Đường Chuyên

Quyển 5 - Chương 51: Tri thức mang tới lo lắng

Trong các vị tiên sinh chỉ có Nguyên Chương tiên sinh gật đầu, nói với mọi người:

- Dũng khí cần tích lũy, đôi khi dũng khí là hóa thân của phẫn nộ, chúng ta không thể cưỡng ép mọi người đều có tinh thần không biết sẽ hãi, ta chỉ hi vọng học sinh do chúng ta dạy ra không phải hạng hèn nhát là được.

Mọi người thầy chuyện này trong thời gian ngắn khó tranh luận ra đúng sai được, hẹn thời gian thảo luận tiếp, tới si đó toàn bộ thư viện sẽ tham gia, đem chân tướng của dũng khí và tiết tháo công bố với thiên hạ.

Công Thâu Mộc mặt hầm hầm đi tìm Vân Diệp, đứa đồ đệ ngốc Lý Thái của ông ta đang bị vây trong mê cung, không phá giải được Hà đồ lạc thư, phái thị vệ cầu cứu sư phụ, không ngờ Lão Công Thâu cũng không giải được, hai sư đồ đem toàn bộ khả năng thử một lần, bức tường vẫn không nhúc nhích.

Tính bao che con cái của Lão Công Thâu nổi lên, vội vàng đi tìm Vân Diệp tính sổ, muốn cùng y thảo luận chuyện lấy lớn hiếp nhỏ, đứa đồ đệ ngốc của ông ta đang gào khóc.

Lý Thái chẳng sợ cái gì cả, chỉ sợ Vân Diệp cho đeo trứng ngỗng, cái thứ ấy nặng tới một cân, có thứ đó phải đeo tới kỳ thi lần sau, chỉ khi nào có thành tích mới thì mới được trao cho người khác.

Xưa nay luôn tự kiêu, Lý Thái sao chịu nổi xỉ nhục như thế, nhưng hắn lại không giải đươc đề của Vân Diệp, loại chuyện này đi cầu xin phụ hoàng cũng vô ích, nói không chừng còn bị trừng phạt nghiêm khắc hơn.

Vân Diệp cầm một cuộn giấy đặt mạnh lên bàn trước mặt Vân Diệp, Vân Diệp thuận tay mở ra, nhìn một cái là biết bản vẽ tường di động, y cuộn tờ giấy lại, buộc đàng hoàng, giao cho Lão Công Thâu:

- Tiên sinh cớ gì làm thế? Tiểu tử phạt Lý Thái là vì hắn dựa vào có chút thông minh mà làm bừa, không có chút lòng đồng tình với người khác, tuyệt đối không có ý xem trộm bí kỹ bất truyền của Công Thâu gia, lão tiên sinh hiểu lầm rồi.

- Ngươi còn chưa tới mức đi nhìn trộm, lão phu mang bản vẽ ra, là để ngươi thấy Công Thâu gia không phải hạng đồ của mình thì khen hay, đây là kết tinh trí tuệ của tiền nhân nhà ta, bọn họ nghĩ ra phương pháp thần kỳ di chuyển vật nặng, đám hậu bối chúng ta chẳng lẽ lại thua kém tiền nhân? Ngươi xem bản vẽ này, không bao lâu nữa chúng ta sẽ cải tiến nó, cho nên ngươi xem cũng không sao.

Lão Công Thâu không bỏ thể diện xuống được, tên đồ đệ quan trọng nhất của ông ta đang khóc lóc ở đại môn, ông ta là sư phụ là không giúp được, tổn hại tới hình tượng, lần này lấy bản vẽ ra là cắn răng quyết định, hàm ý trong đó khỏi nói cũng biết, chỉ muốn mật mã vào đại môn thư viện mà thôi. Lão Công Thâu có thể gọi là quân tử, thực ra ông ta chỉ cần mở cơ quan ra là biết tất cả, chỉ suy ngược lại là được, với ông ta mà nói thì không khó chút nào, nhưng ông ta không chọn con đường đó, mà dùng học vấn đổi học vấn, nhân phẩm như thế, Vân Diệp không nói sao được.

- Hà đồ lạc thư chỉ là một trò chơi, muốn mở nó, phải điền tất cả các số vào khoảng trống, bất kể dọc, ngang hay chéo, đều phải bằng bốn lăm, ở đây có một bí quyết lão tiên sinh nhớ lấy, hai bốn làm vai, sáu tám làm chân, trái bảy phải ba, cửu cung chính giữa. Chỉ cần gấp ba lần lên, chính là mật mã đại môn.

Lão Công Thâu không để ý tới Vân Diệp, miệng lẩm bẩm bài ca quyết, tay đẩy bản vẽ cho Vân Diệp rồi chạy đi cứu đồ đệ.

Vân Diệp mở bản vẽ ra, nhìn kỹ, không kìm được vỗ tay khen ngợi tổ tiên Công Thâu gia, lần trao đổi này Công Thâu gia lỗ lớn rồi.

Ly Thạch tiên sinh gần đây hơi điên khùng, cả ngày ngồi lý trong phòng đặt xương rồng không nói một lời, đám bạn già Lý Cương thường tới thăm ông ta, ông ta nói không sao, có tâm kết chưa được cởi bỏ, ở bên cạnh rồng có lợi cho suy nghĩ thôi.

Mọi người không nghĩ sâu xa, thậm chí còn mừng thay cho ông ta, rất nhiều đại nho đều gặp phải chướng ngại tri thức, đó là khi học vấn cả đời tích lũy tới một tầm cao, sẽ sinh ra nghi vấn, nghi vấn này không ai có thể giải đáp thay, chỉ có thể tự mình suy nghĩ, nghĩ thông rồi sẽ có đại ngộ, học vấn tăng tiến, vượt qua lằn ranh đó mới được gọi là tông sư học vấn.

Vân Diệp chưa thấy chuyện thần kỳ như thế, người nghiên cứu học vấn đời sau chưa nghe nói ai phải vượt qua cửa ải này, chả lẽ nói bọn họ là học giả rởm? Căn bản không chạm được tới mép bức tường đó?

Cơm nước của Ly Thạch tiên sinh do Nguyên Chương tiên sinh đích thân đưa tới, Vân Diệp chỉ có thể ghé qua cửa sổ nhìn, thức ăn sáng đưa vào được mang ra nguyên xi, Vân Diệp lắc đầu, cứ thế này nếu nghĩ không thông, Lý Thachh tiên sinh sẽ chết đói.

Khuôn mặt ông ta tiều tụy cực đồ, tóc bù xù, miệng lẩm bẩm, nghe mãi mới ra ông ta đang hỏi bản thân :" Với trời cao mà nói ta là cái gì? Với thời gian mà nói ta là cái gì? Con sâu? Sáng sinh chiều chết? Ta thấy bươm bướm đang bay, thấy cá bơi đáy cạn, châu chấu trước bánh xe nói chuyện với ta, cá nuốt thuyền ăn no nứt bụng dân hà đông, đại dương mênh mông có côn bằng, sư phụ, con phải đi đâu về đâu?"

Ông ta đột nhiên trở nên cuồng bạo, không ngừng đánh bản thân, xé y phục, Nguyên Chương tiên sinh cuống lên, bảo Vân Diệp nghĩ cách, có cách gì được chứ, đó là bệnh nhân tự có bệnh tâm thần, Vân Diệp chỉ có cách cho ông ta uống thuốc an thần, nhưng y kiếm đâu ra thứ đó.

Khả năng cảm thấy đau, Ly Thạch không hành hạ mình nữa, bắt đầu hành hạ rồng, con rồng là hóa thạch, chân tay khẳng khưu cua rông ta làm gì được, Vân Diệp đang xem tới đoạn hứng thú thì đầu đau dữ dội, quay đầu lại định chửi thì phát hiện ra Lý Cương, có phải vừa rồi mình vui mừng hơi quá không?

Xoa xoa đầu, làm bộ mặt bi ai tiếp tục xem xiếc khỉ, một người không nghĩ thông quan hệ giữa không gian và thời gian là tẩu hóa nhập ma? Có phải là luyện cửu âm bạch cốt trảo đâu mà đem mình lên giá để nướng?

- Ly Thạch lạc lối rồi, ông ta nhận thức sai lầm về trời và trăng, chuyện này bắt đầu từ khi nào? Chẳng phải ông ta nghiên cứu ngũ kinh à? Quan tâm tới tâm học từ khi nào?

Vân Diệp đột nhiên hiểu ra, chỉ sợ Ly Thạch và Điền Tương Tử quan hệ không cạn, Điền Tương Tử là người sáng tạo ra tâm học, vạn vật không hỏi căn bản, chỉ hỏi tâm mình, giỏi cho Ly Thạch, giỏi cho Điền Tương Tử, nếu không phải hôm nay nổi hứng tới thư viện dạo chơi đã không gặp được Ly Thạch nổi điên, không biết quan hệ giữa ông ta và Điền Tương Tử.

Nếu như Ly Thạch đột nhiên công kích mình, Vân Diệp không dám tượng tượng ra hậu quả đáng sợ đó, một trong những người mình tôn kính nhất, không ngờ ông ta mang mưu đồ bất lương.

Hi Đồng tiết lộ với Vân Diệp rất nhiều cơ mật, bao gồm lai lịch của tâm học, có thể truyền đạt tri thức tâm học tới mức gặp chướng ngại tri thức, Điền Tương Tử trừ ông ta còn ai có bản lĩnh đó.

Vân Diệp mặt âm trầm như nước, không còn tâm thái xem náo nhiệt như vừa nãy nữa, trong lòng hi vọng Ly Thạch không qua nổi chướng ngại này, như thế mình cung kính tiễn ông ta đi, không ai nhìn ra được, không tổn thương tới tình cảm.

- Tiểu tử, mau nghĩ cách.

Lý Cương thúc giục Vân Diệp, trong mắt ông già đầy vẻ hoảng hốt, hiện ai cũng nhìn ra, đánh ngất Ly Thạch không giải quyết được vấn đề, ông ta tỉnh lại sẽ biến thành kẻ ngốc, cho nên càng nóng ruột.

- Sư phụ ngươi có nói với ngươi chuyện liên quan tới không gian và thời gian không, nếu có thì đọc lớn lên, nói không chừng cứu được Ly Thạch một mạng.

Ngọc Sơn tiên snh vội vàng chạy tới, ông ta bội phục sư phụ của Vân Diệp sát đất, trực giác cho ông ta biết làm thế sẽ có tác dụng.

Vân Diệp không tin bệnh tâm lý nghiêm trọng như thế nói vài câu là khỏe, đùa à, nếu như các ông muốn nghe, ta đọc là được, mấy câu trong (xuân dạ yến đào lý viên tự) của Lý Bạch lão tiên sinh đủ phân lượng rồi.

Hắng giọng một tiếng đọc vang:

Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ;

Quang âm giả, bách đại chi quá khách.

Nhi phù sinh nhược mộng,

Vi hoan ki hà?

Ai ngờ đọc hai câu là làm Ly Thạch yên tĩnh lại.

Lý Cương mừng rỡ, trong lúc luống cuống quên cả khen Lý Bạch vài câu, đầu lắc lư như uống rượu ngon.

- Phu thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ. Quang âm giả, bách đại chi quá khách. Nhi phù sanh nhược mộng, vi hoan kỷ hà?

Ngọc Sơn tiên sinh lẩm bẩm, Nguyên Chương tiên sinh cũng đọc theo, các tiên sinh thư viện nghe tin chạy tới cùng đọc vang, tức thì khắp thư viện toàn là phu thiên địa giả, làm Vân Diệp căm lắm.

Thần sắc mê loạn của Ly Thạch dần bình tĩnh lại, mặc dù y phục tả tơi, thương tích khắp ngời, nhưng chắp tay sau lưng đi lại trong phòng đọc câu thơ, vờ đọc vừa gõ đầu mình, cuối cùng lớn tiếng nói:

- Chúng ta chỉ là khách qua đường mà thôi.

Nói xong ngã người ra sau, được Nguyên Chương tiên sinh đỡ lấy, sờ mũi phát hiện ông ta đã ngủ rồi.

Tôn Tư Mạc gọi hai học sinh tới, khiêng Ly Thạch khỏi phòng, vội vàng về lều thuốc của ông ta, tới đó Ly Thạch sẽ được chăm sóc tốt nhất.

Vân Diệp tâm tình rất tệ, nhưng phải đối diện với lời khen ngợi của tất cả mọi người trong thư viện, bọn họ cực kỳ tôn sùng mấy câu đó, Lý Cương vân vê râu, đợi mọi người yên tĩnh lại, nói với Vân Diệp:

- Văn hay có thể cứu sống người chết, lời này thực không phải lừa người, tiểu tử, đọc hết phần còn lại đi, lão phu đợi thưởng thức một phen.

Dùng văn của người ta tất nhiên phải tuyên truyền một chút cho lão nhân gia, dù sao cái tên Lý Bạch truyền tới một trăm năm trước cũng không tệ.

- Văn chương này không phải của gia sư, mà là của một vị tên Lý Bạch làm trên tửu yến, gia sư thấy hay, bảo tiểu tử học thuộc, giờ tiểu tử đọc hết cho các vị tiên sinh nghe.

Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ;

Quang âm giả, bách đại chi quá khách.

Nhi phù sinh nhược mộng,

Vi hoan ki hà?

Cổ nhân bỉnh chúc dạ du,

Lương hữu dĩ dã.

Huống dương xuân triêu ngã dĩ yên cảnh,

Đại khối giả ngã dĩ văn chương.

Hội đào lý chi phương viên,

Tự thiên luân chi lạc sự.

Quần quý tuấn tú, giai vi Huệ Liên.

Ngô nhân vịnh ca, độc tàm Khang Lạc.

U thưởng vị dĩ,

Cao đàm chuyển thanh.

Khai quỳnh diên dĩ tọa hoa,

Phi vũ thương nhi túy nguyệt.

Bất hữu giai tác,

Hà thân nhã hoài?

Như thi bất thành,

Phạt y Kim Cốc tửu sổ.

*********

Trời đất là quán trọ của vạn vật;

Quang âm là khách qua đường của trăm đời,

Mà kiếp phù sinh như mộng,

Lúc vui được bao?

Cổ nhân đốt đuốc chơi đêm,

Thực là hữu lý.

Huống chi mùa xuân ấm áp đem mây khói mà mời đón,

Trời đất mênh mông đem cảnh đẹp mà giúp vui.

Họp trong vườn thơm đào mận,

Bày tiệc vui giữa anh em.

Các em tuấn tú, đều giỏi như Huệ Liên.

Bọn ta ca vịnh, riêng thẹn với Khang Lạc.

Ngắm cảnh chưa chán,

Xoay ra thanh đàm.

Mở tiệc dưới hoa,

Vung chén say với nguyệt.

Nếu chẳng có văn hay,

Sao tả được lòng nhã?

Như thơ không thành,

Phạt theo số rượu ở Kim Cốc.

(Cổ văn Trung Quốc, Nguyễn Hiến Lê, Xuân Thu xuất bản, Houston, USA)

Đọc xong Vân Diệp chắp tay bỏ đi, bất chấp mọi người giữ lại, tới chỗ Tôn Tư Mạc, cái đại họa Ly Thạch này không trừ, Vân Diệp sao ngủ yên, nếu Ly Thạch có quan hệ với Đậu Yến Sơn thì đây là họa diệt môn với Vân gia.

Ly Thạch có thể đi lại tự do ở Vân gia, muốn giệt Vân gia không phiền toái lắm, một ít thuốc độc đủ khiến Vân Diệp hối hận ba đời, nguy hiểm này Vân Diệp không muốn liều, có nguy hiểm trừ bỏ nó là xong.

Tới chỗ ở của Tôn Tư Mạc, ông ta còn cho rằng Vân Diệp không yên tâm với sức khỏe của Ly Thạch, nói:

- Không sao, Ly Thạch tiên sinh chỉ suy nghĩ quá độ tổn hại tâm mạch, tĩnh dương một thời gian là khôi phục như xưa, không cần lo lắng.

Nếu như nói trên đời này ngoài nãi nãi ra còn có ai khiến Vân Diệp hoàn toàn tin tưởng thì chỉ có Tôn Tư Mạc, ngồi ngoài lều thuốc, Vân Diệp đem sự việc kể ra, Lão Tôn cũng thất kinh.

- Tiểu tử, chuyện này ngươi thông qua manh mối vụn vặt suy đoán ra, ngươi nghĩ tới chưa, nếu ngươi nghi oan cho Ly Thạch, thư viện sẽ lập tức tan rã, đây không phải điều ngươi muốn thấy đâu.

Tôn Tư Mạc nói không sai, lỡ chẳng may mình sai thì sao?

Ngồi ở xích đu trong nhà Vân Diệp lòng rối như tơ vò, y mong suy đoán của mình không đúng, nhưng học vấn không giả được, người mới học không rõ ràng, nhưng người nghiên cứu sâu như Lão Thạch thì thể hiện cực rõ, giống như con dấu cực lớn nung đỏ in lên người, để lại dấu ấn không thể mài mờ.

Xưa nay học phái tranh đấu không kém gì dùng đao thương liều mạng, người chết vì kiến giải khác nhau không phải ít, Ly Thạch dù che giấu tốt đến mấy vẫn có dấu vết lần theo.

Vạn vật không hỏi căn bản, chỉ hỏi tâm mình, đó là lời ngông cuồng nhường nào, khi nào mà ích kỷ lại thành một môn học vấn, lòng người là thứ khó dựa vào nhất, một tích tắc có hàng ngạn vạn suy nghĩ xuất hiện, làm sao xác định cái nào là đúng, cái nào là sai? Quá duy tâm, ta là trung tâm vũ trụ, vạn vật thiên hạ đều sinh tồn vì ta, cho ta dùng.

Điền Tương Tử vì truyền bá học thuyết này không ngại làm thiên hạ hỗn chiến, mấy trăm năm Chiến Quốc, nghìn năm khói lửa, Điền Hành ra biển, Tần hoàng trường sinh, diệt gian nịnh, trừ hôn quân, cứ tính ra có thể làm người ta chết khiếp. Hán Vũ đế sau khi cưới được mỹ nữ Nho gia, liền muốn tìm vị Điền Tương Tử không biết qua bao đời kia, không ngờ lại hại chính mình, các hiệp khách mặc sức làm càn, làm quan nhân Đại Hán nơm nớp lo sợ, giết người trên phố thành một loại vinh diệu, không tiêu diệt được tư tưởng liền diệt nhục thể.

Đây là ông tổ của phần tử khủng bố, Ly Thạch dù không phải là nhân vật hạch tâm cũng nhất định là mất xích trọng yếu trong kế hoạch của Điền Tương Tử, nhưng Đường Tương Tử nóng vội đi lên phía bắc, làm sao liên hệ với Ly Thạch? Một ông gia tám mấy tuổi muốn từ hoang nguyên vĩnh cửu quay về khả năng không cao, hiện giờ Siberia đầy hổ đông bắc, gấu, sói đủ giúp Vân Diệp quét sạch trở ngại.

Ba ngày rồi, Ly Thạch vẫn hôn mê, mấy người bạn của ông ta ngày nào cũng đến thăm, đợi ông ta tỉnh lại, Vân Diệp mỗi lần gặp Ly Thạch đều cầu khẩn ông trời để ông ta ngủ mãi như thế.

Đám Lý Cương người đông thế mạnh, thêm vào một số tên học sinh đáng ghét ở thư viện giúp đỡ, lời khẩn cầu của Vân Diệp thành vô nghĩa, một buổi sáng Ly Thạch tỉnh lại, nhìn ông ta ôm chăn trò chuyện với mấy người bạn, không có vẻ gì là sắp chết, Vân Diệp thất vọng lắm.

Ly Thạch tỉnh lại rồi tựa hồ thêm vài phần phóng khoáng, thiếu chút âm nhu, ông ta không con không cái, sống trên đời sáu mươi năm, giờ không ngờ đề xuất với mấy người bạn định thành thân, tìm phụ nhân trên ba mươi nỗi dõi tông đường.

Khinh nhất là loại già không chịu yên phận, đất vàng chôn tới cổ mà còn dâm tính bùng phát, muốn họa hại người ta. Lý Cương nghe vậy vỗ tay cười lớn, nói tuyệt không thôi, Ngọc Sơn tiên sinh xúc động chảy nước mắt, kéo Nguyên Chương tiên sinh đi bái phỏng hai vị Trình, Ngưu phu nhân, muốn bọn họ làm mai, tìm cho Ly Thạch một mối duyên tốt.

Vân Diệp muốn bóp chết mấy lão già này, Trình phu nhân để ý tới Vân gia, nói Vân gia cô cô là nhân tuyển tốt nhất, tí chị nó! Nhìn cô cô làm bộ e thẹn, học Nhất Nương che mặt chạy vào hậu viện, Vân Diệp một mình ở trong phòng chỉ trời mắng đất.

Nãi nãi biết rõ Ly Thạch có vấn đề vậy mà lại gật đầu đồng ý, đem nhiệt tình gấp trằm lần vào tổ chức hôn lễ, Ly Thạch đem tặng một con nhạn dở sống dở chết, hôn sự coi như chắc như đinh đóng cột rồi, tất cả tiến hành với tốc độ tia chớp, đợi Vân Diệp kịp phản ứng thì cái bộ mặt người chết của Ly Thạch ngồi trên ghế đợi Vân Diệp bái kiến cô phụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận