Đường Chuyên

Quyển 9 - Chương 4: Hiến bảo

Vân Diệp nằm thẳng cẳng trên sàn tàu, sau khi lăn hai vòng thì bỗng nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng hô với Đông Ngư:

- Đông Ngư, Đông Ngư, chúng ta quay đầu thuyền, về núi làm thảo khấu, Trường An quá nguy hiểm rồi.

Đông Ngư mặt đần thối nhìn Vân Diệp, không rõ vì sao Hầu gia bỗng nhiên lại muốn làm cường đạo, không đi Trường An nữa à? Lưu Tiến Bảo còn đồng ý với hắn đến lúc đó sẽ phát tiền thưởng, dẫn hắn đi thanh lâu cơ mà.

Tiêu Vũ cười ha ha, chỉ vào Vân Diệp nói:

- Ngươi có bản lĩnh thì cứ chạy, chuyện này không giải quyết danh tiếng ngươi toi rồi, ngươi chạy trốn tới thâm sơn cùng cốc cũng vô ích. Chà chà, dương bản sao, đều là phúc khí có cầu cũng không được, ha ha ha.

Lão gia này nói không sai, chạy cũng vô ích, việc này đích thật là cần ba mặt một lời mới xong. Cấm lão tử cái rắm, sách của lão tử chính là giáo khoa, đương nhiên được dùng rất nhiều. Còn bọn họ viết sử, Ngũ kinh, những thứ tối nghĩa khó hiểu thì liệu có mấy người thích? Còn mấy hòa thượng ngồi rỗi, phiên dịch mấy bản kinh Phật cũng định khắc bản đi lừa gạt hương hỏa, phải nói rõ ràng.

**********

Vô luận như thế nào quân hạm cũng đã mang Vân Diệp về đến Trường An, người khác về nhà thì vui mừng, nhưng Vân Diệp lại thấy sợ hãi. Trên bến tàu Bá Thủy Trường An lố nhố đầu người, mặc dù mọi người đều đến để xem trân bảo, hoàng kim, không ai để ý tới Vân Diệp, nhưng y vẫn cứ cảm thấy lạnh buốt cả người, không một chút thoải mái.

Nữ nhân nên mang theo tâm trạng hồi hộp mà đợi trượng phu viễn chinh trở về, thế nhưng những quy củ này đối với Na Nhật Mộ chẳng có chút tác dụng. Vân Diệp cần phải ở hiện trường bàn giao tài vật, không thể rời đi, cho nên chỉ có thể đứng từ xa vẫy tay với lão bà bụng to nhà mình. Na Nhật Mộ đứng bên xe, biết Vân Diệp nhìn thấy mình thì mới vào lại xe, bảo người rời đi. Nàng biết trượng phu hôm nay có rất nhiều việc phải xử lý, không có thời gian gặp nàng, chỉ cần thấy chàng bình yên vô sự là tốt rồi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ rất muốn về nhà, thế nhưng cái mặt xám đen, tài phú đáng ra thuộc về nhà mình lại bị sung quốc khố, là ai thì cũng không thoải mái, lão vỗ vỗ cái rương hỏi Vân Diệp:

- Đây tất cả đều là lợi nhuận của Lĩnh Nam?

Lão nằm mơ cũng không tưởng nổi nhà hắn lại có thể kiếm được không dưới 5 vạn quan tiền tài.

- Đây chỉ là một nửa mà thôi, phần còn lại đã bị ta bán ở Minh Châu rồi, đều là vài thứ không đáng giá, đồ đáng giá đều ở chỗ này.

Vân Diệp cũng vỗ vỗ cái rương nói.

- Mấy ngày trước bệ hạ đưa cho ta một ngân phiếu 90 vạn quan, chính là do ngươi bán trân bảo ở Minh Châu sao?

- Không sai, ngân phiếu giống vậy cũng có hai tờ, một tờ là lĩnh tiền, một tờ chỉ dùng để đối chiếu. Tờ đối chiếu hiện đang ở chỗ Vô Thiệt, lão sẽ không để cho bất cứ ai thấy.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy liền túm Vân Diệp đẩy vào một buồng nhỏ trên tàu, thấp giọng hỏi:

- Lợi nhuận nhà ta sẽ không giống với những gì tiểu tử ngươi nói trong thư, đều sung quốc khố chứ?

- Trưởng Tôn bá bá, ngài từ bao giờ lại tin ta như vậy, tiểu điệt ta sao không biết nhỉ? Ý chỉ của bệ hạ đã thảo luận rồi, nộp lên trên 6 phần, đây là quy định bắt buộc, có Vô Thiệt một bên giám sát ai dám làm bậy? Tiểu điệt đương nhiên vì Trưởng Tôn gia tộc hết sức kéo lại 6 phần. Chỉ có Vũ quốc công một lòng vì nước, quyết định nộp toàn bộ vào quốc khố không chừa một văn, tiểu điệt cũng đành vâng theo. Hồng Thành còn động đao kiếm, chém chết vài tên gia tướng không muốn nộp lên trên, nếu như ngài không tin, thư của Trương Công tiểu điệt còn đang giữ bên người, từng câu từng chữ đều nói tiểu điệt không cần phải khách khí với gia sản của lão, cho nên tiểu điệt cũng không khách khí, không để lại bất cứ một văn nào cho Trương Công. Ý chí coi tiền như cặn bã này làm cho tiểu điệt vô cùng bội phục.

Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài:

- Trương Lượng cùng lão phu đều là cựu tướng Thiên Sách phủ, lúc trước hắn bị cực hình cũng không chịu lộ cơ mật của bệ hạ, không luồn cúi nịnh bợ, chúng ta đối với sự kiên cường bất khuất đều vô cùng kính phục, không ngờ được đến khi hắn phú quý lại quên gian khổ ngày xưa. Ngươi không thèm để ý tới thư tín của toàn bộ bọn lão phu, chỉ để lại thư của Trương Lượng, ngươi đây là muốn đẩy hắn vào chỗ chết a. Vân Diệp, hắn có chủ ý với gia sản của ngươi là không đúng, bệ hạ đã xử phạt hắn rồi, hắn cũng đã bồi thôn trang ở Trường An cho ngươi, việc này dừng lại có được không?

Vân Diệp cười mà không nói, Trưởng Tôn Vô Kỵ từ lúc nào lại nhớ tình nghĩa xưa? Xử lý Phòng Huyền Linh gia, Đỗ Như Hối gia, Lý Tích gia, ép Lý Khác chết oan có nương tay chút nào không? Việc này mặc dù còn chưa xảy ra, thế nhưng sử sách ghi rõ rành rành, Vân Diệp không tin lão lại tốt bụng như thế. Nếu như không tìm người chịu tội thay, vậy bản thân phải gánh trách nhiệm, Trưởng Tôn Vô Kỵ ngươi đứng một bên chế giễu? Tạo một cừu nhân không dễ dàng, phải đụng đến đao kiếm, hiện tại chính là lúc, không phải vì ngươi nói một hai câu là có thể giải vây được.

Thấy Vân Diệp không nói lời nào, Trưởng Tôn Vô Kỵ hiểu rằng Vân Diệp đã quyết tâm muốn hại chết Trương Lượng, bởi vì mấy câu nói của bản thân còn khiến cho Vân Diệp có thái độ với mình.

Lão lập tức lắc đầu, đi lên boong tàu kiểm kê tài vật, đối với việc Trương Lượng không nói thêm câu nào. Vân Diệp không đề cập tới thư của lão, chính là nể mặt Trưởng Tôn Xung, lão cũng không có lý do phải quan tâm đến người khác.

Tiền tài chưa chuyển đến nơi, Vân Diệp vẫn phải đi theo, không thể để y rời khỏi tầm mắt, lúc này nếu như bị hãm hại thì dù có há 18 cái mồm cũng không biện bạch được.

Vô Thiệt từ khi đến Trường An thì lại chưng ra vẻ mặt chết chóc, Hồng Thành tay lúc nào cũng lăm lăm đao một tấc không rời tài bảo, mỗi một kiện, mỗi một hình dạng đều khác trong đầu hắn. Mấy thứ này hắn hơn một năm qua cực khổ chứng kiến, cũng là chỗ dựa để bản thân khôi phục tước vị, không thể để xảy ra sai lầm.

Thuỷ quân bắt đầu lập trại, Trưởng Tôn Vô Kỵ ở chi nhánh của Bá Thủy tìm một đoạn thủy đạo để cấp lấy nước cho thuỷ quân sử dụng. Thuyền đầy rong biển cũng được quản sự của Vân gia toàn bộ kéo về, đợi khi Vân Diệp rảnh rỗi sẽ xử lý.

Quân sĩ bưu hãn khiêng vô số kỳ trân dị bảo đi qua Chu Tước đại nhai, phía sau còn đang ở tận cửa thành mà phía trước đã tiến nhập vào hoàng thành.

Vô Thiệt mặt trơ ra đứng dưới bậc thang Thái Cực cung, trong tay cầm danh sách, mỗi khi bảo vật đến thì đọc to lên, tại Đăng Châu, Vân Diệp đã chế tác rồi cẩn thận đóng gói những trân bảo này. Hiện tại chúng dưới ánh mặt trời, bảo vật rực rỡ các màu, khiến cho lễ quan cùng sứ tiết đến đây xem phải nghẹn họng nhìn trân trối.

- Bắc Hải ly châu 16 viên, ngũ sắc thạch sơn hai tòa, thanh dứu (con chồn vàng) thạch một khối, thuý ngọc bảo thạch một viên, cực phẩm huyết san hô thụ một gốc...

Lý Nhị an vị dưới hoàng la tán cười khẩy, nhìn vẻ đặc sắc trên mặt các huân quý khi nhìn sĩ tốt khiêng trân bảo đi qua trước mặt.

Có huân quý nghiến răng ken két, tay nắm chặt dường như muốn cắn người, trong lòng dâng trào sóng lớn, mấy thứ này đáng ra mình phải có phần, hôm nay chỉ có thể nhìn chúng chui vào quốc khố, cuộc đời này coi như hết cơ hội nhìn thấy lần nữa.

Sắc mặt Trương Lượng trắng đến dọa người, dưới cái nắng cháy của Quan Trung mà cả người lạnh buốt, mỗi khi Vô Thiệt đọc tên một loại trân bảo, trước mắt lại như nổ thêm đom đóm, lỗ tai nghe cũng càng ngày càng thấy vọng, chỉ cảm thấy bản thân đã cách rời hiện thực quá xa.

Trời đổ về chiều mới thấy đội ngũ cuối cùng, trong tay Vân Diệp đang cầm một hộp gỗ đi ở phía cuối cùng, phía trước y Hồng Thành hai tay cũng đang ôm một khối vàng thật lớn, nhìn thấy Lý Nhị cũng không nói một câu mà đặt khối vàng dưới chân Lý Nhị, còn bản thân quỳ phía dưới khóc nức nở.

Hai năm không gặp, Lý Nhị nhìn Hồng Thành phơi nắng đen thui cũng thổn thức trong lòng, đứng lên vuốt qua khối vàng, vỗ vai hắn nói:

- Hai năm này khổ cực ngươi rồi.

Nghe thấy Lý Nhị đã tha thứ cho mình, Hồng Thành có vô vàn lời muốn nói nhất thời cảm thấy tủi thân vô cùng, không khỏi khóc rống lên, càng không ngừng dập đầu bịch bịch xuống đất, Vân Diệp phía sau nghe vậy mà lông tóc toàn thân dựng hết cả lên.

- Đứng lên, dưới trướng của trẫm không có nhuyễn tướng, không phải là không có tước vị sao, trẫm trả lại cho ngươi, khổ cực hai năm qua của ngươi ở Lĩnh Nam trẫm đã biết hết. Ngươi một lòng hối lỗi trẫm cũng biết, chỉ cần lại toàn tâm toàn ý thuần phục trẫm, trẫm sao có thể để ngươi thiệt thòi? Đứng lên, đừng làm mất thể thống của đại thần.

Hồng Thành khóc thút thít đứng lên, thấy khối vàng trên mặt đất lại ôm lấy đưa đến trước mặt Lý Nhị:

- Bệ hạ, đây là điềm lành Lý Dung thế tử đứng đầu Liêu địa hiến lên bệ hạ, chính là một khối hoàng kim tự nhiên cực lớn, tổng cộng 23 cân 72 chỉ, do thiên địa tạo ra, có biệt xưng là ngưu đầu kim, nghe nói người sở hữu vật này sẽ được ông trời chiếu cố. Thế tử tự cảm thấy phúc bạc, không có diễm phúc hưởng hiếm thế trân bảo, cho nên ủy thác riêng vi thần hiến lên bệ hạ, cung chúc Đại Đường ta thiên thu vạn thế.

- Trẫm nghe nói để có được hoàng kim này, hơn hai trăm oan hồn đã mất mạng cho dã thú, Phùng Ang đến nay còn canh cánh trong lòng. Cũng tốt, thứ này cũng chỉ có trẫm chịu được, ngươi mang tới hậu cung cho trông thấy, nàng cũng rất lo lắng cho ngươi.

Hồng Thành khóe mũi cay cay, nước mắt lại chảy xuống. Sau khi bái biệt Lý Nhị thì đi vào hậu cung.

Lý Nhị không biết vì sao khi thấy Vân Diệp thì liền tức giận, vừa rồi Hồng Thành khóc lóc ngay đến cả người tâm sắt đá cũng cảm thấy mủi lòng, bản thân chủ tớ hai người thì một người hữu tình, một người hữu ý, khiến cho một đám đại thần gật đầu khen ngợi, tán thán không thôi. Chỉ có tên hỗn đản này mặt trơ trán bóng đứng ngoáy mũi, hình tượng vô cùng khốn nạn. Cố nén xung động muốn đánh y xuống, Lý Nhị trở lại chỗ ngồi chờ Vân Diệp yết kiến.

Vân Diệp cũng phơi nắng đến đen thui, mở hàm răng trắng hếu cười hì hì tiến lên cung chúc Lý Nhị vạn thọ vô cương. Không đợi y nói tiếp, Lý Nhị đã giành trước lên tiếng:

- Ngươi bị Đậu Yến Sơn bắt cóc, vì sao Đậu Yến Sơn chết mà ngươi vẫn còn sống? Tấu chương của ngươi cũng nói đã chiến cùng Đậu Yến Sơn 300 hiệp, tới cùng là chuyện gì xảy ra, trước đem việc này nói cho rõ ràng, trẫm mù mờ nửa năm nay chỉ chờ ngươi về giải thích.

Vân Diệp cực kỳ thương tâm, ủy khuất nói với hoàng đế:

- Bệ hạ vì sao không hỏi vi thần sao lại chạy thoát được, lại đi hỏi cái vấn đề nhỏ đấy?

- Cút đi, đừng có mà làm trò buồn nôn, từ ngày nào đó ngươi gặp chuyện không may thì trẫm đối với ngươi vô cùng tin tưởng, chỉ cần Đậu Yến Sơn không giết phắt ngươi lúc đó, thì người chết nhất định là Đậu Yến Sơn. Luận cơ biến, thế gian này ngươi là đệ nhất lưu. Bách Kỵ ti nói ngươi trốn vào Hoàng Hà, ta chỉ biết ngươi sớm muộn cũng sẽ trở về, chỉ là không nghĩ đến ngươi còn xuyên rừng đến Lĩnh Nam, hảo bản lĩnh. Mau nói một chút cho trẫm chuyện củaĐậu Yến Sơn, trẫm muốn biết vì sao Đậu Yến Sơn lại điên cuồng đến mức giao đấu với Giao Long. Nếu như trẫm đoán không lầm, bên cạnh nhất định có một vị ngồi bên xem tuồng, người này trừ ngươi ra chắc không còn ai khác chứ?

Lý Nhị vỗ tay vịn của tọa ỷ không ngừng giục, không hề để ý đến uy nghiêm của đế vương.

- Bệ hạ, trong tay thần chính là trân bảo hiếm có, ánh sáng...

- Ánh sáng cái gì, việc ngươi trở về so với trân bảo quan trọng hơn. Mau nói việc Đậu Yến Sơn, ta rất muốn biết việc của Giao Long.

Thấy Lý Nhị lúc này nhất định muốn nghe việc Đậu Yến Sơn nộ trảm Giao Long, liền biết triều đình đã có người hoài nghi cái chết của Đậu Yến Sơn. Đây là Lý Nhị cho bản thân một cơ hội biện bạch, tránh để bị sau lưng đàm tiếu. Khốn kiếp, dám cắn trộm lão tử, hôm nay nếu như không phơi nắng ngất mấy người, lão tử sẽ không phải là họ Vân.

**********

Ngày mùa hè Trường An tựa như lồng hấp, thời điểm nóng nhất ngày không phải là buổi trưa mà là buổi chiều. Hôm nay trời đẹp, nghìn dặm không mây, dựa theo lễ nghi triều đình, nếu đế vương ngồi dưới hoàng la tán thì quan viên nhất định phải đứng dưới trời xanh chịu nắng. Cả đám quan viên triều phục thùng thình, đứng dưới ánh nắng chói chang đủ hai canh giờ, lúc trước đã bị trân bảo khiến ý chí phẫn nộ, hiện tại đã có vài người tuổi già yếu nhược bị cảm nắng, sắc mặt ửng hồng nhưng vẫn phải cố kiên trì, không dám làm mất lễ nghi.

Nhưng Lý Nhị vì vui mừng khi nhìn thấy Vân Diệp, đã quên mất thần tử của hắn còn đang đứng chịu khổ, hoặc có lẽ hắn cố tình quên?

Có bát rượu lâu năm Lĩnh Nam hỗ trợ, Vân Diệp với cái nắng của Trường An không quá để tâm. Hoàng đế muốn nghe cố sự, vậy thì nói. Ta dù muốn kết thúc quá trình hiến bảo sớm một chút, nhưng hoàng đế không cho phép thì làm thế nào.

Vân Diệp đặt hộp gỗ về phía đống trân bảo, thuận thế tìm một nơi râm mát ngồi xuống, bắt đầu kể chuyện cho Lý Nhị.

- Chuyện này phải nói từ ngày thần rời khỏi cung... Sau đó thần phát hiện có vàng trong cát bên bờ sông, lúc đó mới nói phương pháp khai thác cho Đậu Yến Sơn.

Lý Nhị nghe đến mê li, đời này hắn thích nhất là loại việc đấu trí đấu dũng này, chìm đắm trong tình tiết của cố sự không thể tự kiềm chế, đối với tiếng lầm rầm phía sau không thèm để ý.

- Bệ hạ, hôm nay trời vô cùng nóng bức, thỉnh bệ hạ sớm kết thúc triều nghi, hiện tại đã có sáu vị đại thần cảm thấy thân thể không khỏe, hôn mê mất rồi.

Phòng Huyền Linh không thể nhịn được cuối cùng cũng phải lên tiếng nhắc nhở hoàng đế, âm thanh đã kéo hoàng đế tỉnh lại từ trong cố sự. Lý Nhị không hài lòng nhìn thoáng qua phía sau, vừa nhìn thấy thì hoảng sợ, trên mặt đất đã nằm vài vị đại thần đang sùi bọt mép, đang được ngự y trị liệu.

- Ai nha, trẫm còn tưởng rằng đang ở trong quân, mau mau cứu trị, các ngươi cũng mau đi tìm nơi râm mát uống chút nước giải nhiệt. Hôm nay thời gian bệ kiến quá dài rồi.

(bệ kiến: gặp trên thềm)

Quần thần lúc này mới thở dài một hơi, một đám người lục tục đi vào trong Thái Cực cung, ôm lấy bình nước giải nhiệt tu lấy tu để. Chỉ có Trương Lượng rất có dáng vẻ, không vội vã chút nào. Căn bản là lão không cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài, máy móc bưng nước lên uống từng ngụm.

- Trương Công thực sự vô cùng tức giận, lúc trước một hơi dâng hết lợi tức của Lĩnh Nam lên, lại thư về cho Lam Điền hầu, yêu cầu hắn không được làm việc thiên tư. Hôm nay nhìn thấy trân bảo như vậy, vẫn như cũ khí định thần nhàn, thật sự là mẫu mực. Lão phu không có hùng tâm tráng chí như Trương Công, muốn làm tổng quản này, tổng quản kia, chỉ muốn lo cho toàn gia ăn uống no đủ là tốt rồi. Hôm nay dưới sự kêu gọi của ngươi Diêu gia đã tổn thất thảm trọng, nếu không phải có Đỗ tướng cầu tình, Vân hầu lại khoan hồng độ lượng, chỉ trưng thu 6 phần, thì một nhà già trẻ đã sớm chết đói. Chỉ là Trương Công ngươi muốn leo lên làm quốc công, làm vương gia, hoặc là ý nghĩ gì khác nữa thì cũng mặc, tại sao kéo chúng ta xuống bùn? Hôm nay có phải cần nói với chúng ta một lời cho rõ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận