Đường Chuyên

Quyển 19 - Chương 4: Ngụy Trưng và Lý Nghĩa Phủ

Bất kể biết hay không biết hạt giống gì cũng phải mua một ít, trồng ra là khắc biết thôi. Đất đai thì Vân gia không thiếu, bỏ ra vài mẫu chẳng ảnh hưởng gì.

Trên người Lưu Tiến Bảo treo đầy túi, miệng còn ngậm môt miếng thịt, Vượng Tài kiên quyết không để cho Lưu Tiến Bảo treo túi lên người nó, con ngựa bên cạnh đã bị chất một đống mía to đùng trông thật khổ sở.

Đã lâu không gặp Ngụy Trưng lão đầu, nghe nói lão bị bệnh triền miên, hôm nay nghe ở chợ mới biết đám ngôn quan kia nói bậy, lão đầu tử râu tóc bạc trắng, tinh thần quắc thước, dù cũng là một thân áo vải, nhưng đi lại vẫn dáng long hành hổ bộ, cho thấy gần đây lão sống không tệ.

Lão ngồi trong hàng bánh đúc ăn liền hai suất mới thôi, chùi miệng nói với Vân Diệp:

- Từ ruộng về đói quá, người lại không mang tiền, lão phu lại không muốn nợ, may quá gặp được Vân hầu ở đây.

Bó tay, đường đường quốc công lại làm ra vẻ đáng thương, người hầu thì không chịu mang theo, một mình lang thang ngoài chợ, không biết là đang nghĩ gì.

Ngụy Trưng thấy trên người Lưu Tiến Bảo đầy túi thì sáng mắt lên, mỗi loại lấy đi một ít, bảo muốn lấy về trồng chơi.

- Ngụy công, thật ra tiểu tử không biết đây là giống gì mà chỉ mua đại, tốt xấu thế nào cũng không biết được.

- Như vậy càng tốt, giống như đổ xúc xắc, chưa nhấc chung ai mà biết đại, tiểu? Vô tâm bồi liễu liễu thêm xanh, những thứ này có khi lại cho lão phu một bất ngờ thú vị thì sao?

Vân Diệp chưa bao giờ bàn chính vụ với Ngụy Trưng, chỉ cần đề cập đến thì y chỉ xui xẻo. Lão hồ ly không cần che che giấu giấu như lúc trước, chỉ cần chuyện liên quan đến Vân Diệp, lão liền quang minh chánh đại phân phó xuống, sau đó chờ Vân Diệp xử lý, đây chính là dùng chính vụ gây khó khăn, Vân Diệp đã chịu trận mấy lần.

- Vân hầu thế này coi như đi vào chính đạo, chủ sự Binh bộ chính là dành cho ngươi. Mặc dù lão Lô, lão Dương từng làm nhưng cũng chẳng có bao nhiêu tiến triển. Kể từ khi ngươi chủ chính Binh bộ tới nay, ngươi không biết chứ, lão Phòng, lão Đỗ không biết khích lệ ngươi bao nhiêu lần, ngươi chịu khó học hỏi kinh nghiệm, chờ sau 30 tuổi lão Đỗ để lại hàm thượng thư cho ngươi.

- Ta làm Tả thị lang Binh bộ còn chưa xong, đây vốn là hư chức, quan trọng có bổng lộc là tốt rồi. Giờ lại bắt ta ngồi im trong binh bộ, thì với tính tình lười biếng của ta sao chịu nổi? Một hai ngày còn không sao, nhưng về lâu dài có khi lại thành họa quốc ương dân cũng nên.

Ngụy Trưng cười lớn, vuốt râu nói với Vân Diệp:

- Vân Diệp ngươi mặc dù là người ích kỷ, lười biếng, nhưng ngươi còn chưa từng làm một việc họa quốc ương dân nào. Việc liên quan đến ngươi ngươi có thể tùy tiện, nhưng liên quan đến bách tính thì ngươi cẩn thận có thừa. khiến các lão đầu chúng ta cũng phải nhìn bằng con mắt khác. Trong đám trẻ tuổi tuấn ngạn, ngươi chính là thứ nhất, cái triều này như cuộn vải bị ngươi lăn trong thuốc nhuộm, lão phu rất muốn biết Vân hầu sẽ nhuộm nó thành thế nào đây.

Nói xong vỗ vỗ lên vai Vân Diệp, bộ dáng ta coi trọng ngươi trông rất đáng ghét. Lão cười ha ha mà đi, còn lấy mía để làm gậy chống.

Ngụy Trưng đi, Vân Diệp tiếp tục dạo phố, không phải lúc nào cũng thanh nhàn thế này.

Không ngờ người Hồ lại có thể làm ra thảm mềm như vậy, trước kia họ làm cứng đơ đơ, chẳng ngờ mới mấy năm mà đã tiến bộ. Ngày xuân mà được nằm trên thảm này thì thật thoải mái, nãi nãi tuổi cao rất khó ngủ, mang mấy tấm về có khi lại có tác dụng.

- Ngươi có bao nhiêu thảm ta lấy hết, mau mang tất đến Vân gia trang ở Ngọc Sơn, nói là gia chủ mua. Nhìn cho kỹ, mang những tấm thảm mềm này tới, nếu có tấm nào cứng thì liệu hồn.

Người Hồ vô cùng vui vẻ, đặt tay lên ngực thề, rằng y chó hoang còn không lừa nữa là. Vân Diệp nghe phiên dịch thì giận dữ, cũng may tính tình y hai năm này đã mát hơn nhiều, bằng không người Hồ này chắc lết rồi.

Khi đi ngang qua Yến Lai lâu, thấy một thiếu niên áo xanh chống cằm ở quán trà đối diện, đang để lang trung dạo lấy máu cho mình. Vân Diệp nhìn thấy còn cảm thấy đau, vậy mà người này lại không nhíu mày lấy một cái.

- Thiếu niên lang thật tốt.

Vân Diệp nói xong, quay sang thấy Lý Nghĩa Phủ đang nhìn chằm chằm thanh lâu thì tức giận nói:

- Muốn lên thì lên phứt cho rồi, nhìn nhìn cái gì?

Lý Nghĩa Phủ sửng sốt nói:

- Tiên sinh, đệ tử âm thầm chịu đựng rất là uất ức. Lần này ở đắp Hãn sơn chịu khổ cũng là do nó ban tặng, ngài nói đệ tử không tới ôn lại chút khổ sở, có phải không có tâm không?

- Ngươi tự khiến mình xui xẻo, phạt ngươi là sơn trưởng, sao lại trút tức giận lên thanh lâu? Trong thanh lâu thì lấy đâu tình nghĩa? Ngươi phải giác ngộ từ đầu mới đúng, ngươi cầm tiền mua vui, người ta để cho ngươi mua, tức cái gì?

- Tiên sinh nói có lý, nhưng Lý Nghĩa Phủ cảm thấy không thể thiếu nợ người khác, bị sơn trưởng phạt là thiên kinh địa nghĩa, lão nhân gia là là tiên sinh, đệ tử lại có lỗi, nên phải đắp Hãn sơn.

Đắp Hãn sơn, đệ tử chẳng những đổ mồ hôi, mà còn rơi cả máu. Dù sao ngài cũng nên cho đệ tử nơi trút giận chứ, Yến Lai lâu cũng không tệ, đệ tử đang nghĩ làm sao để kéo đổ chỗ này.

Vân Diệp quay đầu nhìn Yến Lai lâu một chút, gật đầu nói:

- Khẩu khí lớn khiến người chán ghét, kéo sập cũng được, nhưng chớ để xảy ra án mạng. Cho ngươi một cây mía ăn giải khát, nhìn ngươi rớt dãi trông thật tởm.

Thừa dịp Lý Nghĩa Phủ lau vội miệng, Vân Diệp chắp tay sau lưng vui sướng cùng cùng nhau chạy thẳng tới Ngọc Sơn.

**********

Vượng Tài có thời gian không thích đi thư viện, vì có lần nó bị hùng miêu đánh cho một trận. Nhưng giờ nó lại thích đi, vì lũ hùng miêu giờ đang chui trong rừng trúc. Hiện tại thư viện vẫn nằm trong rừng trúc, có tường bao thấp xung quanh để tránh hùng miêu chạy đi.

Vượng Tài mỗi ngày đều chạy đến xem đám hùng miêu bị nhốt kia gào khóc. Biết nó đang cười trên nỗi đau của người khác, Vân Diệp cũng mặc nó mà đi bàn chuyện Tân gia với Ngọc Sơn tiên sinh.

- Nhạc phụ cả đời không đắc ý, cuối cùng cũng chỉ là một bát phẩm từ lại, gia sản Thục trung mặc dù phong phú, nhưng là rốt cuộc ít đi mấy phần nội tình, tử đệ trong nhà cũng không biết phấn đấu, hai tử đệ nhạc phụ đưa đến lần trước, không có người nào có thể tốt nghiệp Ngọc Sơn, chỉ vì như vậy mà hắn còn đang trách chúng ta không giúp hắn.

- Thê huynh ngươi lớn hơn ngươi 5 tuổi, thành tích chẳng có gì mà tiểu thiếp có đến mười mấy người, còn hai đứa con trai cũng là hoàn khố, bây giờ lại đại họa ngập trời, Tân gia coi như xong. Có thể đời này dựa vào ngươi và Tân Nguyệt mà sống giàu sang, nhưng sau đó thì sao? Lão phu cả đời theo giáo dục, ai ngờ trong nhà lại toàn lũ bất hiếu.

Lão nhân kể lể sầu khổ, lắc lắc cái đầu đến không muốn sống. Trước kia lão trượng chỉ nói chuyện tốt trong nhà, nhưng giờ không giấu được. Tiểu cữu tử (em vợ) của Vân Diệp giờ đang bị áp giải đến kinh sư. Về phần vì sao bị bắt thì đến bây giờ cũng chưa biết rõ. Bắt người không phải quan lại địa phương, mà là Ngự sử tự thân đến Thục trung.

- Gia gia yên tâm, bọn họ thì sao phạm sai lầm lớn được chứ, văn võ không thông, lá gan lại nhỏ, giết người phóng hỏa bọn họ không dám làm, về phần mưu đồ tạo phản bọn họ còn chưa đủ tư cách, cùng lắm là tội danh hà hiếp lương thiện, cái tội danh này ta năm rồi cũng chịu qua, đâu to tát gì. Ta cứ có cảm giác hai vị đệ đệ là bị ta làm liên lụy, bị Ngự sử dẫn về kinh có án nào không phải đại án thông thiên? Giết người cũng còn chưa bị giải về kinh sư nữa là.
Bạn cần đăng nhập để bình luận