Đường Chuyên

Quyển 9 - Chương 48: Kẻ đầu tiên

Lão hán cười hể hả, rất là đắc ý với bí quyết phát tài bản thân vô tình phát hiện ra, nhi tức phụ bê tới một đĩa đậu nành, nhỏ giọng nói có cho thêm muối.

Lão hán nhìn nhi tức phụ vào nhà, nhíu mày không hài lòng:

- Trẻ ngoài trang toàn nhà quê như vậy đấy, khách nhân tới thế nào cũng cho hương liệu vào, tiếc là khuê nữ trong trang ta gả hết rồi, Nhị tiểu tử lúc đi đã không hài lòng với hôn sự này, là do lão hán tự làm chủ, giờ xem ra khuê nữ ngoài trang kém khuê nữ trong trang quá xoa, đành vậy, chuyện tới nước này phải nhận thôi, đợi Nhị tử về từ từ dạy là được.

Ba người bên bàn tán gẫu, đậu được luộc mềm, có vị mặn, ăn không tệ. Hoàng Vũ bình tâm hỏi lão hán thu hoạch trong nhà mấy năm qua.

Lão hán thấy hầu gia không uống rượu rẻ tiền của mình, tiểu quan viên lại từ chối nói là đang làm việc không thể uống, một mình tu rượu, ăn mấy hạt đậu mới nói:

- Ngài không nên tới Ngọc Sơn, chúng tôi đều biết phải làm gì, Ngọc Sơn là nơi chú trọng quy củ, vương pháp triều đình là quy củ lớn nhất, tiếp đó là quy củ trong trang, thêm vào tục lệ cũ mà đời trước truyền lại, còn lại chỉ xem tâm tư bản thân trang hộ ra sao nữa thôi, đưa tiễn người già, nuôi dưỡng trẻ nhỏ, cho bà nương ăn no mặc ấm, đều làm được cả rồi, giờ phải sống thật hưng thịnh mới xứng đáng với ân đức bệ hạ mỗi năm đều tới trang.

- Cuộc sống bây giờ bốn năm năm trước dù nằm mơ cũng không dám, năm trước mỗi nhà cho một miếng thịt lên bát cơm vờ giàu có, giờ thì nhà ai cũng có thịt ăn không hết. Bán thịt giờ biết bán thịt nạc, xương xẩu tới Vân gia trang tử, còn thịt mỡ mang vào thành bán, cả hai đằng đều có giá tốt.

- Lương thực mới trồng ăn không ngon, ông trời ơi, mấy năm trước ai dám than vãn như thế? Ăn thêm được một miếng là cứu được mạng rồi, còn để ý ngon với không nữa sao? Trước kia hâm mộ người sống trong Trường An, khuê nữ gả vào trong thành là có phúc, giờ thì kẻ ngốc mới chuyển gia nghiệp vào thành, trong thành muốn gả khuê nữ tới cũng phải xem trẻ trong trang nó có muốn không? Hiện giờ tiểu tử trong trang chỉ muốn cưỡi khuê nữa trong trang, cưới hết rồi thì đuổi bà mai đi khắp tám trăm dặm chuyên môn tìm khuê nữ đẹp để cưới, không cưới đứa nết na, biến thành cái gì rồi không biết. Mấy năm thôi mà lão hán không dám nhớ lại cuộc sống trước kia, đều là phúc hầu gia đem tới, nhớ lại năm xưa hầu gia ép mọi người nuôi lợn còn bị mắng chửi ...

Trên đường về Vân phủ, Hoàng Vũ cứ nhìn trộm Vân Diệp, khi biết một nông hộ thu nhập một tháng hơn xa người làm quan như mình, hắn sinh ra tò mò cực lớn với Vân Diệp, tuổi tác tương đương với mình, nhưng làm việc mình không với tới, chừng đó tuổi đã phong hầu, thực sự không phải đơn giản.

Bước qua Vân phủ, thấy ngay tên ác phó ngồi ở cửa ăn dưa, quản gia đứng ở bên cạnh thi thoảng đã một cái, tên khốn Bảo gia đó không phản kháng, bị đá đau thì xoa mông, tiếp tục ăn, nhìn vỏ dưa thì biết ăn nhiều lắm rồi.

- Lưu Tiến Bảo làm sao vậy?

Cảnh này rất kỳ quái, Lưu Tiến Bảo có thích ăn dưa đâu, hắn thích ăn thịt cơ mà, chuyện gì xảy ra? Sao một mình ăn cả sọt dưa?

- Bẩm hầu gia, thứ khốn kiếp này không sống cho đàng hoàng, lấy tiền công tới Trường An đánh bạc, thua sạch rồi mới về, nhớ ra bà nương muốn hắn mua dưa cho con, nhưng trong túi không có tiền. Lúc này hắn mới nghĩ tới thể diện, không đi vay người ta, uống rượu một mình, tự mình ra chợ lấy, thế đã đành đi, chắc là tiểu phiến nói lời xúc phạm một chút, hắn đánh gãy răng người ta, ngay cả sạp hàng cũng đập nát, cha mẹ người ta tới nhà, phu nhân rất giận, bồi thường tiền sạp cùng cả tiền thuốc, sau đó mua một sọt dưa để hắn ăn cho đã đời, mất mặt quá thể.

Lưu Tiến Bảo sắp cúi gằm mặt vào tận đũng quần rồi, Vân Diệp cười nói:

- Nếu đã biết sai thì tới đây là thôi, phạt ăn dưa thì dễ dàng cho hắn quá, Lão Tiền trông coi kỹ, không cho hắn uống rượu một tháng, đập sạp hàng của người ta là đáng bị phạt, muốn đập ngươi phải đập đổ trường ấy, mai dẫn người đi đập, ta không tin Lưu Tiến Bảo ngươi không đập nổi.

Lưu Tiển Bảo ngẩng đầu lên đỏ mặt nói:

- Hầu gia, người bị cấm túc, tiểu nhân sợ gây phiền toái cho người, bị lừa hết tiền thì hết tiền, không dám gây chuyện, trở về vì chuyện ăn dưa mà không nén được giận, tiểu nhân thề, chỉ đấm tên tiểu phiến kia một cái rất nhẹ, không dám nặng tay. Nếu hầu gia nói không sao, mai tiểu nhân đi đập cái đổ trường kia, chỉ là nghe nói đổ trường kia có phần của công chúa Lan Lăng, người và công chúa Lan Lăng xưa nay rất thân, nên tiểu nhân mới nhịn.

Vân Diệp biết Lưu Tiến Bảo không phải là loại thích bắt nạt người yếu, nhưng Lan Lăng mới mười tuổi biết mở đổ trường, đúng là kỳ, Lý Nhị quản giáo nữ nhi quá lỏng lẻo rồi.

Hạng Vũ thấy tên ác phó bị phạt không nhắc tới chuyện kia nữa, nhưng nghe thấy Lan Lăng công chúa tự mở đổ trường khiến hắn chú ý, vừa định nói chuẩn bị đàn hặc thì Vân Diệp nghiêm khắc ngăn cản.

- Lan Lăng chỉ mới mười tuổi, chuyện này nhất định do người bên cạnh mượn danh công chúa dọa người khác, ngươi đừng ra tay, như thế không có ích gì cho đứa bé đó, sự quản thúc của hoàng hậu nương nương nhất định khiến Lan Lăng bị phạt nặng, cứ đập nát đổ trường là được, mở cái nào đật cái đó, đập tới khi không dám mở nữa mới thôi, đập cho ầm ĩ vào. Ngươi xen vào không có ích gì, ta thì không sao, đập thì đập, bệ hạ, nương nương không oán hận ta, ngươi không biết Lan Lăng là tiểu ma vương trong cung, chỉ nhớ ăn không nhớ đòn, nếu bị nó chú ý thì tương lai ngươi thảm đấy.

Phí cả một đống nước bọt mới khuyên được tên Hoàng Vũ dưa thừa chính nhĩa đó, bảo quản gia làm cho hai bát mỳ, Hoàng Vũ đói cả ngày, mỳ bê lên chẳng khách khí, ăn sùm sụp, cuối cùng húp sạch nước đặt bát lên bàn:

- Thật là thông khoái, Hoàng Vũ hôm nay ăn bát mỳ của Vân hầu, nhất định không phụ khổ tâm của ngài, chuyện cơ biến thì đời này hạ quan không lĩnh hội được rồi, nhưng tương lai mỗi khi đàn hặc nhất định tìm hiểu rõ nguồn cơn mới đàn hặc. Chuyện công chúa Lan Lăng xin Vân hầu sớm ngày động thủ, nếu không ngày hạ quan về thành là lúc đàn hặc công chúa, không vì ít tuổi mà bỏ qua, cũng không vì công chúa được bệ hạ và nương nương sủng ái mà nhẫn nhịn, mười ngày sau nếu vẫn còn công chúa hoàng tử mở đổ trường, hạ quan nhất định tiến gián.

Nói xong những lời này khom người vái Vân Diệp một cái rồi xoay người đi, Vân Diệp tay cầm bát mỳ, ăn t hong thả từng miếng tới hết mới bỏ bát xuống, thở dài, lẩm bẩm:

- Mới là người đầu tiên, tới khi nào mới hết.

Không ai trả lời y được, Lão Tiền cứ cảm thấy hôm nay hầu gia tinh thần rất kém, nhưng không biết vì sao.

Trong cái chum hoa sen phía đông sân, một bông hoa len lặng lẽ thò đầu ra, hoa không to, chỉ bằng nắm đấm của Vân bảo bảo, thẹn thùng nép bên thành chum, Vân Diệp định chuyển bông hoa ra giữa chum mà không thành công, nó cứ nép sát vào thành chum ...

Hăng lên rồi, Vân Diệp không tin mình đấu không nổi một bông hoa, tìm chỉ, kéo bông hoa về giữa chum, còn lấy cả xích đó, đúng tâm chum luôn.

Cảnh cáo nha hoàn phó dịch không được đụng vào, kẻ nào đụng vào sẽ cho kẻ đó vào chum nuôi hoa sen, ngày nào cũng kiểm tra một lượt, xem xem có tác dụng không, chỉ cần có hiệu quả, ngày hôm đó tâm tình đều tốt.

Đóa hoa ngày một lớn, hiệu quả cũng càng lúc càng rõ ràng, hiện giờ cán hoa dưới nước đã biến thành hình cong, hơn nữa có xu thế cố đinh, ngoại lực cường đại có thể thay đổi phương hương sinh trưởng của thực vật, nó có thể thay đổi người không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận