Đường Chuyên

Quyển 5 - Chương 25: Biến hóa của rồng

Nghe Hà Thiệu dương dương đắc ý giải thích, Vân Diệp thấy cổ họng thắt lại, chỉ vào bát váng sữa trống:

- Cái này cũng kiểm tra à?

Lão Hà bất mãn từ lâu với cái bệnh thích sạch của Vân Diệp, cố ý nói lớn:

- Đương nhiên, có hai tên tranh nhau uống, còn nói ngon nữa, nói thừa, bánh thịt và váng sữa của Tào bà bà có phải người thường mua nổi đâu.

Vân Diệp vịn tường nôn khan, cuối cùng y hiểu vì sao Lý Khác lại oán hận chuyện ăn cơm thừa lớn như thế.

- Ấy, thiếu chút nữa quên, huynh bỏ năm trăm quan ra mua rác có liên quan gì tới thủ dụ của Đới Trụ.

Khó khăn lắm mới ngừng nôn được, Vân Diệp hỏi ngay chuyện Lão Đới, Lão Đới có thể nói là trong như nước, sáng như gương, đặt cạnh năm trăm quan tiền có hơi kỳ quái.

- Chớ nói xấu Đới khanh, Lão Đới xưa nay thiết diện vô tư, đâu làm chuyện bẩn thỉu đó, ta mà tặng năm trăm quan cho Lão Đới, nói không chừng bị ông ta tống vào đại lao ngay, chẳng qua ca ca cam tâm tình nguyệt bỏ năm trăm quan mua hai cái ngọc phật giá hai quan mà thôi, đây là chuyện hai bên tình nguyện, chẳng qua là hơi trùng hợp, cái hiệu đó là do ca ca của tiểu thiếp Lão Đới mở.

Lão Hà rất bất mãn việc Vân Diệp há miệng ra là kéo Lão Đới vào chuyện hối lộ, ngôn tử chính nghĩa giải thích, Lão Đới nhận tiền làm việc rồi, ngươi còn bất mãn cái mẹ gì nữa, trên đời này quan viên tốt thành thật như Lão Đới không nhiều, ngàn vạn lần đừng chụp cái mũ tham quan cho ông ta, hơn nữa Lão Đới không mở hiệu, với bổng lộc của ông ta nuôi sao nổi bốn tiểu thiếp, rồi cả nhà to đùng. Trường An dầu gạo đắt, không có chút thu nhập ngoài thì uống gió tây bắc sống à?

- Nếu như ta dùng chỗ vàng Điền Tương Tử cho đi mua một cái đinh sắt ở chỗ ca ca tiểu thiếp của Lão Đới, thì mai có được thả ra không?

Vân Diệp trầm ngâm hỏi:

- Nằm mơ! Không có ý chỉ của trẫm, dù ngươi đem hết vàng trong thiên hạ ra cũng vô dụng.

Không biết từ khi nào Lý Nhị chắp tay sau lưng đứng ngoài phòng giam, tựa hồ đứng đó lâu lắm rồi, Đới Trụ ở bên cạnh không ngừng hít sâu, trán toàn mồ hôi hột.

Chưa đợi Vân Diệp thi lễ, Lý Nhị bảo Hà Thiệu:

- Xéo ra, lát nữa tìm ngươi tính xổ, thể diện quý tộc Đại Đường bị ngươi làm mất sạch rồi.

Hà Thiệu bò lồm ngồm khỏi phòng giam, Lý Nhị lại nhìn Đới Thụ:

- Chuyện làm ăn trong nhà ngươi nên đóng cửa rồi c hứ?

Đới Trụ u oán nhìn Vân Diệp nói vội:

- Từ giờ trở đi không còn cửa hiệu nào nữa, chưởng quầy cũng nên về quê làm ruộng rồi ạ.

Nói xong đi vội, không biết tìm Hà Thiệu tính xổ hay đi tới cửa hiệu nhà mình.

Lý Nhị vào phòng giam, lập tức có nội thị lâu sạch ghế trong phòng, cẩn thận đặt dưới mông Lý Nhị, đợi hoàng đế ngồi vững mời cúi đầu rời đi.

- Thấy oan uổng à?

Lý Nhị chễm chệ ngồi xuống, câu đầu đã hỏi thẳng:

- Lần này không có, ăn lộc vua, chia sẻ ưu lo cho vua là bổn phận, thần tử đều là móng vuốt tay chân của bệ hạ, dùng thế nào tất nhiên nghe đầu óc của bệ hạ, nếu như vì bẩn mà không đi nhà xí thì thiên hạ còn chỗ nào sạch sẽ không?

Làm thần tử của người ta thì lúc nào cũng phải có giác ngộ chuẩn bị cho người ta lợi dụng, nếu như giữ thân cao xa sạch sẽ thì trốn sâu vào núi làm dã nhân là lựa chọn tốt.

- Trẫm nghe ra ngươi không oán trách gì trẫm, giữ bổn phận của mình rất tốt, nhưng lại khinh bỉ cao môn đại hộ từ đáy lòng là vì sao? Phải biết rằng Vân gia ngươi cũng là cao môn đại hộ, tuy nhân đinh không nhiều, nhưng có hạng ở thành Trường An.

Lý Nhị cố ý không nghe thấy Vân Diệp chỉ nói "lần này" không bất mãn.

- Bẩm bệ hạ, thần chưa bao giờ cho rằng nhục thực giả bỉ ( kẻ ăn thịt thì thô bỉ), mà cho rằng, nếu ăn thịt thì phải có tư cách ăn thịt, không nhất định tổ tiên ngươi ăn thịt thì ngươi cũng được ăn thịt, không có công tích đạo đức tương ứng, ăn thịt là một loại tội nghiệt, vì ngươi không làm mà hưởng, xâm chiếm mồ hôi nước mắt của người khác, nói từ mặt nào cũng không thông, thậm chí có một số kẻ chán thịt, muốn đổi vị, cuối cùng nhắm vào người ta, muốn ăn thịt người, kẻ ăn thịt như vậy rất nhiều, thần rất muốn cho chúng vào nồi, cho chúng biết tư vị bị nấu là thế nào.

Lý Nhị bật cười:

- Thư viện của ngươi không phải đang giáo dục toàn kẻ ăn thịt à? Sao đảm bảo được chúng không ăn thịt người?

- Bệ hạ, sao gọi là thư viện của thần, đó là thư viện của người, chẳng qua thần dùng để thực hiện mộng tưởng của thần rồi, sử dụng nó thực sự là bệ hạ, được lợi là Đại Đường, thần chỉ bám vào đuôi bệ hạ, xem xem Đại Đường có thể đi tới bước nào.

Lòng Vân Diệp hơi nhâm nhẩm đau, thư viện là chuyện mình muốn làm thành nhất từ khi tới Đại Đường, nếu như so thư viện với mạng sống, Vân Diệp thấy cái mạng nhỏ của mình không quan trọng lắm nữa, dựa vào hoàng gia, phải dựa vào hoàng gia, ở trong cái thế giới hiện thực này, chỉ có dựa vào hoàng gia thì mới sinh tồn lâu dài được, hiện giờ nó còn quá yếu ớt, đợi khi nó lớn mạnh có thể kháng cự bất kỳ sóng gió nào mới lúc lúc nó phát huy uy lực thực sự.

- Hừm! Trẫm đưa hai nhi tử vào thư viện, chấp nhận các đại thần đàn hặc không bắt chúng tới đất phong, chẳng phải muốn xem thư viện rốt cuộc có năng lực gì sao, hiện giờ xem ra không tệ, chỉ là tiểu tử, ngươi tính kế với bọn chúng, tương lai đừng hối hận. Tiểu tử, ngươi phải biết rằng rồng ăn thịt người, đạo lý này ngàn năm không đổi, đừng thấy hiện giờ ngươi tạm thời ngươi bọc móng vuốt của chúng lại, sớm muộn cũng phát hiện ra, rồng là rồng, có bọc móng vuốt cũng là rồng.

Vân Diệp không biết bệnh tự yêu bản thân của Lý Nhị từ đâu ra, trong lịch sử ông ta chơi đùa quần thần trong lòng bàn tay, nhưng lại nhìn nhầm toàn bộ con mình, đúng thế, nhầm hết, Thành Càn bị ông ta dồn ép thành biến thái, Thanh Tước bị ông ta dẫn dụ thành ngu xi, Lý Khác bị hi vọng hư ảo ông ta cho làm mê muội, Cao Dương hiền dịu biến thành dâm phụ, còn là dâm phụ tạo phản, Lan Lăng hoạt bát đáng yêu trở thành con cờ ông ta khống chế Đậu gia, cả đời không được vui vẻ. Có đứa con nào của ông ta có kết cục tốt đẹp? Ông ta có tư cách gì đánh giá chúng?

Lại còn rồng chính là rồng, thứ sinh vật này tồn thật à? Ông kiếm một con cho ta xem? Nếu như đám Thành Càn biến thành cuồng bạo thì cũng là do tên điên nhà ông ảnh hưởng, quyền lợi của ông không có bất cứ cái gì kiềm chế, bất kể đầu óc nghĩ gì cũng tự coi là chân lý, đương nhiên cho rằng con mình phải giống mình, ông điên cuồng vì quyền lực, chẳng lẽ muốn con mình điên cuồng theo?

Thành Càn là thiếu niên tốt, Thanh Tước là thiếu niên thông minh, Lý Khác thì cố chấp, ba đứa bé này mà không đi vào lối rẽ thì sẽ là nhân vật đỉnh cao trên thế giới, thế giới lớn như thế, Lý Nhị ông có năng lực cho chúng không gian thi triển tài hoa, nhưng lại giam chúng ở Trường An để chúng chảy nước dãi với hoàng vị, dù người tốt thời gian dài cũng biến thành biến thái, khinh nhất cái hạng dạy con mình thành ác quỷ.

- Tiểu tử, mắt ngươi nhìn trẫm rất lạ, chẳng lẽ trẫm nói không đúng?

Lý Nhị đang nói văng bọt về ưu khuyết của mấy đứa con, phát hiện ra Vân Diệp đang đờ đẫn, có chút không vui:

- Đâu ạ, thần đang nghiền ngẫm lời vàng ý ngọc của bệ hạ, đúng là từng chữ như ngọc, phân tích đi sâu vào trong, nhận thức của bệ hạ về các vị hoàng tử làm thần sực tỉnh, cảm giác vén mấy nhìn thấy bầu trời. Càng thêm kiên định kính ngưỡng của thần với bệ hạ, miêu tả của bệ hạ về rồng làm thần thán phục.

Vỗ mông Lý Nhị thì phải chọn lúc, tán thưởng phạm trù ông ta đắc ý nhất, gãi ngứa phải gãi đúng chỗ nữa, tất nhiên làm ít ăn nhiều, ví như bây giờ là lúc vỗ mông tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận