Đường Chuyên

Quyển 19 - Chương 51: Nặn mủ

Vân Diệp phát hiện ra dây tây, đáng tiếc cũng là dâu tây dại, hơi nhỏ một chút, có điều trông rất mê hoặc, nhất là trong mùa đông thế này. Khinh thường nhìn hai huynh đệ Lý gia ngồi gặp dưa chuột, lấy một cái bát nhỏ, chẳng mấy chốc đã hái đầy bát, rửa sạch, còn chưa ăn đã bị Lý Thái cướp mất đưa cho mẫu thân hắn.

Trường Tôn thị cầm một quả cắn nhỏ, chắc là thấy vừa miệng, liền gọi Âm phi, Dương phi ăn cùng. Vân Diệp trừng mắt nhìn Lý Thái, mỗi số dâu tây y hái là chín, còn lại đều màu xanh.

Mùa đông năm nay rất lạnh, trúc cũng chết rét không ít, thư viện hiện ra đang lo lắng, thức ăn năm sau của gấu mèo liền thành vấn đề.

Không ngờ Dương phi lại đi trồng trúc trong nhà ấm, lại còn trồng rất nhiều, trong rừng trúc có một căn nhà gỗ nho nhỏ, Vân Diệp định nhìn, bị Trường Tôn thị tát một cái phải quay lại. Một tiểu cô nương gầy gò từ trong nhà đi ra, gọi Trường Tôn thị một tiếng mẫu hậu, nghe như tiếng mèo con.

Thì ra là khuê phòng của Hủy Tử, chẳng trách mình bị đánh, Vân Diệp chắp tay sau lưng quan sát Hủy Tử, không tệ, mỗi tội gầy quá mức.

Đây là một tiểu cô nương hay thẹn, cho dù trước mặt toàn người thân quen, nàng vẫn rất ít nói chuyện.

Mùa đông năm nay quá lạnh, Lý Nhị liền đón nàng từ thư viện về cung, không ngờ lại ở trong nhà ấm, nơi này tuy ấm áp nhưng lại ẩm thấp, thích hợp cho động vật sinh trưởng, không nhất định thích hợp cho người sống, đây là kiến thức thông thường, thái y trong cung không phản đối sao? Vân Diệp nhíu mày.

Lý Thái huých vai Vân Diệp hỏi nhỏ:

- Ngươi thấy Hủy Tử sống ở đây không ổn à?

- Đúng là không ổn, nơi này quá ẩm thấp, để muội ấy ở cung điện phía bắc tốt hơn, chỉ cần chú ý giữ ấm là được. Đây là nơi thuộc về thực vật, Dương phi làm việc ở đây tu dưỡng thân thể, Hủy Tử thì khác, phải chiếu cố đặc biệt, nhất là phải tắm nắng nhiều.

- Dễ thôi, cung nhiều phòng như thế, sẽ tìm được cho Hủy Tử một cái thích hợp.

Ba người đang nói chuyện thì Vân Diệp thấy có người giật ống tay áo mình, quay đầu lại phát hiện ra Hủy Tử.

- Tỷ phu, gấu mèo sắp hết trúc để ăn rồi, làm sao bây giờ?

- Không sao, gấu mèo có thể ăn thịt, không chừng chúng thích ăn thịt.

Vân Diệp vô trách nhiệm đáp:

Hủy Tử tuy sức khỏe yếu, đầu óc ngược lại rất thông minh, nhận ra Vân Diệp đang đáp cho có lệ, nước mắt tức thì đảo vòng quanh.

Vân Diệp đành đẩy họa cho người khác:

- Biết làm sao được, mùa đông năm nay quá lạnh, trúc không phải là thứ chịu lạnh tốt, chết rét là bình thường. Có điều trong Thục có rất nhiều trúc, Hán Trung cũng không ít, muội chỉ cần tìm mấy ca ca, nhất định họ sẽ kiếm cho muội rất nhiều trúc, trước đó chúng ta cho gấu mèo ăn thịt.

Trường Tôn thị định mắng Vân Diệp không thể vì vài con gấu mèo mà mệt dân tốn của, thấy ánh mắt cầu khẩn của Hủy Tử, đành cắn răng nói:

- Nếu ăn hết trúc của Quan Trung rồi, mẫu hậu sẽ bảo nội phủ đi vận chuyển trúc về, không được để các ca ca của con dùng dân phu, được không?

Lý Thái nắm tay muội tử:

- Chuyện nhỏ, vừa vặn ca ca không có việc gì làm, giúp muội đi tìm trúc, phủ ca ca hình như còn rất nhiều trúc vẫn sống, mai chặt nuôi gấu mèo.

Lý Khác thấy Lý Thái nói hào khí ngút trời cũng xen vào:

- Hai ngày trước ca ca ăn mỳ ở nhà Vân Diệp, trúc nhà y cũng không tệ, chúng ta cùng nhau chặt ta thấy đủ cho gấu mèo ăn vài bữa.

Thấy Hủy Tử vui lên rồi, Dương phi thương xót kéo Hủy Tử vào đại điện, Vân Diệp nói Hủy Tử không thích hợp ở đây, vậy rời đi sớm là hơn, Hủy Tử mà có chuyện, Lý Nhị sẽ lên cơn điên, để liên lụy với người khác thì không hay.

Vân Diệp từ hoàng cung đi ra thì đã là buổi chiều, Lý Thái hình như có chuyện muốn nói.

- Có gì thì nói đi, ấp a ấp úng nhìn mà khó chịu, giữa chúng ta còn có chuyện gì không nói được.

- Biết vì sao ta trở nên béo như thế không?

- Trừ ăn ra thì ta không đoán được nguyên nhân khác.

Lý Khác đột nhiên rơi lệ, nghẹn ngào nói:

- Ngươi không hiểu, ta bị người ta đoán mệnh, nói ta cổ rồng vai phượng, cao quý vô cùng, sau đó một người nói với ta, chỉ cần ăn cho béo là tránh được họa.

Vân Diệp nhìn vào mắt hắn:

- Ngươi có muốn cao quý vô cùng không?

- Không muốn, ta chỉ muốn sống bình an tới già!

Lý Khác nói dứt khoát:

Vân Diệp gật đầu, cuối cùng đã hiểu vì sao mình lại gặp được Viên Thành Thủ, vì sao sinh nhật Dương phi chỉ có Lý Khác, không có Lý Ảm. Thật quá đáng, Lý Nhị muốn để Viên Thủ Thành xem xem Lý Khác cao quý vô cùng là thế nào.

Có điều béo thật tốt, Vân Diệp bất giác nhớ tới một tên béo khác là Lý Nguyên Tường, cảm thấy hiện giờ những tên béo không thể xem thường.

Thân phận của Lý Khác vô cùng vi diệu, trong số nhi tử của Lý Nhị, huyết thống của hắn cao quý nhất, trên người mang huyết mạch hoàng tộc hai đời, làm các lão thần Tiền Tùy bất giác thân cận với hắn.

Cho nên mấy năm qua Lý Khác luôn né tránh, chỉ cần triều đình có chút gió lay cỏ động nào là hắn lập tức như con chim cun cút chui vào tổ ôm đầu run rẩy.

Lý Thừa Càn bị quân yên ổn vô cùng, địa vị Trường Tôn thị vững như núi thái sơn, Lý Thái được Lý Nhị yêu tới tận xương tủy, làm tình cảnh của Lý Khác vô cùng gian nan.

Đừng nói ngươi bảo không tranh là không tranh, cũng không phải nói Lý Thừa Càn và Lý Thái chèn ép, dưới tay bọn họ đều có một đám người, đều tự ra sức vì chủ, dẹp hết mọi nguy hiểm là điều thuộc hạ của mỗi người tự cho là thiên chức.

Vì thế Lý Khác gặp xui xẻo, một thiếu niên anh tuấn biến thành một tên béo.

- Lý Nguyên Tường trừ dạy ngươi béo ra thì không dạy ngươi được cái gì khác à? Thúc chất các ngươi đều là người có trí tuệ lớn, hiện giờ biến bản thân thành chẳng khác gì lợn.

- Ngươi đừng nhìn ta, Lý Nguyên Tường do ta cứu từ tay hải tặc, nên biết chỗ lợi hại của hắn, ngươi nói xem nếu ta bảo với bệ hạ vùng Ngô Việt có hai nhân tài hơn người, ngươi nói sẽ có hậu quả gì.

Lý Khác cười khổ:

- Nếu ngươi không muốn ta sống thì nói đi, mau nghĩ cách, không có thời gian lề mề với ngươi, ngày mai Viên Thủ Thành sẽ xem tướng cho ta, danh nghĩa là xem cho mỗi một hoàng tử, nói trắng ra ta là đối tượng chiếu cố trọng điểm, vì mai chỉ có ta và Tiểu Trì bị xem.

Nghe nói Lý Trì cũng bị xem tướng, Vân Diệp lập tức hứng trí, trên lịch sử Lý Khác là tên quỷ đoạn mệnh, còn Lý Trì lại là đại đế, muốn xem Viên Thủ Thành xem ra cái gì?

- Đi đâu xem tướng? Ngày mai ta cũng muốn để Lão Viên xem cho, gần đây đầu có mụn, cứ cảm thấy tinh thần hoảng hốt, muốn tìm cao nhân chỉ điểm.

- Ở cung Chiêu Dương, phụ hoàng ta mời Viên lão tiên sinh ở đó, được tính là đãi ngộ cực cao rồi.

Lý Khác còn chắp tay, hắn nghĩ rằng mai Vân Diệp đi để cổ vũ hắn.

Lý Khác mặc dù lo mai có chuyện không hay xảy ra, nhưng Vân Diệp đi cùng ít nhiều an ủi hắn.

Vân Diệp về nhà rửa mặt, đứng trước gương quan sát bản thân, nhìn rất lâu, phát hiện bản thân trừ anh tuấn ra thì không có gì để nói, sao có thể nhìn tướng người biết sau này đại phụ đại quý hay xưng vương xưng bá.

Đám lão già đó khi khen vân diệp đầu sừng tranh vanh, chẳng lẽ bọn họ nhìn ra trên đầu mình mọc sừng? Vân Diệp biết trừ sau gáy có mụn ra thì không có gì cả.

*** bé đã có tài hơn người.

- Phu quân đang soi gương sao?

Tân Nguyệt xuất hiện sau lưng Vân Diệp như bóng ma, nhón gót chân gối đầu lên vai y, cố bày ra cảnh phu thê ân ái mới hài lòng.

- Cảnh cáo nàng, không được sờ gáy ta, ai sờ ta trở mặt.

Hơi thở Tân Nguyệt phả vào cổ Vân Diệp, mẹ nó, ngứa.

Tân Nguyệt nhấc cằm lên, vén tóc Vân Diệp kiểm tra cái mụn, phát hiện mưng mủ, có chỗ hơi tím, rút trâm trên đầu muốn giúp trương phu nặn mủ.

Xưa nay nàng thích làm những việc này, nhất là lấy giáy tai, cắt móng tay cho Vân Diệp, móc được đống giáy tai to hoặc cắt được cái móng tay dài liền có cớ mắng Vân Diệp bẩn thỉu, thỏa mản cảm giác thành tựu của bản thân, nàng làm mấy việc này không biết chán, hiện phát hiện ra túi mủ đã chín sao có chuyện bỏ qua.

Vân Diệp tránh đi, nhìn trâm của nàng vội nói:

- Đem trâm hơ lửa đã, rồi lấy một cái châm, khều cả nhân mủ ra.

Vân Diệp gác đầu lên lưng ghế, Na Nhật Mộ ấn đầu Vân Diệp, Linh Đang cầm dược cao, Tân Nguyệt ra tay, trong tiếng kêu như heo chọc tiết của Vân Diệp, cuộc phẫu thuật hoàn thành, dán miếng cao tiêu sưng lên, coi như công đức viên mãn.

Có hỏa khí thì phải điều tiết, cả đêm điều tiết ba lần, hình như có chút quá, muốn thẳng lưng đi lại hơi khó, muốn ngủ tiếp, nhưng nhớ tới Lý Khác đáng thương, đành cắn răng rời giường, không cưỡi nổi ngựa. Nhưng Vượng Tài đá xé ngựa rầm rầm, đành mang cả nó theo.

Đến cung Chiêu Dương phát hiện xe ngựa nườm nượp, náo nhiệt như họp chợ, Ngưu Tiến Bảo cũng mang theo hai bảo bối tôn tử tôn nữ tới, thấy Vân Diệp liền kéo qua:

- Nghe nói ngươi và lão thần tiên từng cùng đánh mạt chượt với nhau, đó là giao tình, giờ dẫn hai đứa bé này vào tìm lão thần tiên đoán mệnh, ta và thẩm thẩm ngươi đợi bên ngoài.

Người có yêu bài vào cung Chiêu Dương không nhiều, vừa vặn Vân Diệp có, do Lý Uyên cấp, Lý Nhị quên thu về, kiệu tiểu chất nữ lên cổ, tiểu chất tử dắt tay, nghênh ngang đi vào, vệ sĩ gác cửa vừa định hỏi thì bị Vân Diệp đá lăn quay, sau đó lấy yêu bài hươ trước mặt hắn. Hành vi ngang ngược làm Lão Ngưu cười khoái chí, các huân quý khác thì người hâm mộ kẻ lắc đầu. Lý Khác ở ngay cửa cung, thấy Vân Diệp mừng rỡ đón lấy một đứa bé.

So với bên ngoài huyên náo thì đại điện vô cùng yên tĩnh, Lý Nhị không có mặt, có Đoàn Hồng ôm phất trần đứng bên ghế của Trường Tôn thị, tên này hôm nay đóng vai cái tai của Lý Nhị.

Không ngờ có cả Lý Thừa Càn, Lý Thái tay cầm quyển sách vờ vịt đọc, chỉ nhìn ánh mắt cảm kích của Lý Khác là biết hai người họ tới giải vây cho hắn.

- Ngươi tới đây làm gì?

Ánh mắt Trường Tôn thị rất sắc, bà cho rằng hôm nay Vân Diệp không nên xuất hiện.

- Bẩm nương nương, học sinh tới xin Viên lão tiên sinh đoán số cho hai đứa chất tử.

Vân Diệp nói thế, sắc mặt Trường Tôn thị khá hơn, nói nhỏ:

- Ngoan ngoãn đợi ở một bên, không được nghịch ngợm.

Vân Diệp lùi tới bên Lý Thái, nghe hắn hỏi:

- Bị mắng hả, ta và đại ca cũng bị, chẳng biết phụ hoàng nghĩ gì, xem ra số mệnh thì sao chứ?

- Giữ tính duy nhất, trên đời này chỉ Thừa Càn mò ra số đế vương là không sao, người khác mà có là đại sự cố.

Lý Thừa Càn mỉm cười:

- Hoàng vị tương lai là của ta, người khác có số thì làm được gì?

Nghe hắn nói tự tin như vậy, Vân Diệp và Lý Thái cùng giơ ngón cái lên khen ngợi, đây mới là khí độ cần có của bị quân, Trường Tôn thị thì trừng mắt lên với Lý Thừa Càn, có điều vẻ mặt không cứng nhắc như vừa rồi nữa.

- Nương nương, cái lão thần côn này tính thọ cho người còn sai, sao tin lão ta nói được, chẳng lẽ nghề này dễ kiếm tiền thế sao? Đợi tương lai thần cao tuổi rồi, thần cũng mặc đạo bào làm thần côn, vì dù nói đúng hay sai cũng chẳng sao, vẫn đi lừa tiếp được, ai cũng tin cái này.

- Ngậm cái mồm thối của ngươi lại, lão thàn tiên mà ngươi cũng có thể xúc phạm à? Tục ngữ nói kẻ trí tính trăm điều cũng có một điều sai, tính thọ cho bản cung là lần đầu tiên sai sót, năm xưa khi đoán mệnh cho bản cung là lúc lão thần tiên say rượu, sai sót là bình thường.

Lý Thái thấy đầu Vân Diệp dán dược cao thì cười nói:

- Hiện giờ bộ dạng ngươi đã giống hệt thần côn, còn cần đợi sau này đóng giả nữa à?

Trường Tôn thị đang nói chuyện với hai đứa bé tức thì phì cười, không khí khẩn trương trong đại điện mất hết, cả Đoàn Hồng cũng hơi hơi nhếch môi cười.

Viên Thủ Thành xuất hiện, mặc áo bát quái, đội mũ tử kim, mắt che một lớp vải, được cung nhân đỡ ngồi xuống giường mây, vừa ngồi vững đã trầm thanh nói:

- Sương trên lá sao tan nhanh, sương tan sớm mai lại rơi xuống, người mất một đi bao giờ về. Nực cười thế nhân, mạng như sâu mùa thu, đúng là nghèo lo chết, giàu lo chết...

Đúng là cao nhân có khác, Vân Diệp phục hẳn rồi. Có thể dùng Nhạc phủ ca vào tính số mệnh thì chắc chắn là cao nhân thực sự, từ điểm này có thể nhìn ra, lát nữa lão tiên sinh sẽ đem y bốc tinh tượng ra, dù sao cái mạng nhỏ của ngươi là châu chấu mùa thu thôi, chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa, tùy tiện nghe vài câu là được.

Lý Thừa Càn phất ống tay áo, là người đầu tiên đi lên, hai tay Viên Thủ Thành sờ mò mày, cằm, tai hắn một lượt, thu tay lại:

- Điện hạ chính là chân long sao cần tính số làm gì nữa, ngày sau sinh đôi cánh bay lên chín tầng trời hẵng hỏi số mệnh, đi đi.

Nghe số mệnh Lý Thừa Càn, mọi người liền thở phào, tiềm long thành chân long rồi, mình chẳng lo gì nữa, nhất là Lý Khác, toàn thân đẫm mồ hôi, thiếu chút nữa hư thoát.

Lý Thái đặt sách xuống đi tới, Viên Thành Thù sở mó mặt hắn rất lâu:

- Quái lạ, giao long đã thành thế, vì sao lại biến ra kỳ lân?

Kỳ lân là nhân thú, đại biểu văn vận, Vân Diệp biết điều đó, Lý Thái không còn hứng thú gì với hoàng vị, một lòng nghiên cứu học vấn, nói hắn là kỳ lân không thể chính xác hơn. Chẳng lẽ lão già này có thể thông qua tướng mặt đoán hậu sự? Y cắn móng tay, quan sát bốn phía xem có gì khác thường không?

Lý Thái rất không hài lòng:

- Chẳng lẽ số mệnh của một con người lại có thể thay đổi? Trước kia người ta đều nói ta thân phận cao quý vô cùng, ông xem lại đi, có phải xảy ra vấn đề ở đâu không? Ta không thích biến hóa, lúc thì giao long, lúc thì kỳ lân, nói không chừng sau này biến thành đại bàng, ông nói hết biến hóa một lần đi.

Lý Thừa Càn cười tới không đứng lên nổi, Lý Khác không toát mồ hôi nữa, trở nên rất tự nhiên, ưỡn bụng chắp tay sau lưng, không còn thấy sợ hãi khảo nghiệm sắp phải đối diện, huynh đệ ra sức giúp mình như thế, hắn thấy Viên Thủ Thành sờ ra cái mệnh gì cũng không quan trọng.

Trường Tôn thị mặt tìm tái, quát Lý Thái, thấy hắn vẫn không chịu nghe, đang định đi tới kéo hắn lại thì thấy hai tay Viên Thủ Thành sờ vai hắn, hồi lâu mới nói:

- Tiểu tử, ngươi định sẵn phú quý cả đời, nếu thọ ít hơn tám mươi tuổi thì có thể tới đập chiêu bài của ta.

Lý Khác cười hì hì tới chúc mừng:

- Tứ đệ lòng dạ nhân hậu, phúc thọ song toàn là tất nhiên, chúc mừng, chúc mừng, để ngu huynh xem thọ vận mình ra sao.

Lý Thái đứng dậy vỗ vai hắn, đi tới bên Trường Tôn thị xem Viên Thủ Thành xem mệnh cho Lý Khác ra sao, mình đã làm hết khả năng rồi, chỉ mong Lý Khác có thể bình an qua ải.

Vân Diệp nheo mắt lại, miệng bất giác nhai kẹo mềm do khuê nữ của Ngưu Kiến Hổ đút cho, y định không bỏ qua một chữ nào của Viên Thủ Thành, nếu lão già này cố chụp mũ lên đầu Lý Khác, mình sẽ tới bảo lão tính số mệnh, xỉ nhục lão già xưng là sống tám trăm tuổi này.

- Vai rồng cổ phượng quý vô cùng.

Lão già quả nhiên nói câu này, tất cả mọi người có mặt trong đại điện đều biến sắc, mắt Trường Tôn thị lóe hàn quang, như con hổ cái muốn cắn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận