Đường Chuyên

Quyển 8 - Chương 2: Trùng du chốn cũ

Lau khô người cho Vượng Tài xong, còn cởi áo khoác của mình khoác lên cho nó, mới tiếp lời Đậu Yến Sơn:

- Ngươi tới cùng muốn cái gì, nhà ngươi là ta hủy diệt, hai chúng ta dùng thù sâu như biển tới hình dung cũng không quá phận, chưa thấy qua ai báo thù như ngươi, nói chuyện tiếp chúng ta lại thành tri giao, dưới cửu tuyền tổ phụ, phụ thân ngươi cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.

- Ha ha ha.

Đậu Yến Sơn cười điên cuồng, ngồi xếp bằng dưới Khí Tử Phong Đăng, nhìn bờ sông đen ngòm, nói rõ mỗi chữ mỗi câu:

- Ngươi quá coi trọng bản thân rồi, ngươi cho là ngươi kích động một số bạo dân là có thể hủy diệt Đậu gia nghìn năm truyền thừa sao, trong số bạo dân dẫn đầu công phá Đậu gia chính là Bách Kỵ Ti tử sĩ nấp ở trong đó. Nếu như chỉ có bạo dân, hộ viện của Đậu gia chỉ cần giết vài người dẫn đầu, họ sẽ chật vật chạy trốn, còn dám tiến công Đậu gia?

- Ta không tin năng lực của ngươi lớn đến mức có thể chỉ huy Bách Kỵ Ti, đó là quyền lực của hoàng đế, ai chạm người đó chết. Là hoàng đế muốn tiêu diệt Đậu gia, ngươi chẳng qua là một quân cờ trong đó mà thôi. Chỉ cần đối với gia tộc có lợi, chút cừu hận giữa ngươi và ta có đáng là gì, tổ phụ, phụ thân cũng sẽ vỗ tay vui mừng với quyết đoán anh minh của ta.

Trên mặt sông gió lạnh thấu xương, Vân Diệp không tâm tư nói chuyện với kẻ kiêu căng muốn làm hoàng đế, Vượng Tài đã lạnh chịu không nổi, thu xếp cho Vượng Tài còn có ý nghĩa hơn nói chuyện với một kẻ điên.

- Khoang phòng của ta ở đâu, ngươi sẽ không bắt ta ngủ ở boong tàu chứ.

- Không đâu, ta sẽ cho ngươi một khoang phòng tốt.

Khoang phòng của Vân Diệp quả nhiên khá tốt, rất lớn, bên trong chất đầy cỏ khô, mùi tanh hôi thế nào cũng không xua đi được, khoang phòng này vốn là nơi cho ngựa ở.

Vượng Tài rất muốn uống chút rượu, hai người Đậu Yến Sơn phái tới giám thị Vân Diệp đang uống rượu, nghe mùi rượu, Vượng Tài ngậm túi tiền đưa đến trước mặt tên nô bộc buộc cổ nó, muốn đổi chút rượu uống, Vượng Tài đại gia cho tới bây giờ chưa uống rượu không của người ta.

Rượu không được uống, túi tiền cũng không còn, đầu còn bị một cái tát, Vượng Tài bị cướp đành phải chui vào đống cỏ chán nản nhai cỏ khô.

- Con mẹ nó, nhà phú quý ngựa cũng có túi tiền, tiền còn không ít, rúc trong rừng hai năm, huynh đệ ta còn không giàu bằng một con ngựa.

- Ít nói đi, thiếu gia mấy ngày nay vì tiền mà phát sầu, ta có tiền, nhưng đều cất ở Trường An, không lấy được, Hưng Hóa phường hiện tại tu sửa rất đẹp, ta cũng không tìm được, tiền không có nữa, không biết tiện nghi cho tên chó nào rồi.

Vân Diệp lúc này mới có tâm tư nằm trên cỏ khô suy nghĩ tình cảnh của mình và Vượng Tài, mấy ngày liền bị đả kích, khiến mình hầu như đã quên bản thân còn có địch nhân tồn tại.

Bọn Lý Tịnh, Mã Chu xé tan tành kiêu ngạo và tự tôn của Vân Diệp, hiện tại lại thêm Đậu Yến Sơn. Không cần nghĩ cũng biết tình cảnh mình sẽ phải đối mặt. Đậu Yến Sơn mỗi một câu đều nói lịch sự, hận ý trong nội tâm Vân Diệp có thể rõ ràng cảm nhận được.

Mỗi một một hành động và ý kiến của Lý Tịnh đều là vì đại quân bách chiến bách thắng. Mã Chu thà cho mình một đao cũng muốn phản bội Vân Diệp và thư viện, nói là vì vết nhọt của thiên hạ.

Đều có lý do, đều cho rằng việc mình làm là quang minh chính đại, lẽ nào toàn bộ sai lầm đều là của ta?

Hôm nay mệnh tại sớm tối, vì sao bản thân còn không lo lắng cho số phận, trong đầu vẫn là phản bội và tính toán của đám vô sỉ đó?

Không thể từ từ nói chuyện sao? Nhất định phải vòng vo để đạt được mục đích của mình? Đây gọi là trí tuệ?

Việc làm của Đậu Yến Sơn khiến người buồn nôn, con đường ngày sau không biết có thể đi tới bước nào, chỉ tiếc, sẽ không còn được gặp lại con của mình nữa. . .

****

Thục đạo nan, nan vu thượng thanh thiên, đây là Lý Bạch cảm khái vậy, Vân Diệp đứng trên sạn đạo chật hẹp, ngẩng đầu nhìn vách đá dựng đứng, quái thạch xen kẽ hình như muốn từ đỉnh đầu đổ xuống, dưới chân là lũng sông không thấy đáy, không biết là sông gì, chỉ biết là người hầu của Đậu gia đều gọi là sông Người chết, ý là trong sông này đã nuốt rất nhiều người, nghe nói dân bản xứ địa phương cũng ném người chết xuống sông, hy vọng dòng sông nối liền trời này có thể đưa tổ tiên của mình đến thiên đường.

Vân Diệp thử chạy trốn hai lần, đáng tiếc đều bị bọn tôi tớ tinh thông thuật truy tung bắt trở về, hiện tại vết bầm tím trên miệng y còn chưa tan.

Còn có một lần mua chuộc, treo giải thưởng 100 lượng hoàng kim khiến hai tên tôi tớ xuất thân du hiệp nhi trong đó động tâm, bất đắc dĩ Đậu Yến Sơn sớm đã có phòng bị, đầu của hai tên tôi tớ tham tài còn treo ở sau xe kéo.

Vàng của Vân Diệp dành cho Đậu Yến Sơn sự trợ giúp rất lớn, hơn mười chiếc xe kéo chất đầy lương thực, đi trên sạn đạo lắc lư, khiến người hoảng hồn.

Vượng Tài đang mang thù, chưa quên tên Đậu gia phó cướp của mình. Vân Diệp trơ mắt nhìn cái mông to tướng của Vượng Tài, đẩy vào người tên nô bộc đó, nô bộc đang cẩn thận khống chế xe kéo liền mất đi cân đối, lương thực là quan trọng, nô bộc trải qua đói mới biết sự đáng sợ của nó, muốn khống chế xe lương của mình sắp bị lật, quen chân bước sang trái một bước, hắn đã quên bên ngoài là vách núi. . .

Tiếng kêu thảm thiết của nô bộc vang vọng trong sơn cốc, tất cả mọi người đang nhìn bóng hình càng lúc càng nhỏ, mãi đến khi rơi vào trong nước mới định thần lại.

Đậu Yến Sơn hồ nghi nhìn Vân Diệp hai tay bị trói, Vân Diệp giơ hai tay lên, ý bảo mình không thể đẩy tên kia xuống. Nô bộc dắt Vân Diệp cũng phát thệ nói không phát hiện Vân Diệp có động tác khác, chỉ nói tên xui xẻo kia giẫm hụt chân, tự mình ngã xuống, về phần Vượng Tài chớp chớp cặp mắt vô tội thì không ai để ý tới.

Đậu Yến Sơn vì trung phó nhà mình đã cầu khấn một phen, sau đó giục tiếp tục lên đường, lương thực không tổn thất, chỉ tổn thất người, đây là vạn hạnh trong bất hạnh.

Một lần nữa điều chỉnh đội ngũ, Đậu Yến Sơn tự mình cầm dây thừng trói Vân Diệp đi đằng trước nhất, là gia chủ, Đậu Yến Sơn bất kể từ một mặt nào nhìn đều hợp cách.

Thục trung đầu mùa xuân lạnh lẽo mà ẩm ướt, trong sơn cốc thường xuyên tràn ngập sương mù, y sam luôn bị ẩm ướt, Vượng Tài rất không quen hoàn cảnh lạnh lẽo ở đây, hay lấy đầu hủi Vân Diệp muốn trở về, nó rõ ràng càng thích khí trời khô mát ở Trường An.

Ban chỉ trị giá trăm quan chỉ có thể đổi một tấm thảm bốc mùi hôi thối, Đậu Yến Sơn rất thích nhìn cái cảnh Vân Diệp rơi vào khốn khó. Hắn không ngăn cản, nhưng cũng không cho phép các nô bộc tùy ý lấy đồ của Vân Diệp, trên thực tế cũng không có đồ gì, ngoại trừ một đoạn tơ thì không còn thừa cái gì.

Dao găm của Vân Diệp đang treo bên hông Đậu Yến Sơn, hắn đối với tay nghề của thợ thủ công Tây Vực khen không dứt miệng, không nói mà lấy đâu phải hành vi của quân tử, một miếng sắt dài hai tấc đổi lấy dao găm khảm nạm bảo thạch của Vân Diệp.

Xuất môn tại ngoại, không có một con dao găm sẽ chết đói, cho nên Đậu Yến Sơn để lại cho Vân Diệp chút tôn nghiêm cuối cùng, để y không đến mức lấy tay và miệng cắn xé thức ăn của mình.

Ra khỏi sạn đạo thì đi tới thiên phủ chi quốc, Vân Diệp đã triệt để hiểu vì sao lại bình nguyên Thành Đô được gọi là thiên phủ chi quốc rồi, không phải vì sự giàu có và đông đúc của nó, mà là bởi vì từ trong sơn đạo gian nguy gồ ghề đi ra, vừa nhìn thấy bình nguyên bao la, bất kể là ai, đều sẽ rơi lệ đầy mặt, cho rằng đã đến thiên quốc.

Muốn dùng một con dao găm để chạy trốn trước mặt mười mấy tên đại hán sành sõi có lẽ có người có thể làm được, trong đoàn người này tuyệt đối không có Vân Diệp, cho dù đã đến Thục trung cũng không có một chút cơ hội, có thể phương pháp của Vượng Tài mới là biện pháp tốt.

Giỏi về học tập là một ưu điểm của Vân Diệp, từ khi đi tới Đại Đường học cùng Trình Xử Mặc, học cùng lão Trình, học cùng Ngưu Tiến Đạt, sau đó học với mấy người Lý Cương, trưởng tôn, Lý Nhị, chắt lọc tinh hoa làm không được, cho nên trở thành một biến dị thể kỳ quái như bây giờ, Lý Thừa Càn thường nói cách làm của Vân Diệp hình như rất quen thuộc, nhưng không nói ra được nguyên do, trừ phi hắn trải qua một lần những gì Vân Diệp trải qua, bằng không không có khả năng lý giải.

Hiện tại chuẩn bị học tập Vượng Tài, trong mắt y cũng không có gì không thể.

Một đám người sống như chuột, sống về đêm, khi Vân Diệp tìm được một số nấm khô trong rừng cây, bỏ vào nước chuẩn bị làm một nồi canh nấm mĩ vị, về phần trong nấm bỏ mấy cái nấm màu sặc rực rỡ, Vân Diệp làm bộ không phát hiện.

Không ai đưa nồi cho Vân Diệp, đành phải tìm đồ dùng ngay tại chỗ. Thục trung khắp nơi là trúc, có một số cây trúc có thể sử dụng làm cơm lam, có một số thì không thể, mượn một thanh khảm đao chém ngã một cây trúc, lấy ra một đoạn, dùng dao khoét một lỗ nhỏ, sau đó đổ gạo và nước vào, lại bít kín lổ thủng lại, chôn ống trúc vào trong đống than, món cơm lam thơm ngào ngạt đã làm xong.

Nô bộc Đậu gia không quen nhìn Vân Diệp và một con ngựa chia phần cơm, cũng tự mình chặt một cây trúc to hơn và làm theo, cũng ăn được món cơm lam thơm nức, mọi người đều vui, chỉ là ngày hôm sau có chút di chứng nho nhỏ, toàn thân nổi ban đỏ, rất ngứa ngáy, nhịn không được gãi sẽ có nước vàng chảy ra.

- Vân Diệp, chuyện gì xảy ra, ngươi hạ độc họ hả?

Đậu Yến Sơn có nồi của mình, không thích dùng ống trúc làm cơm, cho nên tránh được một kiếp.

- Công tử, là dùng ống trúc không đúng, không phải là hắn hạ độc.

Lão quản gia là nhân sĩ Thục trung, chút kiến thức ấy vẫn có.

- Hắn cũng ăn cơm lam, vì sao lại không có việc gì?

Lão quản gia cười khổ mà nói:

- Hắn vận khí tốt. Trong rừng trúc này có chu sa, cậu xem trên đốt trúc mơ hồ ửng đỏ, đan độc chính là dạng này, đều là lão nô sơ sót, không chú ý dị trạng của rừng trúc. Vân Diệp y thuật cao tuyệt, không thể không biết đạo lý trong đó, cho nên hắn chọn bụi trúc không có màu đỏ, những người này bị hắn tính kế.

Đậu Yến Sơn sầm mặt đi tới trước mặt Vân Diệp:

- Ngươi thấy họ dùng trúc độc nấu cơm, vì sao không nhắc nhở?

- Đậu huynh, tiểu đệ là tù phạm, nếu như có thể, tiểu đệ ước gì tất cả bọn họ bị độc chết, đổi lại huynh vào tình cảnh của tiểu đệ, thế có nhắc nhở hay không?

- Vân Diệp, hiện tại ngươi là chậu châu báu của ta, lo nghĩ một số cách phát tài mới là đường sống của ngươi, bằng không, cuộc sống của ngươi sẽ vô cùng đau khổ, thấy ngươi có đồ cho ngựa ăn, bắt đầu từ ngày mai, lương thực của ngươi giảm phân nửa.

Thật ra rất tốt, mỗi người đều phải gánh lương thực của mình, Vân Diệp sau khi thành công làm mấy người bị bệnh, gánh nặng trên người cũng giảm thiểu phân nửa, gánh túi lương thực đi sơn đạo là một loại dằn vặt đau khổ. Trên lưng Vượng Tài đeo hai túi lương thực lớn, đó là Đậu Yến Sơn cấp cho, rõ ràng dưới chân núi có đại lộ bằng phẳng, mình theo Đậu Yến Sơn chỉ có thể đi con đường nhỏ.

Đi được hơn nửa đêm, người kiệt sức, ngựa hết hơi, nhất là Vượng Tài chưa từng bị người ta coi thành gia súc sử dụng, hiện tại mỗi ngày thồ vật nặng, hành tẩu trên sơn đạo, mặc dù cũng từng nằm trên mặt đất giở trò, mặc dù cũng từng có ý cọ cọ túi lương thực lên cây cho rớt xuống, nghênh tiếp nó chỉ có roi da của Đậu Yến Sơn.

Thấy Vân Diệp mắt đỏ lòm muốn lao lên tìm hắn liều mạng, Đậu Yến Sơn quất càng dữ tợn, trong mắt Vượng Tài ngấn lệ, dù cho lúc Thiện Ưng ép buộc nó giảm béo cũng không hề động qua nó một đầu ngón tay, hiện giờ ăn roi thường xuyên, thịt cả người run lên, như một đứa trẻ chịu oan ức.

Hừng đông, Vân Diệp tìm kiếm thuốc trị thương cho Vượng Tài từ trong mầm cỏ mới nhú, đáng tiếc, chỉ có cây bồ công anh, rơi vào đường cùng, Vân Diệp nhổ tận gốc cây bồ công anh giã nhuyễn rồi đắp lên người Vượng Tài, không có hiệu quả gì, chỉ có tác dụng an ủi tâm lý.

Bụng của Vượng Tài lấy tốc độ có thể thấy được xẹp xuống, mỗi ngày Vân Diệp đều có thể nghe được nó đang kêu vang, nó luôn ở vào trạng thái đói, đói quá làm cho nó đành phải một lần nữa lấy lại bản năng của một con ngựa, bắt đầu tìm kiếm cỏ xanh cho mình.

Lương thực là thứ càng gánh càng nhẹ, một đội nhân mã chất đầy lương thực mua từ Thục trung đi đến đại lộ, ở đây đã là chỗ giao giới của Thục địa và Nam Chiếu, Đậu gia nhiều năm kinh doanh vẫn có hiệu quả, lão quản gia dẫn bọn họ lấy danh nghĩa là việc buôn bán, ra khỏi thành quan cuối cùng.

Đậu Yến Sơn phát hiện đội ngũ của mình bắt đầu có người chết chẳng biết tại sao, một người khi đi tiểu giẫm lên bẫy của thợ săn bị gãy chân, bị bẫy gai đâm thành con nhím, còn có hai người khi ăn cơm xong đột nhiên phát điên, vì chút đồ ăn bắt đầu ẩu đả, lúc đầu mọi người đều chế giễu, nhiều ngày sinh hoạt dã ngoại làm cho mỗi người đều tích súc một bụng bất mãn.

Khi một người trong đó một đao đâm vào bụng đồng bọn, mọi người mới phát hiện không thích hợp, muốn áp chế người bạn phát cuồng lại bị hắn cầm đao truy sát chạy khắp nơi.

Rơi vào đường cùng, Đậu Yến Sơn một tiễn bắn ngã đồng bọn phát cuồng, thấy miệng hắn phun bọt máu còn hí lên như dã thú, trong lòng mọi người đều thấy lo sợ.

Đậu Yến Sơn lục soạt Vân Diệp từ đầu đến chân một lần, không có độc vật, toàn thân ngoại trừ một cuộn tơ chứ không có gì khác, không có khả năng là Vân Diệp giở trò.

Chịu lục soát để được yên tâm thoải mái, vừa móc nấm trong bát, vừa xem náo nhiệt, thấy bộ dạng ung dung của Vân Diệp, Đậu Yến Sơn tức đến ứa gan.

Khí trời từ từ nóng lên, sinh vật trong rừng cũng trở nên đa dạng, Vân Diệp thậm chí thấy vài con khỉ môi đỏ leo chèo rất nhanh giữa núi, lẽ nào mình đã đến Nam Chiếu?

Một thác nước lớn rốt cuộc khiến Vân Diệp biết mình đã đến nơi nào, tiếng nổ vang khiến tim người đập nhanh, chỉ có Vân Diệp biết, thác nước trên thế giới cũng phải kể đến này hiện tại nhất định càng thêm đồ sộ.

Tai nghe không bằng mắt thấy, thác nước Hoàng Quả Thụ không tráng lệ như hậu thế, dòng nước chảy xiết, từ trên đoạn nhai rơi xuống, khí thế cực kỳ to lớn.

Đáng tiếc chỉ rơi xuống hơn mười thước thì tiếp đất, hậu thế thì rơi tận gần 70 mét.

- Thế nào hả Vân hầu, ngươi hẳn là vị hiển quý Đại Đường đầu tiên đến nơi đây, không ngờ được nơi hoang dã cũng có phong cảnh kỳ dị như vậy chứ gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận