi có biết kết cục của mỹ nhân ấy không?

Vân Diệp không hiểu vì sao hoàng hậu lại nói bí mật trong cung với mình, chỉ biết ngây ngốc gật đầu, kết cục mỹ nhân này chẳng thể tốt đẹp.

- Quần thần nghe Bùi Viêm nói, lập tức toàn thể xông vào cung, khi tới tẩm cung thái thượng hoàng, nhìn thấy mỹ nhân đó đang múa, lửa giận vạn trượng không ngờ bị khúc ( thiên ma vũ) làm tắt ngấm. Bùi Viêm lấy lụa hồng buộc mắt mới giữ được tâm trí, khóc ra máu xin thái thượng hoàng chặt đầu yêu phụ. Không ngờ thái thượng hoàng bị mê hoặc, không cho, còn muốn chém đầu Bùi Viêm. Quần thần lũ lượt cầu xin cho Bùi Viêm, Bùi Viêm đang độ tráng niên, cướp lấy thiết thủ của võ sĩ, chém vào mặt yêu nữ, thái thượng hoàng còn đỡ cho yêu nữ, yêu nữ không chết, nhưng mặt bị rạch từ trán tới cằm, một mỹ nhân đẹp như hoa chớp mắt thành thiên ma thực sự. Nụ cười hả hê hiện lên mặt Trường Tôn thị, nhưng nhanh chóng giấu đi, lòng ghen tị của nữ n hân rất đáng sợ, không phải vì ngươi là hoàng hậu mà không có.

- Nương nương, chuyện này có gì đâu, từ xưa tới nay trên sử sách chúng ta có ghi chép vô số yêu nữ, Đát Kỷ, Bao Tự, Triệu Phi Yến, đều có kết cục không tốt, xuất hiện thêm kẻ nữa có gì lạ, ( thiên ma vũ) cái gì, chẳng qua là thứ vũ đạo dâm uế lấy sắc dục mê hoặc người ta thôi, thứ vớ vẩn như thế cũng đáng để nương nương giảng giải thận trọng như vậy à?

Trường Tôn thị thừ người:

- Ngươi không tin à?

Trường Tôn thị hỏi rất nghiêm túc, Vân Diệp không cười cợt nữa, trả lời đàng hoàng: - Chút thủ đoạn của đám tà ma ngoại đạo, chẳng đáng đem ra bình luận giữa thanh thiên bạch nhật, nương nương cười một cái là được. Thiên ma vũ? Nó chẳng qua là thuật lấy múa hát sắc đẹp mê hoặc người khác, đối phó với phàm phu tục tử còn được, trước mặt bệ hạ chẳng là gì.

- Ngươi nghĩ vậy à?

Trường Tôn thị hồ nghi:

- Bùi Viêm là lão thần ba triều, công huấn trác tuyệt, tâm trí, phẩm tính đều là hàng đầu. Vì sao xem xong khúc Thiên ma vũ thành thoi thóp, ngự y nói nguyên dương tổn hao lớn, sống không quá ba ngày, thế là vì sao?

- Có chuyện này à?

Vân Diệp nghe mà lông mày dựng đứng lên, y không tiếp xúc với Bùi Viêm mấy, lão già này là loại hàng giống Lý Uyên, nghe nói bọn họ còn đổi nữ nhân cho nhau mở đại hội khỏa thân, mặc dù chỉ là tin đồn ngoài hè, nhưng không có lửa sao có khói. Vân Diệp là kẻ tin lời đồn, lần nào gặp Bùi Viêm cũng có sắc mặt cổ quái, nghe Trường Tôn thị kể, đem chuyện ông ta giết mỹ nhân kia thành loại ghen tuông tranh giành, một lão già ăn chơi cả đời như vậy mà cũng trúng chiêu? Lạ nhỉ!

Tác giả: Lần trước Bùi Tịch, viết thành Bùi Viêm, giờ sửa lại , hai vị đại tướng này cách nhau năm mươi năm, hôm nay phát hiện ra, xấu hổ vô cùng, mặt dày xin huynh đệ tha thứ.

- Hừm, ngươi cho rằng bản cung lừa ngươi à? Nay Bùi gia đang chuẩn bị hậu sự, linh cữu đã dựng rồi, chỉ đợi tắt thở là hạ táng. Trường Tôn thị thấy Vân Diệp không tin, bất giác hơi nổi giận, giọng lớn lên:

- Nương nương, không phải là vi thần không tin mà thấy ly kỳ quá, kẻ múa Thiên ma vũ không bị nương nương chặt đầu à? Nương nương là tấm gương cho nữ tử thiên hạ, sao lại khoanh tay ngồi nghìn? Đánh chết Vân Diệp cũng không tin Trường Tôn thị không làm gì được một vũ nữ, nữ nhân thiên hạ lấy bà ta làm hàng đầu.

- Nếu là nữ tử Đại Đường, bản cung tất nhiên sẽ ra tay xử trí, nhưng kẻ múa là vương nữ nước Oa, là sứ tiết nước Oa có quốc thư chính thức, người ta lấy cớ biểu diễn vũ đạo cho huân quý Đại Đường, trừ Bùi Tịch còn có rất nhiều quan viên Hồng Lư tự, đều bêu mặt. Ngươi bảo bản cung xử trí ra sao?

- Nương nương, bệ hạ đã xem chưa?

Vân Diệp tới gần bên Trường Tôn thị, hỏi nhỏ:

Tai lập tức lọt vào ma trảo của Trường Tôn thị, Lý Thái đứng đằng xa cũng đau thay cho y, từ vị trí của hắn, tai của Vân Diệp e là lành ít dữ nhiều, gần đây mẫu thân có vẻ rất nóng tính.

- Người ta nói muốn mời quan viên Đại Đường ta đi xem vũ đạo tuyệt mỹ của đất nước mặt trời mọc, nữ nhân đó rất không biết xấu hổ, lập một cái đài cao ở Trường An, dùng gấm quây quanh, tổ chức thịnh yến, mời quân thần Đại Đường thưởng thức.

- Làm thế cũng được sao?

Vân Diệp kinh ngạc quên cả đau, quyền rũ trần trụi như thế cũng là lễ nghi giữa các ngước?

- Bảo ngươi thường ngày học thêm quy củ Đại Đường, vậy mà ngươi vẫn chẳng biết gì, nước thần phục hiến vàng bạc là chuyện thường, quan trọng nhất là hiến mỹ nữ, bày tỏ thần phục, từ Cao Ly, Tân La, Thổ Phồn ... Đều mang mỹ nữ tới tặng, điện Thừa Thái trong cung sắp không chứa nổi nữa, ngươi từ nhỏ đã ra vào cung mà không biết những chuyện này?

- Thần vào cung không cận kiến bệ hạ nương nương thì đi tìm thái tử, cùng lắm đi thỉnh an Dương Phi, Âm Phi, chỗ khác thần biết làm gì, mà cũng không nên biết.

- Ừm, điểm này ngươi làm rất tốt, chuyện Thọ Dương chẳng thể trách ngươi, hiện giờ thấy mẹ con nó sống vui vẻ, bản cung không truy cứu nữa. Thiên ma vũ liên quan tới thể diện của Đại Đường, ngươi phải nghĩ cách giải quyết, tới khi đó trên đài quan viên lộ ra cái mặt xấu của mình thì thể diện của Đại Đường còn đâu? Ngươi quen nữ nhân nước Oa đó, người quen với nhau dễ nói, ngươi xem có thể đi tìm ả nói chuyện, bảo ả đừng múa điệu đó được không?

- Nương nương chẳng có chút lòng tin nào vào quan viên Đại Đường, nói ra há chẳng phải làm tổn thương lòng bách quan? Vân Diệp chỉ mong đám quan viên thường ngày ăn chơi kia xuất hết dương tinh, kỳ vọng nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ quan viên bêu xấu tập thể, lúc đó mình phải có mặt tham quan mỉa mai vài câu cho hả.

- Nương nương cũng biết thần cướp của nữ nhân đó, nếu chẳng phải Đường Kiệm nói, thần còn chẳng biết cô ta chạy tới Đại Đường. Ngừng một lúc hỏi nhỏ: - Nương nương, không phải cô ta nhảy thiên ma vũ chứ?

Trường Tôn thị gật đầu khẳng định, Vân Diệp cười lớn, cười tới chảy nước mắt, ai ngờ Bùi Tịch - Tà vương Thạch Chi Hiên gian ngoan xảo quyệt lại bị một nữ nhân hở vú ra làm thoát dương, thật quá thú vị, nghĩ tới cảnh nữ nhân đó trên thuyền vờ vô tình nâng ống tay áo cho mình nhìn vú, Vân Diệp càng cười tợn, Lão Bùi phải đói khát thế nào mới bị một nữ nhân ngây ngô làm thần hồn điên đảo.

- Nương nương, vi thần phải tới Bùi gia trêu Bùi Tịch, nhân lúc ông ta còn thoi thóp phải chế nhạo một phen, bị một nữ nhân làm sắp chết, không đáng thương, mà là trò cười lớn.

- Đừng có khinh địch, sư tử bắt thỏ còn dốc toàn lực, nếu ngươi vì khinh địch mà bị hủy trên người nữ nhân đó mới là trò cười lớn. Trường Tôn thị nhíu chặt mày, không ưa sự ngả ngớn của Vân Diệp, dùng tâm thái này đi đối phó với nữ nhân nước Oa, e không phải là dấu hiệu tốt.

- Nương nương, thần và nữ nhân đó từng giao phong, khi đó cô ta vì cướp hoàng kim của trấn Xích Phong mà thần nhắm vào từ trước, bị thần chặn ở trên biển, cô ta thấy không địch nổi hạm đội Lĩnh Nam, liền lên thuyền cùng thần thương lượng giao ra một nửa hoàng kim, vi thần giả vờ đồng ý, cô ta lên thuyền còn dùng mỹ nhân kế với thần, ha ha ha, cuối cùng vi thần lấy nốt năm vạn lượng hoàng kim còn lại, nương nương nói vi thần có thèm để ý tới cô ta không?

Nói chuyện với Trường Tôn thị thoải mái hơn nhiều, lòng quyền mưu của Lý Nhị quá nặng, đi hai bước đã đào hố bẫy người ta, khiến cho quan viên Đại Đường đều nợ ông ta, làm trâu làm ngựa cho ông ta, tới chết vẫn một dạ trung thành, ví dụ như thế Vân Diệp chẳng phải thấy một hai người, đao phủ giơ đao lên còn khóc nói phụ sự kỳ vọng của bệ hạ, mình đáng chết muôn phần.

Cho nên nhiều lúc có những lời chỉ có thể nói với Trường Tôn thị, chẳng thể nói với Lý Nhị, nói với ông ta mình cướp vàng của Cao Sơn Dương Tử, nói không chừng bị lôi lên triều đường, kiểm điểm trước mặt mọi người, thế thì bẽ mặt. Chủ yếu là không thể phân biệt được lúc nào ông ta là Lý Nhị, lúc nào là hoàng đế, bản thân ông ta vận dụng chuyển đổi giữa hai nhân vật rất thuần thục, khi như vị trưởng giả kiên nhẫn hiền tử, lúc như đế vương dữ dội mạnh mẽ, dùng thân phận nào đối xử với người, toàn dựa vào ông ta.

- Nói thế ả không phải đối thủ của người? Trường Tôn thị rất nghi hoặc, nghe lời Vân Diệp nói thì bọn họ đã giao phong thực sự, cuối cùng Cao Sơn Dương Tử thất bại, hình như còn thua thảm, vì sao ả ta tới Trường An một cái dồn Bùi Tịch vào chỗ chết?

- Nương nương, chỉ cần làm rõ thiên mã vũ là cái gì thì dễ xử lý, nữ sắc mê hoặc tất nhiên là lợi hại, nhưng tuyệt đối không lợi hại như nương nương tưởng tượng. Sắc dục mê hoặc người chỉ tạm thời, rất nhiều đế vương sủng hạnh nữ tử nào đó là vì tình cảm, không phải vì sắc dục. Mà tình cảm phải bồi dưỡng qua thời gian, thần không tin với định lực của Bùi Tịch mà không kháng cự nổi sắc dụ, nhất định có nguyên nhân khác, chỉ cần vi thần tìm ra nguyên nhân, không khó biến cô ta thành trò cười cho thiên hạ.

- Sử sách ghi chép vô số yêu nữ, ngươi không biết, trong số cung nhân cũng có rất nhiều truyền thuyết mị hoặc, đúng là có chuyện đó, bản cung xử trí không dưới mười người, Vân Diệp, ngươi đừng khinh thường, tránh dẫm vào vết xe đổ của Bùi Tịch.

Trường Tôn thị cảnh cáo xong phất ống tay đi tìm Lý Nhị, khỏi phải nói chủ ý này lại do Lý Nhị, ông ta lo bản thân mất mặt, đẩy Vân Diệp đánh trận đầu, đệ tử thần tiên đối phó với yêu ma quỷ quái là thích hợp nhất rồi còn gì.

Lần này Vân Diệp chẳng hề có cảm giác bị tính kế, chỉ thấy toàn thân tràn đầy sức lực, chưa bao giờ thấy thiên ma vũ, đời sau xem như cũng hiểu chút về kiểu vận động nguyên thủy này, còn do tinh anh trong nữ tử nước Oa dạy cho, không lý nào bị một nữ nhân nhìn chẳng có mấy hứng thú mê hoặc, nếu được ôn lại một lần cuộc sống đời sau, coi như không uổng, dù bị Lý Nhị tính kế cũng nhận.

Có phim miễn phí chân thực để xem, Vân Diệp cực kỳ nhiệt tình, phu phụ Lý Nhị vừa đi, lập tức dẫn Lý Thái phóng ngựa tới nhà Nhan Chi Thôi, mình không biết gì về thiên ma vũ, trước tiên phải làm rõ động tác của nó mới tiện tìm hiểu sâu thêm, Nhan lão tiên sinh không gì không biết, thiên ma vũ nhất định nằm trong tri thức của ông cụ.

- Thiên ma vũ chính là "Hà tây tán phật khúc", người múa và nhạc đội khoảng ba bốn người, múa trong mật thất hẹp có lan can, hai vũ nữ thân trên để lập lờ, dưới mặc váy ngắn, cổ, cánh tay, ống chân có các loại vòng, xuyến. Hai người cầm lụa dài múa, chẳng có gì lạ cả. Tiểu tử, vì sao hỏi tới thứ này? Đây không phải là thứ vũ đạo tốt lành, nghe nói đã thất truyền, nếu ngươi có cơ hội nhìn thấy, nhớ gọi lão phu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận