Đường Chuyên

Quyển 8 - Chương 35: Uy hiếp của Vân Diệp

- Đừng mưu đồ với đám quỷ nghèo đất Liêu, dù ép bọn họ ra cũng chẳng nổi mấy cân dầu, chỗ có tiền ở đây.

Vân Diệp dẫn Tôn Nhân Sư tới một tấm bản đồ, đặt chén lên bờ biển đối diện.

- Nơi đó còn nghèo hơn, người chẳng khác gì khỉ, nhà ta đâu có ăn thịt người.

Nghe một câu cũng biết là kẻ tàn nhẫn, Vân Diệp càng thích, y chẳng có lấy một chút thiện cảm với người nơi đó, lấy ra một viên trân châu, to bằng lo nhã, đặt bên bờ biển:

- Đã nghe nói tới thải châu nữ chữa?

*** thải châu là mò ngọc.

Tôn Nhân Sư nhìn trân châu lắc đầu.

- Hạt châu này lấy từ thải châu nữ, chưởng quầy nhà tiểu đệ dùng một túi đường để đổi, loại một cân ấy.

Vân Diệp minh họa kích cỡ của cái túi.

Lại lấy trong lòng ra một khối bích ngọc xanh biếc, bên trong như có nước chảy, Tôn Nhân Sư chưa thấy bao giờ, bằng trực giác cho rằng đây là đồ tốt.

- Cái này thì lỗ lớn, chưởng quầy nhà tiểu đệ tới giờ vẫn áy náy không thôi, cho rằng gây tổn thất cho nhà, ông ta lấy mười lăm cái nồi sắt mới đổi được một xe, cho rằng dã nhân trong rừng lừa ông ta.

- Trù nương nhà ta hiện giờ đốt lửa không thích dùng thứ gỗ không hương vị, cho rằng cơm nấu ra không ngon. Hương liệu ở Trường An đắt kinh người ở đây dùng như củi đốt, Lão Tôn, huynh thấy có còn cần chút lương thực của người Liêu không? Bên kia biển, lương thực một năm trồng ba mùa, nhiều tới ăn không hết, thối chẳng ai thu hoạch. Riêng sản lượng một tiểu quốc cũng gần bằng cả Đại Đường rồi.

Tôn Như Nhân đấm mạnh lên bàn, nổi trận lôi đình:

- Còn lẽ trời nữa không?

Chân lý chỉ nằm trong tầm bắn của đại pháo, dùng lời bản địa Đại Đường thì là nắm đấm ai to, người đó có đạo lý, Tôn Nhân Sư nhận định rằng nắm đấm của mình không nhỏ, độ cứng có thể so với đá hoa cương. Tuổi ba mươi là lúc dã tâm bừng bừng, lại thêm vào Vân Diệp không ngừng lấy tài bảo dụ hỗ, hắn kiên trì cho rằng, bách tính cần cù vất vả cả ngày không đủ ăn, đám lười biếng tùy tiện rải một nắm hạt giống đợi mấy chục ngày là có thu hoạch, lẽ trời ở đâu.

Hắn cho rằng mình có thể thay đổi loại bất công này, đích thân gánh vác là đặc sắc lớn nhất của các tướng quân Đại Đường, hận không thể chỉnh đốn quân vụ xong trong một ngày, ngay ngày mai khai chiến với loại bất công này.

Vội vội vàng vàng bỏ đi, hắn nóng lòng phát tài không đợi nổi nữa rồi ...

Lý An Lan bê một ấm trà vén rèm đi vào, phát hiện Vân Diệp nhắm mắt, tay khẽ gõ lên bàn, đang định nói thì Vân Diệp xua tay:

- An Lan, đừng quấy rầy ta, để ta yên tĩnh một lát, lòng ta rất loạn, loạn vô cùng, không thoát ra được, cả đời ta sẽ không yên lòng.

Lý An Lan đặt ấm trà xuống, nhưng không đi, trong căn phòng mờ tối chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của hai người, một ngồi trên ghế, một dựa vào cột.

Trời tối đen rồi, Vân Diệp vẫn trong thế giới của mình không thoát ra được, trong thế giới đó, đao kiếm tóe lửa, đao búa chan chát, mười tám loại binh khí đang va chạm, đang rít gào, đang hút máu, máu như ở trên trời đổ xuống, chỉ có chém giết. Lúc thì là Lão Trình, lúc thì là Lão Ngưu, cuối cùng biến thành Tôn Nhân Sư, hàm răng dính máu, đang gầm rú.

Kẻ giết người có lý thực sao? Kẻ địch, thế nào là kẻ địch? Kẻ gây bất lợi cho mình là kẻ địch, đó là điều Lão Ngưu dạy mình, đó có phải là con đường chính xác không?

Đậu Yến Sơn đã chết, nhưng sống lại trong lòng Vân Diệp, giờ chuyện mình đang làm có khác gì Đậu Yến Sơn? Hai trăm người chết trong tay mà không chớp mắt một cái, Lão Ngưu giết người, tới giờ vẫn không thể bình thản, mình giết người, lại kiếm cường quyền lớn hơn bảo hộ, tìm cái cớ nực cười che đậy, đáng tiếc ...

Tiếng rống lớn của Tôn Nhân Sư kéo bản thân ra khỏi biển máu vô biên, ném người bên bờ biển, nôn ra từng đống máu nuốt vào bụng, mình biến thành bạo ngược như vậy từ bao giờ? Chẳng lẽ bản chất mình là một kẻ khát máu.

- An Lan, ta đáng xuống mười tám tầng địa ngục.

Lý An Lan từ đằng sau ôm lấy đầu Vân Diệp, rối rít nói:

- Không đâu, không đâu, chàng là người tốt, phải xuống địa ngục thì là thiếp xuống, thiếp hại chàng, đều tại thiếp cả, nếu không phải vì dã tâm của thiếp, chàng sẽ không giết người, một người cũng không.

- Đừng nói lung tung, chúng ta châm lửa, bị lửa đốt thì phải chịu, muốn có được thì phải hi sinh, ta phát hiện mình thích hợp làm một tên hoàn khố nhất, túi cắm quạt, tay dắt chó dữ, dẫn hai tên ác nô, bộ dạng giống Lưu Tiến Bảo, trêu ghẹo nữ tử mỹ lệ trên đường phố Trường An, ức hiếp lão nông bán rau, nếu như cướp được vài mỹ nữ về nhà càng hoàn mỹ.

- Không được, ca ca, chàng sẽ bị bánh tính Trường An đánh chết, không đánh chết thì cũng bị quan viên như Ngụy Trưng giao lên quan, cuối cùng bị đày tám ngàm dặm, vẫn cứ tới Lĩnh Nam họa hại thổ nhân.

- Nàng nói ta là thứ tai họa? Đi tới đâu cũng thế à? Tôn Sư Nhân ở cùng ta một canh giờ liền biến thành một Hồng Thành khác, nàng có biết không, quân đội giết người có tổ chức, hiệu suất hơn xa ba nghìn kẻ ô hợp. Tôn Nhân Sư tùy tiện kiếm cớ, dù chỉ là một con lừa cái của mình mất tích cũng đánh vào tiểu quốc gia khác tìm, đương nhiên kết quả cuối cùng là không tìm thấy lừa cái, lại dắt đi mấy trăm con trâu trong nhà người ta. Nói không chừng còn rạch bụng quốc vương nhà người ta tìm lừa cái của mình, Lĩnh Nam muốn ổn định, hãy đợi các tiểu quốc xung quanh bị vét sạch. Khi đó các nàng có thể yên tâm trồng rau bắt cá, sống cuộc đời hoàn mỹ ở nơi thanh sơn thủy tú này.

Lý An Lan vỗ mặt Vân Diệp:

- Tỉnh lại đi, chàng là hầu gia của Đại Đường, không phải là hầu gia của mấy quốc gia lung tung nào đó, thân phận của chàng quyết định chàng chỉ được suy nghĩ cho Đại Đường, con dân nhà mình ăn không no, ai bận tâm tới bách tính nhà khác? Chúng ta không phải không bị ức hiếp, chàng dạy học ở thư viện, đừng nói không biết thảm cảnh loạn Ngũ Hồ, người Hán gần như bị giết hết, Tiêu Vũ lão tiên sinh giảng tới thời gian đó, gần như khóc không ra tiếng, chàng chạy tới đây làm người tốt gì chứ, mau chuyển bảo vật về Trường An cứu tế bách tính, đó mới là chuyện hầu gia nên làm ...

Vân Diệp đùng đùng nổi giận, mình không ngờ bị nữ nhi của một người Hồ giáo huấn, đây là đại sỉ nhục, phải báo thù, phải giết nàng nghìn lần mới tiêu tan được thù hận ...

Báo thù rất mệt, nhất là thắt lưng, đối tượng bị chém giết buổi sáng cười tủm tỉm rời giường, giúp kẻ giết mình xoa lưng, vừa xoa vừa khinh bỉ nói:

- Bản thân người như sợi mỳ, sính cường cái gì chứ? Sao không giết một nghìn lần? Thiếp đếm đó, lần cuối cùng chỉ có năm mươi mấy cái, tưởng là thiếp không biết đếm à?

Nam nhân nào nghe câu này mà không điên? Nhưng hết sức rồi, kệ xác nàng, lão phu đau lưng bỏ mẹ đây, hôm nay không gặp ai nữa, Vân Diệp quấn chăn, chuẩn bị ngủ từ sáng cho tới sáng mai hẵng tính.

Vừa mới chớp mắt được một lúc thì Lý An Lan xông vào, hất ngay chăn của Vân Diệp lên, còn đang trần truống đã bị mặt quan phục lên người.

- Nàng định để ta mang mông trần đi gặp khách à?

Bà nương này chưa bao giờ hầu hạ người khác, nội y cũng không mặc cho người ta.

Lý An Lan lục gầm giường tìm nội y ra, luôn mồm giục:

- Mau lên, mau lên, Phùng Áng tới rồi, đang ở phòng khách, điểm danh muốn gặp chàng.

Thế thì phải nhanh một chút, nhưng mà càng gấp càng không mặc nổi, đợi y phục mặc xong Vân Diệp cũng bình tĩnh lại, rửa mặt, chỉnh trang trên dưới một lươt, khoan thai đi ra tiền sảnh.

- Ái chà chà, Phùng công đại gia quang lâm, Vân Diệp không đón từ xa được, thứ lỗi, thứ lỗi.

Vào cửa thấy Phùng Áng đang uống trà, lời khách khí ào ào tuôn ra.

Phùng Áng không nhúc nhích, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, lại uống thêm một ngụm trà:

- Lần trước uống thứ trà này là ở kinh thành, không ngờ ở Lĩnh Nam cũng được uống, thực là nhờ phúc của Vân hầu. Chỉ là khuyển tử phúc mỏng, không tiêu thụ nổi ý tốt của Vân hầu, chết thảm chốn hoang dã, Vân hầu không định cho lão phu một câu trả lời sao?

Vân Diệp nhún vai:

- Ta rất muốn nói vớ Phùng công là sơn thần đánh trống, nhưng gặp Phùng công, thấy nói dối ngài, với ta cũng là một sự xỉ nhục. Phùng công, lệnh lang cướp nữ nhân của ta, còn định làm cha của con ta, nhục này sao có thể chịu được, cho nên ta lên núi đánh trống, ngài muốn làm gì, vãn bối tiếp là được.

- Giỏi! Dám làm dám chịu, Đại Đường ta quả nhiên không có hầu gia phế vật, nếu như hôm nay còn dám lấy sơn thần ra lừa gạt lão phu thì ngày mai là ngày giỗ của ngươi.

Lão già vỗ một cái bàn tan luôn, cười khùng khục:

- Ngươi lấy sơn thần ra nói, chẳng lẽ lão phu không biết lấy thần tiên ra nói? Ngươi bị thần tiên tát chết, đó cũng là cái cớ hay chứ hả?

Câu này làm Vân Diệp toát mồ hôi lạnh, y biết cái tính không thèm nói lý của lão già này, không ngờ lão ta có gan vừa gặp mặt đã nổi sóng gió.

- Chuyện đã xảy ra rồi vậy phải tìm cách giải quyết, lão phu chết ba đứa nhi tử, coi như bọn chúng sai trước, ngươi bồi thường ba mươi vạn quan không phải là bắt chẹt ngươi.

Phùng Áng quả nhiên là lão hồ ly, bản thân có ba mươi mấy nhi tử, chết vài kẻ lão ta chẳng bận tâm, mỗi đứa kiếm về mười vạn quan, đúng là làm ăn có lãi.

- Còn may tiểu tử chỉ giết có ba tên, nếu giết hết thì có vét sạch quốc khố cũng chẳng đủ bồi thường cho ngài.

Nếu đã ngả bài thì Vân Diệp cũng liều luôn, Vô Thiệt chết tiệt, Tôn Nhân Sư cũng không biết chết ở đâu rồi, còn không tới cứu mạng.

- Ngươi đừng lấy tính mạng của Trí Đái ở kinh thành ra uy hiếp lão phu, ngươi nói không sai, lão phu đông nhi tử, chết thêm một đứa cũng chẳng là gì, nhưng thể diện của Phùng gia phải giữ, vì thể diện Phùng gia, mạng Trí Đái chẳng là gì.

- Vân gia thì khác, nhà ta con cái ít ỏi, tới giờ mới được hai đứa, thiếu một đứa cũng không được, bất kể là thiếu đứa nào, ta sẽ đều dùng mạng người toàn bộ Lĩnh Nam để bù vào, ông cứ thử mà xem.

Lão già này nói tới Trí Đái là nói với Vân Diệp, ngươi cũng có một nhi tử ở Lĩnh Nam, nếu ngươi giết con ta, ta giết con ngươi.

- Vân Diệp, Lĩnh Nam có không dưới trăm vạn nhân mạng, lão phu muốn thỉnh giáo ngươi làm sao giết hết được.

Phùng Áng cười nhạt, tiếp tục uống trà:

- Phùng công, có lẽ ông đã nghe nói ta tời từ một nơi kỳ quái, ở nơi đó có rất nhiều kẻ điên, trong đó có một số chuyên nghiên cứu làm sao mới có thể giết sạch người trên thế giới một cách nhanh nhất, hữu hiệu nhất. Nghiên cứu của bọn họ tiến triển rất nhanh, theo như ta biết đã có bốn loại, trong đó có một loại đơn giản dễ làm, tuy không giết sạch được cả thế giới, nhưng giết sạch Lĩnh Nam thì không thành vấn đề, hơn ngữa trong vòng ba năm kẻ nào bước vào vùng đất này là chết. Phùng công, ông có muốn thử không?

- Thần tiên dạy đệ tử như thế sao?

- Nơi đó quá điên cuồng, cho nên sư phụ ta mới liều mạng đưa ta chạy ra, so giết người với nhau thật vô vị. Phùng công, cái khác chưa nói, chỉ riêng một loại thiên hoa là đủ, ông không biết thiên hoa ( đậu mùa) là gì, nhưng ông nhất định biết lỗ sang ( cũng là một loại đậu mùa) , có thứ này đủ làm Lĩnh Nam của ông vạn kiếp bất phục.

Phùng Áng đứng bậy dậy, chỉ mặt Vân Diệp:

- Ngươi dám nghịch thiên à? Làm chuyện độc ác như thế không sợ ông trời trừng trị ngươi sao?

- Nếu bị dồn ép, ta có gì không dám, ai đụng vào con ta, ta khiến cả nhà hắn chết sạch sẽ, kéo theo Lĩnh Nam cũng chẳng có gì to tát, ông tốt nhất cầu khẩn cho con ta sống lâu trăm tuổi, nếu không ông cứ xem xem ta có dám hay không.

Lỗ sang với người xưa mà nói là một thứ ác ma khủng bố, không thể đề phòng, hiện giờ Vân Diệp đột nhiên đưa ra giả thiết đáng sợ đó, Phùng Án một đời kiêu hùng cũng thấy toàn thân ớn lạnh, tim đập chân run, không một ai dám thử khả năng đáng sợ như vậy.

- Vân Diệp, ngươi giết nhi tử của ta.

Phùng Áng rống lên:

- Đúng, ta giết, trừ đền mạng, ông muốn tiền ta cho tiền, hơn ba mươi vạn, không có số tiền đó, lấy chí bảo truyền gia thay thế có được không?

- Vậy phải xem là bảo vật gì, nếu là bảo thạch thì quên đi, Phùng gia không thiếu thứ đó, nếu có cực phẩm lưu ly thì còn có thể xem xét.

Hai người quay về chuyện chính, Vân Diệp không nói tới thiên hoa, Phùng Áng cũng không nói tới mạng người nữa.

Lý An Lan từ hậu viện ôm ra một con thỏ lưu ly, đặt lên bàn, Phùng Áng đau thương nhìn con thỏ, như nhìn nhi tử đã chết của mình ...

- Phùng công, giá trị của thứ này không cao như ông nghĩ đâu.

Không biết vì nguyên nhân gì, Vân Diệp vẫn nói ra câu này, Lý An Lan nhìn y lạ lùng, thấy y vẫn thản nhiên như không, đành ngồi ở chủ vị không nói gì nữa, coi như tượng gỗ.

- Vân Diệp, đời này lão phu giết người vô số, cũng đã gặp vô số anh hùng hào kiệt, chém giết trên ngựa dưới ngựa, chưa từng sợ hãi, cho dù chết trong tay kẻ địch, ta cũng cười mà chết, tiếc rằng bao năm qua chiến thắng đều thuộc về ta ...

Nhìn dáng vẻ tang thương của ông, không rõ ông ta muốn nói gì, chỉ thấy ông ta lấy từ túi tên đằng sau một mũi tên, đặt vào tay Vân Diệp.

Mũi tên này to bằng ngón tay, độ dài gần ba xích, đuôi mũi tên màu đen, đầu mũi tên rất đặc biệt, mũi tên của người khác hoặc là nhọn, hoặc là ba cạnh, còn mũi tên Phùng Áng hình cái xẻng, hàn quang lấp lóe, tên như vậy không so được với tên phá giáp, bay cũng bị ảnh hưởng, chả ra cái thể loại gì.

Phùng Áng không nói, tới bên tường, Vân Diệp lúc này mới phát hiện trên tường có một cây cung lớn, chẳng thấy ông ta có động tác thế nào cây cung lớn bị kéo căng, mũi tên lóe sáng nhắm thẳng vào Vân Diệp.

Lý An Lan thét lên kinh hãi, nhào lên người Vân Diệp, muốn cản tên cho y, Vân Diệp lúc này không ngờ chẳng để ý tới mũi tên có thể lấy mạng y bất kỳ lúc nào mà cúi đầu nhìn Lý An Lan, thấy nàng nhắm tịt mắt, toàn thân khẩn trương run lên, khóe mắt không ngừng có nước mắt rơi xuống, môi run rẩy, muốn nói gì đó nhưng không nói ra lời.

Vỗ vai Lý An Lan, cười nói:

- Ngốc ơi, thân thể nàng không chặn được mũi tên đó đâu, lần sau muốn chắn tên thì mặc khải giáp vào rồi hẵng chắn cho ta.

Định đẩy Lý An Lan ra, nhưng phát hiện nàng ôm mình rất chặt.

- Vân Diệp, lão phu cả đời này không sợ không hãi đi tới giờ, vừa rồi khi ngươi nói tới hai từ lỗ sang, lão phu thực sự sợ, người khác lấy nó ra uy hiếp lão phu, lão phu sẽ ngay lập tức chặt đầu hắn. Chỉ có ngươi, lão phu không dám. Trí Đái con ta theo Tôn Tư Mạc học y, nghe nó nói ngươi có nhận thức cực sâu về lỗ sang, nếu như trên đời này có người trị được lỗ sang, thì đó nhất định là ngươi, ngươi trị được, tức là ngươi cũng có thể phục chế nó, ngươi nói có thể làm Lĩnh Nam khắp nơi lỗ sang hoành hành. Lão phu không dám không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận