Đường Chuyên

Quyển 6 - Chương 3: Tiệc rượu của Phùng Áng

Lý Nhị và Phùng Áng quân thần ở chung rất hòa hợp, từ ngoài cung dắt tay về tới Thái Cực cung, phiên tấu đối này từ buổi chiều kéo dài đến chạng vạng, điều này đối với người đối với bất luận sự việc nào đều xử lý cực kỳ lưu loát như Lý Nhị mà nói là việc rất hiếm khi.

Sau khi tấu đối kết thúc, có ba đạo ý chỉ phát xuống, thứ nhất là Phùng Áng được thăng chức từ Ngô quốc huyện công lên Việt quốc quận công, thực ấp 800 hộ, ấm lưỡng tử, thứ hai, cho phép hắn tiến hành tiễu trừ Liêu tộc còn phân tán các nơi, cho hắn vương hóa. Thứ ba, Lý An Lan thăng làm Thọ Dương công chúa, bởi trước kia gả cho Liêu vương Mông Tra, sau khi Mông Tra mưu đồ ám sát, hôn sự vẫn còn hữu hiệu, nàng đến Liêu địa trấn an bách tính, từ trong hậu duệ thân cận của Mông Tra chọn ra Liêu vương, giúp đỡ Liêu vương quản lý dân hóa ngoại, để chúng quy tâm.

Vân Diệp nghe được ý chỉ, lòng lạnh hết nửa, hay cho Lý Nhị độc ác, sát vương của hắn, cướp đất của hắn, hiện tại lại muốn lấy dân của hắn, bóp nát chút tác cụng cuối cùng của Lý An Lan.

Tựa đầu trên cột trụ trong Cẩn Đức Điện, không nói được lời nào, hai cha con này, một người gia quốc thiên hạ, tâm vững như sắt, một người quyền dục huân tâm, khôn khéo, có vẻ như kết cục như vậy là một kết cục đáng vui mừng, thỏa nhu cầu mỗi bên, không bạc đãi bên nào, đạt được cân đối hoàn mỹ. Lý Nhị đã tìm được một nhân tuyển tốt nhất trấn an Liêu tộc, Lý An Lan đạt được quyền lợi bản thân hy vọng đạt được, Nam Cương 800 dặm, đủ cho nàng ôm lấy cả đời.

Cua hấp chín, các đầu bếp chọn ra một rổ béo nhất, Vân Diệp tự mình pha dấm gừng, đặt trong bát sứ, mời Lan Lăng đưa tới cho Lý An Lan. Lan Lăng 8 tuổi miệng dính đầy dầu mỡ, cắn càng cua rôm rốp, xách theo rổ nhưng lại oán giận Vân Diệp keo kiệt, chỉ cho nàng hai con cua. Thứ này là vật đại hàn, Lan Lăng chỉ là tiểu cô nương thân thể còn yếu, đâu thể ăn nhiều.

Sau khi được đồng ý một con gà ăn mày mới rất không tình nguyện đi đến tiểu của Lý An Lan, nhìn Lan Lăng đi xa, Vân Diệp bực mình, đuổi hết toàn bộ đầu bếp trong nhà bếp ra ngoài, còn mình vung đao chặt sườn lợn, một bộ sườn lợn bị y băm nát, sau đó thở hồng hộc ném thái đao sang một bên, đỡ thắt lưng thở dốc.

- Nếu ngươi thích, lúc trước nên đòi hỏi nó qua đây, ngươi biết không, ta và bệ hạ vẫn đang chờ ngươi cầu hôn, ngươi không có, trái lại còn tránh xa, bệ hạ làm sao an bài nó cho ngươi, hiện tại làm mấy thứ không đáng này tính cái gì.

Không quay đầu lại, biết là trưởng tôn, Vân Diệp vặn cổ nói:

- Một cô gái đưa đến nơi khói độc, không biết nàng có thể sống sót hay không, còn phải gánh trách nhiệm trấn an Liêu tộc, nàng có thể đảm nhiệm được sao?

- Vừa nhìn đã biết ngươi là kẻ không có tiền đồ. Đây là một việc tốt, vị vương 800 dặm đấy. Thời cổ được phong quốc cũng không gì hơn cái này, bao nhiêu người dập nát đầu muốn đạt được việc này, chỉ có mình ngươi nghĩ đó là nơi khói độc. Lúc tổ tiên chúng ta mở mang bờ cõi, nơi nào không phải là nơi khói độc? không phải là dùng máu thịt để đổi lấy giang sơn gấm vóc hôm nay. An Lan là nữ nhi của hoàng gia, đã định trước nó nên vì Đại Đường thịt nát xương tan, đừng tưởng rằng bọn trẻ trong cung là nên được hưởng thụ vinh hoa phú quý, tương lại tụi nó đều phải trả giá. Ngươi nhìn lầm An Lan rồi, có lẽ hiện giờ nó đang đắc ý cười to, mà không phải là khóc. Hiện tại cua của ngươi đưa qua đó cũng hợp thời, vừa lúc đùng để nhắm rượu.

Những lời này khiến Vân Diệp á khẩu không trả lời được, đích xác như vậy, hiện tại Lý An Lan đang chúc mừng, mà không phải là khóc, mọi người của hoàng gia là quái vật, bao gồm trưởng tôn, họ nhìn sự việc không phải là nhìn tình nghĩa, mà nhìn hiệu quả, đơn giản trực tiếp, địch nhân có thể một đao chém chết thì tuyệt đối sẽ không dùng hai đao, ở trước mặt quyền lực, bất cứ sự vật khác đều có thể vứt bỏ, có lẽ mình đã nghĩ sai rồi? Lý Nhị không phải là đang nghiêm phạt Lý An Lan, mà là đang bồi thường cho nàng? Có Phùng Áng ở đó, hành trình Lĩnh Nam của Lý An Lan ngay cả sóng gió cũng không có, khi Lý An Lan nắm giữ Liêu tộc, Phùng Áng nhất định sẽ chỉnh đốn Liêu tộc ngoan ngoãn, khiến cho họ không dám hó hé gì.

- Thế nào, nghĩ thông suốt rồi hả? Nếu như chưa yên lòng thì chỉ cho nó vài con đường phát tài, tránh cho nó qua đó phải bị tội, ngươi nghĩ một biện pháp giúp nó ba năm. Đứa con gái đó của ta bây giờ còn chưa lập gia đình, chính là quả phụ, nghĩ đến cũng tội nghiệp, là bạn cũ, ngươi không tận tâm thì ai tận tâm.

Vân Diệp ngạc nhiên quay đầu nhìn vị hoàng hậu lộng lẫy, y quá kinh ngạc, nói ra ái muội như vậy giống như Vân Diệp thực sự có gì đó với Lý An Lan, hoàn toàn không giống cách hành xử thường ngày của hoàng hậu.

- Vân Diệp, hiện giờ tấu đối của bệ hạ và Việt quốc công đã sắp kết thúc, ngươi đã làm cơm xong chưa? Nếu đã thu của Trí Đái một quan tiền thì cần phải làm tốt mới phải, vì một bữa cơm của ngươi, Trí Đái đã lấy tất cả vốn liếng của Phùng gia đặt chân tại Lĩnh Nam để đổi lấy hai quan tiền, muốn ngươi làm một bữa tiệc có gì không được, mà ăn cơm là bệ hạ và Việt quốc công, đâu có hạ thấp thân phận của ngươi.

Trưởng tôn nhìn Vân Diệp với cặp mắt to vô tội, giống như những lời vừa nãy nàng chưa bao giờ nói qua, muốn hoàng hậu nhất là trưởng tôn nói ra những lời này sao mà gian nan, cái này phải cảm tạ. Hoàng đế và quốc công chính thức tấu đối, một hoàng hậu mang thai vẫn không thuận tiện lộ diện, cua không dám cho phụ nữ có thai ăn, nhưng một chén thịt bằm hình như rất hợp khẩu vị của nàng, thịt bằm chưng rất ngon miệng, lần trước phát hiện nàng rất thích thịt hấp, có thể vì nguyên nhân mang thai, khẩu vị lớn hơn, liền cuốn bánh lá sen ăn vài miếng.

Nếu như hoàng hậu đòi ngự trù thịt bằm thì sẽ hù chết đầu bếp, người có thể cung cấp thuận tiện chỉ có Vân Diệp. Dưới ánh mắt cổ vũ của trưởng tôn, Vân Diệp lấy một chén thịt hấp to từ trong chõ, còn có một đĩa củ sen nhồi gạo nếp, bỏ vào trong hộp thức ăn, lại bỏ vào thêm bánh lá sen mới thôi, thiếp thân thị nữ của trưởng tôn lẳng lặng xách lấy hộp thức ăn, đỡ trưởng tôn thướt tha đi khỏi.

Cố sự Hồng Môn Yến đã dọa Trí Đái sợ, không tiếc dùng bí phương tổ truyền đổi lấy một bữa cơm yên bình cho cha mình, trong mắt hắn, đây là việc rất có lời, còn tìm một lý do Vân Diệp không thể cự tuyệt, đó chính là phần thưởng của thư viện, dùng hai quan tiền đó. Vân Diệp biết rõ là bị lợi dụng cũng không có khúc mắc gì, bởi vì tất cả đều dựa theo quy củ của Vân Diệp mà tiến hành.

Người ngoài 30 tuổi còn phải đến thư viện cầu học, lúc đó cảm thấy kỳ quái, cầu học sao, hành vi rất cao thượng. Phu tử nói, triêu văn đạo, tịch tử khả dã, ai sẽ nghĩ đến hắn còn mang theo mục đích tới, vuốt râu mép cùng một đám bạch diện thiếu niên cầu học, không có chút cảm giác xấu hổ nào, vào học đường ngồi hết ba tháng, lòng cầu học vấn đạo không thua kém thiếu niên chút nào, theo Tôn Tư Mạc vào núi hái thuốc, cũng tận tâm, chưa bao giờ giở tính khí thế gia tử, trong lúc vô ý phát hiện cây thanh hao có thể trị bệnh sốt rét, làm cho lão Tôn giật mình, trên lễ hội thư viện đã rất cực lực tranh thủ cho Trí Đái hai quan tiền học bổng, về phần Trí Đái dùng hai quan tiền này làm gì thì lão Tôn chẳng quan tâm, trong mắt hắn, không có chuyện gì có thể quan trọng hơn việc trồng dược vật có thể có thể trị sốt rét.

Sau khi đạt được Vân Diệp đồng ý, Trí Đái lại đi khẩn cầu hoàng đế, hy vọng bữa cơm đón gió của cha hắn sẽ do Vân Diệp đích thân làm, để cho phụ thân cảm nhận được sự hiếu tâm của mình.

Nhân hiếu thiên hạ mà, Lý Nhị không lý do cự tuyệt, cười ha ha đáp ứng, chỉ là gọi Vân Diệp lên hậu điện giáo huấn cho một trận, còn nói y không có đầu óc, sao ai cũng có thể bắt lấy lợi dụng, sau này còn dám lung tung làm chủ thì cắt chân.

Ghét nhất nói chuyện với Lý Nhị, trước đây còn có tâm tư góp ý kiến với hắn, muốn từng bước thay đổi ý nghĩ đã xơ cứng của Lý Nhị, tạo phúc cho vạn dân, để cho Đại Đường không đi đường vòng, ai ngờ hiện tại sắp bị hắn đồng hóa rồi, cả ngày cố gắng vì sự phồn thịnh của gia tộc, còn không oán không hối hận.

Nói suông thì cái gì cũng thay đổi không được, nói một nghìn lần không bằng bản thân động thủ làm một chuyện, thể chế của Đại Đường trong mắt quân thần Lý Nhị đã hoàn mỹ không sứt mẻ, không cần thay đổi quá lớn, hắn thậm chí bắt đầu chế định một thứ gọi là [Đế phạm], sớm hơn so với lịch sử rất nhiều năm, muốn thông qua thực tiễn của mình để mò ra một bộ quy tắc của đế vương, vả lại muôn đời không đổi, Vân Diệp gọi chung nó là hệ thống ISO9000. tự kỷ đến tình trạng thế này có thể nói chưa từng có ai, hậu vô lai giả.

Làm hoàng đế yêu cầu dữ thời câu tiến, không phải là bảo thủ không chịu thay đổi, sự vật luôn luôn không ngừng biến hóa, thể chế triều đình cũng như vậy, nếu như đế vương sau này hết thảy dựa theo dáng vẻ của hắn, Vân Diệp có thể chắc chắn, thiên hạ Đại Đường dài lâu không được.

Đựng đồ ăn toàn bộ bằng bạc, sáng đến mức có chút cảm giác u ám, nhìn các đầu bếp dùng đủ loại nguyên liệu trang điểm bàn cơm, y có một loại cảm giác trở lại hậu thế, các ngự trù cũng làm một món ăn, món ăn này Vân Diệp làm không được, là thứ gọi "Hồn dương một hốt", đây là món ăn ắt không thể thiếu khi hoàng đế khoản đãi quý khách.

Dê nước vàng óng ánh, dầu không ngừng chảy xuống, rắc hồ tiêu lên, cũng không biết còn có thể ăn được hay không, hồ tiêu rắc kín thịt dê, mùi cay khiến người khác không thở nổi, cái này Vân Diệp không quản, là hoàng hậu cố ý phân phó.

Phùng Áng ngoài 50 tuổi, ngồi một chỗ giống như ngọn núi, người Lĩnh Nam truyền thống mặt đen hơi đỏ, thỉnh thoảng lại cùng Lý Nhị cười to, Phòng Huyền Linh, Trí Đái ngồi bên cạnh cũng khẽ mỉm cười, tràng diện thân hòa, quân thần hoà thuận.

Vân Diệp đi đến, cung nữ hàng dài theo phía sau, mỗi người đều cầm một mâm bạc rất lớn, nối đuôi nhau mà vào, Lý Nhị là một người hào phóng, nếu Vân Diệp thích ôm việc, vậy ngay cả việc của hoạn quan cứ làm luôn, khiến hắn đem nhân tình rơi xuống tận cùng, tình cảnh này, sẽ làm Phùng Áng nhớ cả đời, dù sao thì người được lợi sẽ là Lý An Lan, hiệu quả của nhân tình này Vân Diệp nhận được vượt xa cả cố ý thi ân.

Vân Diệp vẻ mặt đau khổ vừa đến, Phòng Huyền Linh liền cười ha ha:

- Hôm nay nhờ phúc của Việt công, Huyền Linh rốt cuộc có thể nếm thử cực phẩm mỹ vị của nhân gian rồi, mảnh khổ tâm của Phùng hiền điệt, vì cho lão phụ có thể hưởng dụng mỹ thực chân chính đã dốc hết phần thưởng của thư viện, thật sự là hiếm có, Việt công thật có phúc khí.

Không đợi Phùng Áng mở miệng, hoàng đế đã lên tiếng trước:

- Tiểu tử này càng am hiểu về đạo ăn, cũng cũng được nhất tuyệt, mỹ thực y làm trẫm cũng không ăn được mấy lần, nếu không phải Trí Đái bức y đến trong góc, Phùng khanh cũng chưa hẳn có thể được ăn.

Phùng Áng vội vàng đứng lên nói với Vân Diệp:

- Khuyển tử hồ đồ, xin Vân hầu chớ trách, muốn trách thì trách lão già tham ăn ta đây, phần nhân tình này cho phép Phùng Áng trả sau.

Vân Diệp thi lễ với Lý Nhị, mới nói với Phùng Áng:

- Con trai Phùng Trí Đái của ông học tập khắc khổ, đồng thời có phát hiện trọng đại, bởi vậy nhận được học bổng kỳ này của thư viện, thư viện đã nói trước, hai quan tiền này có thể mời tiên sinh của thư viện làm một chuyện, Vân Diệp là tiên sinh thư viện đương nhiên sẽ tuân thủ chế độ, Việt công đừng nói nhân tình gì hết, làm tiểu tử khó xử, nếu như vạn nhất nổi lên lòng tham, tới cửa đòi, xin Việt công đừng ngại phiền mới được.

Lý Nhị cực kỳ thoả mãn với những lời này của Vân Diệp, cất tiếng cười to, Phòng Huyền Linh cũng cười theo, chỉ có tiếng cười của Phùng Áng to nhất, muốn xuyên thấu mấy nóc nhà.

Các cung nữ dựa theo phân phó của Vân Diệp đem tất cả mâm bạc đặt chỉnh tề, mở vải che ra, mùi đồ ăn thơm lừng tỏa ra. Lý Nhị khi làm việc sẽ không chú ý đến đồ ăn, mặc kệ món ngon vật lạ trên trời đặt hết trước mặt hắn, cũng không khiến tư duy của hắn đình trệ chút nào, không nhìn mặt bàn chỉ thoả thích nói chuyện với Phùng Áng.

Trong Thiên điện chỉ có năm chiếc ban, không giống bàn của người khác đủ mọi màu sắc, Vân Diệp cho bản thân toàn là cua, rất nhiều năm chưa ăn qua thứ này, ngày hôm nay chuẩn bị đại khai sát giới, y móc ra một cây búa, một cây kéo nhỏ từ trong người, tăm, muỗng nhỏ, còn có kẹp để kẹp bể vỏ cua, về phần cái móc thì Vân Diệp cảm thấy không cần thiết, y vui sướng rửa sạch tay mới chuẩn bị bắt đầu ăn.

Cầm lên một con cua, bẻ càng đi để lại ăn cuối cùng, thứ tốt là phải để lại cuối, bóc mai cua lên ăn vui vẻ. Đại Đường không bao nhiêu người ăn thứ này, con nào cũng béo ngậy, mỡ cua có thể móc đầy một muôi, ngậm vào miệng quá thoải mái, thịt cua lấy tăm móc ra, chấm một chút dấm gừng, mùi vị khiến người phiêu phiêu dục tiên, lấy kẹp kẹp vỡ vỏ càng cua, phát ra thanh âm khiến người khác vui vẻ, đột nhiên cảm thấy trong phòng hình như rất an tĩnh, vừa rồi còn có tiếng đàn sáo truyền tới, hiện tại không có động tĩnh nữa rồi.

Lúc này mới ngẩng đầu nhìn, phát hiện Lý Nhị, Phùng Áng, Phòng Huyền Linh đều đang hào hứng nhìn y ăn cua, Phùng Trí Đái bưng trán trốn sau cùng. Vân Diệp ngượng ngùng cười đứng lên hỏi:

- Bệ hạ vì sao không tiến thiện, chẳng lẽ tay nghề của vi thần không lọt được vào pháp nhãn của bệ hạ.

Lý Nhị lắc đầu, cầm lấy một vật nhỏ trên bàn hắn, thử vài cái nói:

- Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí (Quan muốn giỏi, phải hiểu rõ tài năng của kẻ dưới cơ mình), ngươi ở đây cũng quán triệt rất là thẳng thắn, cơm ngươi làm trẫm vẫn chưa thấy lỗi, sắc hương vị đều đủ, ngon hơn cả cơm trong hoàng cung, chỉ là trẫm và Phùng công nhìn ngươi ăn rất hăng say, nên mới đi đi qua xem, ngươi cứ tiếp tục ăn đi.

Không phải là mình dùng răng cắn cua có chút xấu xí chứ, Lan Lăng vừa rồi ở trong nhà bếp không phải là ăn như thế, cũng không thấy nàng oán giận, đến chỗ này lại không được?

Phòng Huyền Linh cười lớn nói:

- Lão phu tuổi không tốt, thấy mỹ thực lại hữu tâm vô lực, lòng rất ngứa ngáy, đem mấy đồ đó cho lão phu mượn dùng một lát được không?

Còn có thể nói cái gì, Vân Diệp đành phải đem công cụ rửa trong chậu nước trà bên cạnh, rồi đưa cho Phòng Huyền Linh, nhưng phát hiện lão Phòng không tiếp, mắt nhìn chằm chằm vào chậu rửa công cụ của mình mà không nói.

Lý Nhị mặt đỏ gay, chỉ vào nước trà hỏi:

- Đây dùng để rửa tay?

Nước trà trên tiệc cua không dùng để rửa tay thì còn có thể dùng làm gì, nghĩ đến chỗ này, trong lòng đánh thót một cái, mấy vị này không phải đều uống hết nước trà chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận