Đường Chuyên

Quyển 12 - Chương 44: Thế này mới là sàm sỡ

Nguyên Gia nhìn Tiểu Nguyên Bảo bần thần, hắn ngồi trên giường không kìm được nước mắt, hắn cố gắng hết mức rồi, vẫn chỉ có chừng này, tuy chỉ cần hắn lên tiếng, là có thể dễ dàng gom đủ tiền từ chỗ đồng song, nhưng hắn không làm thế, xỉ nhục của bản thân phải dựa bào bản thân rửa sạch, Nguyên Gia bản tính cứng cỏi không muốn dựa vào bất kỳ ngoại lực nào, Tiểu Nguyên Bảo là nữ nhân của mình, vậy hãy chịu tội cùng mình đi, đó là chút kiêu ngạo duy nhất của Nguyên Gia, hắn không cho phép bị vấy bẩn.

Tiểu Nguyên Bảo lại cười rất vui, bao nhiêu gian khổ năm năm qua đều không là gì nữa, nàng như sắp bay lên, tới trước Nguyên Gia quỳ xuống, vùi đầu vào gối của hắn cọ nhẹ, đây là nam nhân của mình, là ông trời của mình.

Thiếu niên buồn nhanh vui cũng nhanh, nghe tiếng chuông của nhà ăn, Nguyên Gia theo thói quen nhảy bậy dậy, thấy Tiểu Nguyên Bảo hoang mang, lại ngồi xuống.

Một tấm thân báo như lợn chui vào, nghi hoặc nhìn quanh, thấy Tiểu Nguyên Bảo, vội nói: - Xin lỗi, nhầm phòng.

Quay người định đi, Nguyên Gia gọi:

- Trư Tông, không nhầm đâu, đây là phòng ngươi đấy, tức phụ của ta dọn sạch rồi.

Tên Trư Tông kia lúc này mới dừng lại, cười ngượng ngùng nói: - Thì ra là tẩu phu nhân tới, Chu Tông xin có lễ. Rồi nói với Nguyên Gia: - Té ra tẩu phu nhân xinh đẹp như vậy, chẳng trách ngươi giấu đi không cho huynh đệ bái kiến. Tẩu phu nhân tới, tất nhiên hôm nay ta mời khách, nhanh lên, nếu muộn không còn thịt kho tàu đâu. À, hai người không cần đi, ta đi là được, đưa khay cho ta. Nói xong chẳng cần khách khí lấy luôn khay cơm của Nguyên Gia, chạy rầm rầm đi.

- Liệu có ai vào nữa không?

Tiểu Nguyên Bảo sợ hãi hỏi:

- Không đâu, nàng không thấy Trư Tông lấy hết khay cơm đi rồi à? Ăn xong ta đưa nàng về thuyền, xem chừng tối nay các nàng không về đâu, phải ở lại thuyền thôi.

Tiểu Nguyên Bảo tháo trâm trên đầu cho vào rương gỗ, lại cởi vạt áo ra, lấy bên trong một túi tiền, bên trong có vài đĩnh bạc nhỏ, đổ hết vào rương, cười nói: - Ta cũng để dành được ít tiền, vốn dùng ngươi khi xuất sĩ, ngươi giỏi như thế không cần dùng tới rồi, vậy mau chuộc ta ra đi, thêm chỗ này hẳn không thiếu bao nhiêu nữa ...

Khi Nguyên Gia và Tiểu Nguyên Bảo đang tình chàng ý thiếp thì Hi Mạt Đế Á cũng rất vui, nàng thích nhất là vuốt ve tấm lưng trơn bóng của Cao Sơn Dương Tử, như là sờ lên lụa vậy, xoa xà phòng lên càng trơn, nghĩ tới đó tim nàng như tan chảy.

Cao Sơn Dương Tử không hiểu mình mới chỉ đi một đoạn không xa, nhìn thấy mấy hòn đá vôi mà cũng bảo là thắng cảnh của thư viện, cuối cùng tới suối nước nóng, nước Oa cũng có suối nước nóng, hay hơn nhiều, chẳng cần phải tới tới thư viện tắm suối nước nóng gì hết, nhưng vì lấy được thêm tin tức từ Hi Mạt Đế Á, đành theo nữ nhân kỳ quái này xuống ao nước nóng.

Hi Mạt Đế Á ngực cao ngất, mông tròn xoe, làm Cao Sơn Dương Tử đầy ghen tỵ, ả cũng muốn có tấm thân hoàn mỹ như thế. Tới giờ ả vấn nhớ lời bình của Thiên Ma Cơ, ngực chỉ tầm trung, mông chẳng tròn chẳng vểnh, vẻ đẹp của nữ nhân là vẻ đẹp thích hợp sinh con đẻ cái, có tấm thân như vậy mới là đẹp nhất.

Biết mông mình bèn bẹt, giữ hai chân còn có khe hở, bất kể mình lấy thừng buộc thế nào, cởi ra khe hở đó vẫn tồn tại. Hiển nhiên là Hi Mạt Đế Á không có, làn da khỏe khoắn ánh lên giọt mồ hôi, làm nữ nhân cũng ngây ngất.

Cao Sơn Dương Tử ảo não phát hiện nữ nhân quỷ quái này vẫn còn là xử nữ, bằng vào cái gì mà xử nữ là có tấm thân như thế, mà mình lại không, nếu mình có tấm thân thế này Vân Diệp chắc sẽ không ăn thịt mình.

Nghĩ tới đó Cao Sơn Dương Tử giật bắn mình, Vân Diệp mới là đại ma đầu trong tòa ma điện này, nói không chừng đang ở chỗ nào đó nhìn trộm mình.

- Nào Tiểu Dương, đây là thứ do tỷ phối chế, xoa lên người dễ chịu lắm, để tỷ xoa cho muội. Cao Sơn Dương Tử còn chưa kịp phản ứng đã bị hai tay của Hi Mạt Đế Á xoa lên người, ả đột nhiên có ảo giang đang bị nam nhân vuốt ve, mà nữ nhân kia tỏ ra rất thuần thục.

Bàn tay và da thịt chạm vào nhau phát ra tiếng động lạ, Cao Sơn Dương Tử khẳng định rằng Hi Mạt Đế Á bôi thứ kia lên người mình là để phát ra tiếng này.

- Muội nghe nói trong thư viện có rất nhiều chỗ thú vị, sao tỷ không không đưa muội đi, muội còn nghe nói tỷ là nữ nhân đầu tiên vượt qua được mê trận của thư viện, kể cho muội nghe đi. Cao Sơn Dương Tử cố chịu đựng đôi tay nữ quỷ vuốt ve thân thể mình, bàn tay đó lướt tới những chỗ nhạy cảm không thấy hung phấn chỉ t hấy rờn rợn, cắn răng thỏ thẻ hỏi:

- Hi hi, tất nhiên tỷ sẽ kể, mê trận đó do tên khốn kiếp Vân Diệp và Công Thâu gia kết hợp làm ra, bên trong cơ quan trùng trùng, nỏ tiễn, cự thạch, sàn đinh lại còn thêm tường di động, nếu đi sai, không bị tường ép chết cũng bị đá đè chết. Khi tỷ vượt qua các cơ quan không khởi động, chỉ đơn thuần là phá giải mê trận, cho nên đơn giản hơn nhiều, hỏi làm gì, đó toàn là chuyện của đám chết tiệt, nữ nhân chúng ta không nên hỏi tới.

- Muội chỉ tò mò thôi mà, nghe đồn còn có một mê lâm càng khủng bố hơn. Cao Sơn Dương Tử không nhịn được nói, mê trận có thể tránh, nhưng mê lâm phải hỏi rõ.

Hi Mạt Đế Á dừng tay, nhìn Cao Sơn Dương Tử nói: - Đám người kia do các ngươi phải tới hả, thấy muội dễ thương, ta nói cho muội biết, đừng phái người tới nạp mạng nữa, nhất là muội đừng tới, Tôn tiên sinh đang rất cần hài cốt nữ nhân nghiên cứu. Nếu muội không muốn bị người ta vầy vò nghiên cứu thì đừng tới, muốn trộm đồ của thư viện là không thể, cho dù qua được, mở tủ, cuối cùng sẽ bị lửa thiêu chết, muội có biết vì sao không ai canh mê lâm không? Vì vào đó là chết, ở trong đó lâu một chút sẽ bị đám độc trùng ăn sạch.

Cao Sơn Dương Tử khẩn trương tới run lên, ả thực sự sợ gặp Vân Diệp, nếu nữ nhân này đi tố cáo, kết cục của mình sẽ không hay chút nào. Tay ả đã cho vào tóc, ở đó có một cái trâm bắn được ra châm dài.

Ngực đột nhiên bóp nhẹ, tay nữ nhân kia nắm lấy ngực mình lại còn trườn lên người mình, tay vê vê núm vú mình, cảm giác nhột nhạt nửa sờ sợ nửa kích thích truyền tới, vừa thoáng thất thần nên chỉ nghe thấy ả thì thầm bên tai: - Đừng khiêu chiến Vân Diệp, nghĩ thôi cũng không nên, nếu y muốn các người chết, sẽ có vô số biện pháp mà các người chưa bao giờ nghe qua.

- Y là ác ma ăn thịt người.

Cao Sơn Dương Tử rít lên:

Hi Mạt Đế Á ngắm nghĩa khuôn mặt thanh thuần đáng yêu của Cao Sơn Dương Tử, vuốt tóc ướt che mặt đi, cười khúc khích: - Hình dung như thế rất thỏa đáng, thực ra chỉ cần không trêu chọc vào y là không sao, y rất lười, chỉ thích hưởng thụ như đám hoàn khố, ghét làm việc. Muội đó, nhân lúc chưa bị y phát hiện hãy chạy thật xa, muội rất thông minh, tới nơi khác sẽ sống vô cùng thoải mái, sao phải chuốc lấy khổ cực?

- Tỷ tỷ, muội rất muốn đánh bại y, tỷ cho muội biết nhược điểm của y được không? Muội nhất định báo đáp tỷ thật tốt. Cao Sơn Dương Tử thấy Hi Mạt Đế Á nói vậy, nghĩ nữ nhân biến thái này thích mình, nhào vào lòng Hi Mạt Đế Á, lấy mặt cọ vào ngực nàng, thỏ thẻ nói.

Hi Mạt Đế Á tất nhiên chẳng khách khí, vuốt vê tâm lung nàng rất thích, thuận tiện bóp nhẹ cái mông nhỏ của tiểu cô nương, cảm giác rất tuyệt. - Nhược điểm à? Tỷ cũng muốn biết, cho dù có cũng bị y giấu kín, lần trước có một lão già cực kỳ lợi hại nhắm vào nhà y, kết quả bị y đùa bỡn cho chết không toàn thây. Vì chuyện này nghe bảo chết không dưới tám trăm người, nên muội bỏ qua đi, muội là vương nữ nước Oa, làm y điên lên sẽ diệt quốc gia của muội đó, ngàn vạn lần đừng nghĩ y không có bản lĩnh đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận