Đường Chuyên

Quyển 19 - Chương 8: An Hồn (1)

Vân Diệp dựa theo ánh trăng vào triều, mới đến cửa cung đã nghe tin Lục Trung Đình treo cổ tự tử đêm qua, để lại thư tuyệt mệnh nói toàn bộ khổ sở của mình. Ngụy Trưng cầm đọc mà người run rẩy, chịu đựng chế nhạo của Vân Diệp. Trưởng Tôn Vô Kỵ thì mặt lạnh tanh cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Cửa cung mở ra, roi vang lên, võ sĩ xếp hàng, Ngự sử bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ bách quan, lại nghe hoàng đế long thể bất an, thôi triều một ngày. Vân Diệp cười lớn trở về, Ngụy Trưng râu tóc dựng ngược yêu cầu diện thánh bị Đoạn Hồng lạnh lùng cự tuyệt, nói hoàng đế không gặp muốn ai.

Trưởng Tôn Vô Kỵ thong thả vào hoàng cung, lão mượn cớ thăm hoàng hậu muội muội.

Không biết Trưởng Tôn Vô Kỵ bị muội phu hoàng đế mắng chửi gì, lúc xuất cung mặt như cái bị. Nội thị rất nhanh đã mang kết quả xử lý Lục Trung Đình ra ngoài. Lục Trung Đình biết luật vẫn vi phạm không thể tha, nhưng đã sợ tội tự vẫn thì không truy cứu. Trưởng Tôn gia quản giáo không nghiêm, phạt nghìn cân đồng. Vân Diệp phách lối tùy ý làm bậy phạt 500 đồng, Lộc Đông Tán cả gan làm loạn, khích bác ly gián đáng tội chết, nể tình hắn một thân Đại tướng Thổ Phồn nên chỉ trách phạt tây tịch (thầy dạy nghề). Lộc Đông Tán không có lão sư để giết, nội thị sau khi tuyên chỉ thì tìm bừa hai tên Thổ Phồn trông khôn khôn một chút rồi chém đầu, trong đó có một thủ cấp của đại nhi tử Trường Tán Tất Nhược.

Lộc Đông Tán mang nụ cười mang thủ cấp tới cho nội thị, còn đưa cho tên vừa giết nhi tử mình rất nhiều tiền, vì sau khi giết hai người có vẻ hắn vẫn chưa hài lòng, đến khi Lộc Đông Tán đưa cho hắn một con ngỗng nhỏ bằng vàng mới dừng tay về cung.

Ngỗng vàng tổng có 12 con, trong đó có 2 con to hơn cả, đây chính là lễ vật Lộc Đông Tán dành để dâng lên hoàng đế Đại Đường. Tên nội thị cầm ngỗng vàng kia chết chắc, khi dâng 11 con lên chắc chắn có người hỏi tới, lúc đó tên kia trừ chết chỉ còn cách quy tiên.

Để báo thù cho nhi tử Lộc Đông Tán chỉ có cách này, nhất đại nhân kiệt Lộc Đông Tán sắp nổi điên, lúc này hắn chỉ muốn ra chiến trường liều mạng chém giết cho hả giận.

Quán dịch cách vách truyền lại tiếng sáo, bi thiết thê lương, không giống âm nhạc Trung Nguyên, có một nữ tử đang hát, là tiếng Cao Ly, Lộc Đông Tán chỉ biết vậy chứ cũng không hiểu gì.

- Từ khi thương ưng gãy cánh ơ, liền không thể bay qua bạch sơn, kể từ khi tuấn mã bị buộc cương ơ, lại càng không thể qua sông lớn, kể từ khi mãnh hổ bị bẻ vuốt ơ, hồ ly cũng dám tới bắt nạt.

Ai có thể hiểu bi thương của ta, chỉ có gió tuyết mùa đông, ai có thể rũ bỏ ưu phiền cho ta, chỉ có ngàn ly rượu.

Lộc Đông Tán nghe rất lâu, lửa giận từ từ bốc lên, tiện tỳ Cao Ly sao dám khinh thường Đại tướng Thổ Phồn ta, hai tay ra lực, trống đá dưới chân bị hắn nhấc bổng lên. Hắn hét lớn một tiếng ném sang nhà cách vách. Không biết đập vào đâu, chỉ nghe tiếng vang thật lớn, Lộc Đông Tán phủi tay trở về phòng, ánh mặt trời lặn sau lưng đỏ như máu...

Vinh Hoa nữ ngồi xuống xoa trống đá vừa rớt xuống cười vô cùng vui vẻ, cái thế giới này chẳng có bao nhiêu đạo lý để nói, anh hùng sẽ không ngã xuống, chỉ bị gông xiềng, chịu hết nhục nhã thế gian.

**********

Hầu Kiệt hờ hững tóm lấy con độc xà còn đang há rộng miệng cắn vào vai hắn, một đao chém xuống rớt cả khối thịt cùng đầu độc xà, sau đó hắn dùng bì ngoa dẫm nát.

Nơi đây chuyện hắn làm nhiều nhất là giết người, cảm giác cũng dần chai sạn, đao chém lên cổ người khác và chém vào người mình cũng chẳng thấy gì khác biệt.

Hầu Kiệt vốn cho rằng khoảnh khắc thấy đầu phụ thân bay lên là thống khổ nhất, nhưng giờ ngẫm lại cũng chưa là gì so với việc phải rời cuộc sống phồn hoa đến sống cạnh dã nhân. Màu xanh vô tận, muỗi vô tận, cũng là thống khổ vô tận.

Quân y rắc gói thuốc lên vai rồi bó lại cho hắn, ở đây phải làm vậy, không sẽ bị ruồi đẻ trứng làm hoại tử.

- Tướng quân, chúng ta không thể đi tiếp, đi tiếp đại quân sẽ tổn thất, những dã nhân này đã chui vào rừng rậm, chúng ta không giết được, hơn nữa vào đó chúng cũng sẽ chết, chúng ta lương thảo không nhiều, phải về thôi.

Người nói là lão gia tướng Hầu gia, từ sau khi đại tướng quân chết, bọn họ vẫn không tản mát, mà chọn phụ nhụ Hầu gia cùng đến Lĩnh Nam, gia quyến được Vân Diệp an bài ở lại Mông gia, hắn tự theo đại thiếu gia tới nơi xa lạ này chinh chiến tròn một năm, rốt cục cũng đã quét sạch sẽ Java này.

Hầu Kiệt móc bầu uống một ngụm, quẹt bộ râu xồm xoàm, nói với lão gia tướng:

- An thúc, chúng ta về An Hồn thành, những nô đãi này có thể mang được thì mang, không thì giết hết.

Nơi này là chiến trường, những trúc đao trúc mâu muốn một lần thắng lợi, nhưng kết quả cho bọn họ chỉ là xác đầy đất, bọn họ tay trắng sao có thể chống được dong binh được vũ trang đến tận răng? Ống thổi tên lợi hại nhất trước mũ giáp toàn thân coi như đồ bỏ.

Thổ dân thấp bé đen nhẻm bị dây trói thành một chuỗi dài, bị đám dong binh cường tráng áp giải ra biển, chỉ cần bọn họ lên thuyền là sẽ bị cưỡng bức lao động đến cùng cực.

Chiến hạm của Hầu Kiệt bị nhuộm thành đen thui, Đông Ngư nhe hàm răng trắng hếu hoan nghênh hắn, thấy vai hắn bọc thuốc thì chỉ chỉ, thấy hắn lắc đầu ý bảo không sao thì mới ôm lấy hắn vỗ vỗ.

- Đại ca!

Hầu Anh nhảy từ cột buồm xuống, lộn mèo một phát rồi đứng trước mặt Hầu Kiệt, 16 tuổi chính lúc sức lực đương thịnh.

Hầu Kiệt chăm chú quan sát, thấy đệ đệ cũng bị mặt trời thui đen như than thì đau lòng, hắn vốn đang ở thư viện thường theo đám bạn đi nhìn lén nữ tử, giờ lại phải theo mình phiêu bạt đại hải suốt năm.

Nam đinh Hầu gia không được đặt chân lên đất Đại Đường, đây là phán quyết của toàn thể huân quý với Hầu gia, cũng là cho Hầu gia một cơ hội chuộc tội, bằng không, Tiêu gia, Bùi gia, Hàn gia tuyệt đối không làm hòa.

- Đã quen cuộc sống trên thuyền chưa? Hiện tại phụ thân không còn, thúc bá huynh đệ đã dốc hết toàn lực, giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

- Đại ca, đệ thích sinh hoạt trên thuyền, Đông Ngư đại ca đang dạy đệ lái thuyền, học cũng tạm rồi, chỉ còn thiếu kinh nghiệm. Đông Ngư đại ca nói chỉ cần luyện tập trên biển nhiều hơn chút là được.

Hầu Anh nói xong thì lo lắng nhìn vai đắp thuốc của đại ca.

- Chuyện nhỏ thôi, bị rắn cắn một cái, mất một miếng thịt thì đáng gì? Tiểu Hổ đâu? Giờ hắn còn khóc nữa không? Ta cũng nhớ mẫu thân nhưng không gặp được.

- Đại ca, tiểu Hổ trời sinh nhiều bệnh, lại còn say sóng, chúng ta cần nghĩ cách. Hắn không thể sinh hoạt trên thuyền, cứ như vậy chẳng mấy chốc hắn đi mất. Mấy ngày nay Đông Ngư đại ca đưa tiểu Hổ lên bờ, còn phái người bảo vệ, nhưng đấy cũng không phải kế lâu dài. Hay là cho tiểu Hổ về Mông gia? Có mẫu thân ở đó hắn nhất định sẽ tu dưỡng được.

- Không được, nam đinh Hầu gia không thể đặt chân lên đất Đại Đường, đây là hiệp nghị, tuy phụ thân chúng ta không còn, nhưng nham nhân Hầu gia nói được làm được, cho dù tiểu Hổ có chết cũng phải ở trên thuyền, đây là số phận tử đệ Hầu gia, không được làm trái. Năm đó phụ thân trên thảo nguyên giết nhầm hơn ngàn người trên thảo nguyên, chúng ta giờ đang chuộc tội.

Hầu Anh thấy đại ca nổi giận thì cúi đầu không dám nói nữa. Đông Ngư thấy người đã lên hết thuyền thì thổi ba tiếng còi, hải điểu đậu trên buồm hoảng sợ bay lên, tất cả thủy thủ cũng bận rộn, neo lớn cũng từ từ được kéo lên, năm chiếc chiến thuyền bắt đầu theo hải lưu di dộng. Hầu Kiệt tìm chỗ râm ngồi duỗi thẳng tứ chi, Hầu Anh bưng tới cho hắn một bình trà, đây cũng là hưởng thụ của Hầu Kiệt. Phục sức hoa lệ, cao lương mĩ vị, thậm chí lễ nghi huân quý hắn đều bỏ hết, duy chỉ có thói quen uống trà hắn vẫn giữ, bởi giấc mơ lớn nhất của hắn chính là bầu bạn với mỹ nữ dưới liễu uống trà mạn đàm.

- Đại ca, huynh còn nhớ tiểu Vũ sao? Nghe Đông Ngư đại ca nói, Vân đại ca đã hứa gả tiểu Vũ cho Địch Nhân Kiệt, lúc này không khéo đã thành thân rồi. Đại ca, trong thư mẹ viết có nói mẹ đã tìm được một nữ tử trong phạm quan, qua một thời gian nữa sẽ đưa cô nương đó đến An Hồn thành. Đại ca, huynh thật muốn cưới một cô nương phạm quan không quen biết sao?

Hầu Kiệt rót trà vào ly, ưu nhã vô cùng, dùng hai ngón tay nâng ly trà, cúi đầu khẽ ngửi mùi thơm, đợi hương thơm thấm vào phế phủ mới một hơi uống cạn, nhắm mắt cảm nhận một hồi mới nói với Hầu Anh:

- Đây là ý của ta, chuyện cũ không thể theo mãi, Địch Nhân Kiệt quả thật mạnh hơn ta, tiểu Vũ chọn hắn cũng là hợp tình hợp lý, ta vốn không nên với cao.

Mẹ đã cao tuổi, chuyện trong nhà cần phải có người lo liệu, mấy di nương kia chẳng làm chuyện gì, cho nên trong nhà cần một người như vậy. Ta nếu đã đến tuổi cưới gả thì nên cưới gả thôi.

- Đại ca à, nghe nói nữ nhân kia dáng dấp rất khó coi, kém quá xa tiểu Vũ tỷ tỷ. Huynh lại văn võ toàn tài, thống lĩnh bảy mươi hai đảo hải ngoại, thế nào cũng phải cưới một mỹ nhân mới phải, cưới nữ nhân kia sẽ bị người ta chê cười.

Hầu Anh nghe đại ca nói hắn muốn thế thì thấy oan khuất thay cho đại ca.

- Ngươi thì biết gì, đại trượng phu khó tránh khỏi thê bất hiền tử bất hiếu. Nhất là chúng ta chỉ có thể phiêu bạt hải ngoại, tìm một cô nương mĩ lệ chính là thêm khổ cho mình, tìm một người tướng mạo bình thường, nàng sẽ biết giữa chúng ta và nàng khác biệt lớn, chúng ta cũng quý trọng các nàng vì lòng trung trinh. Nữ nhân kia rất thông minh, muốn mượn lực lượng chúng ta để vực dậy gia thế. Cho nên mục tiêu rõ ràng, hơn nữa nữ tử dám hi sinh mới là chủ phụ (bà chủ) chúng ta cần. Vì chính nàng, vì chúng ta nàng sẽ tận tụy lo cho cái nhà này, như vậy là đủ rồi.

Hầu Anh giận thở phì phì, ngoảnh đầu sang bên, chợt hắn phát hiện bên trái còn có một hạm đội chạy cùng, là hạm đội thuyền chích của Lĩnh Nam, kim long kỳ đang phấp phới trong gió.

Hầu Kiệt cũng nhìn thấy nhưng không tỏ thái độ gì, thủy sư Lĩnh Nam đang tích cực xây eo biển, bình thường sẽ không xuất hiện, không biết sao giờ lại xuất hiện phụ cận đảo Java này, chẳng lẽ có đại sự?

Cao Sơn Dương Tử cùng Cầu Nhiêm Khách đều ở ngoài biển, không dám tiến vào eo biển. Bọn họ muốn từ biển đi vào không khó đến vậy, chỉ là nước ngọt chính là yếu điểm của họ. Hôm nay xuất hiện một hạm đội rất kỳ quái, cực kì lớn, cứ như thủy sư Lĩnh Nam khuynh sào xuất động, tàu tiếp tế hợp lại cũng được một đội, mạn thuyền ngập nước rất sâu, chuyện này rất lạ, chẳng lẽ quốc triều lại muốn mở rộng lãnh hải mới? Không cần phải phô trương như vậy chứ.

Một chiếc chiến hạm đi một vòng đến chặn trước đầu hạm đội Hầu Kiệt, nhìn cờ hiệu là chiến hạm của Lưu Nhân Nguyện, chiếc Công Chúa giờ còn đang dạo ở Đông hải, chưa thể về ngay được.

Hầu Kiệt ra lệnh hạ thuyền nhỏ xuống, tự mình dẫn theo 6 tên gia tướng nhảy lên rồi sang chiến hạm của Lưu Nhân Nguyện. Gặp Lưu Nhân Nguyện trong phòng thuyền trưởng, chỉ thấy hắn cầm một cây bút chì liên tục vẽ hàng tuyến, Hầu Kiệt nhìn hải đồ rất lạ, có điều khi nhìn hình dạng hải đảo phụ cận thì rất có thể là hải đồ phía ngoài eo biển.

Lưu Nhân Nguyện ghi chú xong thì cuốn lại cho vào ống da trâu chống nước rồi đưa cho Hầu Kiệt, nói:

- Tiểu Kiệt, chuẩn bị sẵn sàng, thêm một năm nữa ngươi phải vào hải vực này rồi, Cao Sơn Dương Tử chẳng bao lâu sẽ lệ thuộc đế quốc, sẽ có quyền hạn giống chúng ta. Có lẽ ngươi còn chưa biết, sau khi Cao Ly đầu hàng, Lĩnh Nam thủy sư sẽ không còn có thể xuất thủ đối phó, hết thảy đều trông các ngươi, đại ý của tướng quân là muốn các ngươi nhanh chóng trưởng thành, liên hiệp Phùng Áng khống chế hải vực, không cho Cao Sơn Dương Tử thừa cơ làm loạn.

Khi ta trở về sẽ lưu lại cho ngươi 11 chiến hạm không dùng, nhân thủ thì ngươi cần nghĩ cách. Huân quý gia nhập An Hồn kế hoạch đều là đồng minh mạnh của ngươi, bọn họ có thể tín nhiệm.

Hầu Kiệt nhìn Lưu Nhân Nguyện nói:

- Đương nhiên là vậy, ta cần hạm thuyền, cũng cần nhân thủ, hiện nay đảo Java đã hoàn toàn trở thành thiên hạ của chúng ta, chính là lúc cần kiến thiết. Nơi này không thiếu gỗ, cái thiếu chỉ là đá và xi măng xây thành. Ta hy vọng lần sau ngươi tới có thể mang cho chúng ta một ít.

**********

Một câu của Hầu Kiệt khiến Lưu Nhân Nguyện giận sôi, xi măng thì còn được, nhưng đá thì mang đến làm gì? Nghĩ gì vậy, hạm đội Lĩnh Nam là thuyền khai thác đá sao?

Hầu Kiệt giang tay bất đắc dĩ nói:

- Ta quả thực không chịu nổi đám người kia cầm cuốc đàn hương với ngà voi đào đá, cứ vậy thì sau khi dựng xong tòa An Hồn thành thì tiền công cụ còn quá tiền giá trị tòa thành, cho nên ta thà nhờ ngươi vận đá tới còn hơn.

Lưu Nhân Nguyện nghe vậy cười ha ha, vỗ lên vai Hầu Kiệt cao hứng thay cho hắn, cuối cùng tiểu tử này cũng đứng dậy được sau cái chết của phụ thân.

Lưu Nhân Nguyện ngoắc tay với hộ vệ, lập tức một chiếc rương lớn được khiêng tới, hắn tháo chìa khóa trên cổ xuống đưa vào tay Hầu Kiệt nói:

- Ngươi sắp thành hôn, lão phu nhân sớm đòi lễ vật của thúc bá huynh đệ trong thành Trường An cho ngươi, tất cả đều ở nơi này. Đừng cho ta nhìn, không ta nổi lòng xấu đó. Tiểu tử, Hầu gia ngươi vẫn còn uy vọng lắm.

Hầu Kiệt nắm chìa khóa trong tay, cười nói với Lưu Nhân Nguyện:

- Đây đều là anh hùng hảo hán gia phụ kết giao năm xưa, giờ hậu bối chúng ta được hưởng phúc. Ta bây giờ cũng chỉ hi vọng tử tôn ta cũng được hưởng phúc phần của các trưởng bối chúc phúc. Lão Lưu, chúng ta cùng nhau cố gắng đi.

Lưu Nhân Nguyện cười hề hề, không nói thêm gì mà kéo Hầu Kiệt xuống thuyền, giờ hắn có quân tình khẩn cấp, nhất định phải phòng bị xong trước khi Cao Sơn Dương Tử vượt qua eo biển, mấy căn cứ quân sự cũng cần kiểm duyệt một lượt.

Hạm đội của thủy sư Lĩnh Nam đồng hành cùng hạm đội của Hầu Kiệt một ngày, sau đó một đi hướng nam, một hướng tây. Hầu Kiệt muốn đến An Hồn thành bắt đầu dựa theo mô thức Vân Diệp cung cấp để lập trật tự nơi đó. Toàn bộ thuận dân trên đảo Java cùng phản bội dân cần chia khu, quan trọng nhất là muốn từ đây tạo ra một lớp người có thân phận khác.

Nếu như chỉ có người Đường cao cao tại thượng thống trị, như vậy xã hội sớm muộn cũng sẽ tan vỡ, một thể chế không thể thỏa mãn ý nguyện của số đông sẽ không thể lâu bền, cho nên giữa hai tầng lớp nhất định phải có một tầng lớp trung gian, bộ phận này không cần nhiều, dân ba thành là đủ, quyền lợi không cần lớn, chỉ cần có thể nô dịch những thổ dân kia là được. Từ giờ trở đi, người Đường sẽ thu lại đao máu, bắt đầu dùng nụ cười biểu đạt lòng tốt của mình.

Sau này đồ tể giết người sẽ là những thổ dân theo người Đường chinh chiến sớm nhất, bọn họ không bị bóc lột gì, bọn họ là người có lợi ích vừa phải. Hầu Kiệt rất muốn thấy một thổ dân đen nhẻm tranh luận lưu loát với đệ tử tinh anh của thư viện bằng tiếng Trường An quan thoại.

Bề dày lịch sử, cộng với việc những thổ dân này còn chưa có chữ viết cho riêng mình, cho nên dưới sự xâm nhập của văn minh Đại Đường, không đến một đời người, lý niệm nguyên thủy bọn họ thờ phụng cũng sẽ bị đồng hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận