Đường Chuyên

Quyển 11 - Chương 40: Tiền chiến

Làm công cụ công thành là công việc phức tạp, may mà Vân gia nổi danh giỏi nghề, trong nhà chưa bao giờ thiếu nhân tài mặt này, chỉ cần có bản vẽ, quân tốt tới từ Vân gia trang sẽ mang người mình đi chặt cây.

Công thành chiến thời Đường là thế, một khi tường thành bị phá hủy hoặc tháp công thành vào vị trí, binh sĩ tự nguyện lên trận sẽ phát động công kích, loại bội đội này nổi danh "thê lương", vì bọn họ đã sẵn sàng hi sinh, nhưng người sống sót đều được thăng tiến, chiến lợi phẩm được thưởng mức cao nhất.

Quấy nhiễu, quấy nhiễu không ngừng nghỉ, người Cao Ly từ trên núi, dưới sông, trong cỏ, không ngừng tấn công, mặc dù loại quấy nhiễu này chẳng đáng là gì, nhưng suốt ngày có con muỗi vo ve bên tên cũng làm người ta bực tức.

Tướng sĩ đi chặt cây liên tục bị thương, đại bộ phận là bị thương ở chân, nơi đó bẫy chi chít, người Cao Ly đoán được quân Đường cần nhiều gỗ, mà chỉ có rừng tùng này cung cấp được, có lẽ bọn chúng tự đại, có lẽ không nỡ đốt sạch cánh rừng này nên an bài như thế.

Vân Diệp chẳng cố kỵ, thu thập đủ gỗ là đốt rừng, nỏ binh canh ngoài, người Cao Ly đánh lén nấp trong rừng bị lửa đuổi ra, sau đó bị bắn chết.

Có câu nóng giận không nên dấy binh, người Cao Ly tựa hồ không nghĩ như thế, một người giơ cao cờ lớn dẫn hai nghìn người dũng cảm xông vào doanh trại đại đường khi trời sắp sáng, vào trại rồi mới phát hiện đây là trại trống, muốn lui ra nhưng Lưu Phương không cho cơ hội, cái trò nửa đêm cướp trại chẳng lừa được lão già đó.

Khi hai nghìn thi thể chất đống dưới thành, một tiếng tù dài từ trong thành truyền ra, một đội kỵ binh đứng ngoài cổng thành, người Cao Ly từ khắp nơi chui ra, vào thành rất có trật tự, có vẻ không định quấy nhiễu nữa.

Một sứ giả mang tùy tùng tới trước doanh, đưa cho Vân Diệp một phong thư của Thái Đại Huynh Toàn Nghiễn Trì , yêu cầu y cho phép mang hai nghìn thi hài kia đi, đồng thời cho Vân Diệp lấy hai nghìn thi hài trong kinh quan báo đáp, Lưu Phương đồng ý không chút do dự, nhưng yêu cầu người Cao Ly tự đào thi hài trong kinh quan ra trao đổi.

- Con gà ba chân này là gì?

Vân Diệp lật xem thư, hỏi người Cao Ly kia, hắn chưa trả lời thì tên tùy tùng đã kiêu ngạo đáp: - Đó là tam túc kim ô, thần của bọn ta, người Đường vô tri, chỉ biết có gà, không biết kim ô sao?

Vân Diệp thẹn quá hóa giận hạ lệnh chặt đầu tên tùy tùng, tên sứ giả khóc lóc muốn xin thi cốt tùy tùng đem về, nhưng Vân Diệp từ chối, trừ khi đem năm trăm cỗ thi hài ra đổi, nếu không đem vị dũng sĩ anh hùng đó nuôi chó.

Sứ giả phẫn nộ chấp nhận yêu cầu, về sau phát hiện Vân Diệp tò mò nhìn cổ mình liền chuồn về thành, chuẩn bị bẩm báo với Thái Đại Huynh Toàn Nghiễn Trì sự kiên trinh bất khuất của tùy tùng, một anh hùng dám mắng tướng lĩnh đối phương vô tri ngay trước thiên quân vạn mã của địch, phải được tất cả người Cao Ly biết tới.

Thấy sứ giả đi rồi, Vân Diệp nhanh chóng về lều, chỉ thấy tên tùy tùng người Cao Ly kia đang cầm gà quay ăn ngấu nghiến, Lưu Tiến Bảo vừa rót nước cho hắn, vừa khuyên hắn ăn chậm lại.

- Chậm cái rắm, lão tử làm nô lệ hai tháng, chẳng có lấy được một miếng thịt, giờ phải ăn cho đã.

- Lần trước chẳng phải ngươi nói ăn thịt ngán rồi à? Đòi ăn mỳ, sao giờ nói ngược lại.

Vân Diệp bực mình hỏi, cái tên này sinh ra cái bộ mặt ai nhìn cũng thấy quen, làm nô lệ mà cũng lên được tùy tùng sứ giả, chẳng hiểu làm thế nào.

Khúc Trác nuốt một miếng thịt gà lớn, chùi mép nói: - Con gà rừng này gầy quá, chẳng mỡ màng bằng gà trong trang, lần này học sinh đoán chừng đại quân sẽ gặp trở ngại ở thành Đại Vương, nên tới Liêu Đông làm phó nhân cho nhà Nhục Xa Nguyên Hòa, bọn họ thích nô lệ biết nói tiếng Đường, học sinh hối lộ quản gia, kiếm được việc mua bán, cho nên được đi lại trong thành, tiên sinh xem đây là bản đồ thành Đại Vương do học sinh vẽ, không biết có tác dụng không.

Vân Diệp nhìn Khúc Trác xé một mảnh vải lớn từ áo ra, vỗ vai hắn, bảo hắn tiếp tục ăn, mang tấm vải lều soái.

- Đây là bản đồ trong thành Đại Vương, vừa bị thám tử của chúng ta mang ra, mọi người xem xem tấn công ở đâu thì thỏa đáng?

Vân Diệp trải vải lên bàn, Lưu Phương không xem bản đồ mà hỏi: - Người này đáng tin không?

- Không cần hoài nghi.

Vân Diệp nói dứt khoát:

Lưu Phương lúc này mới xem kỹ tấm vải, đối chiếu với bản đồ của xem, xem xong gật đầu tỏ ý thừa nhận, cuối cùng chỉ cổng tây dựa vào sông: - Chúng ta tiến công ở chỗ này, giữ vững cổng tây rồi mới có thể tiến hành bước tiếp theo, kế hoạch của ngươi chỉ có thể thành công khi giao tranh.

- Tiên sinh, ta không muốn khi công thành dùng thi thể tướng sĩ đánh đổi, nếu là thế, ta thà quay lại Đại Đường, văn võ toàn triều không ai có thể nói ta sai, kế hoạch kia ta chỉ thí nghiệm một lần, bất kể có thành công hay không ta đều lập tức hạ lệnh nhổ trại về nhà.

Lưu Phương gật đầu:

- Chúng ta không có thực lực công phá thành Đại Vương, Toàn Nghiễn Trì cũng biết, hắn một lòng muốn chúng ta tiêu hao dưới thành, nhìn đi, thành Đại Vương không chỉ có một tường thành, mà có tới bốn lớp, nếu không phá tường thành, một khi cổng thành hạ xuống, chúng ta sẽ bị bao vây, chỉ còn đường chết mà thôi. Cho nên ngay khi công thành phải dùng ưu thế tuyệt đối áp chế kẻ địch, rồi phái nhóm tinh nhuệ đi hủy nguồn nước, chỉ có thể mới hoàn thành được kế hoạch của ngươi.

- Thủy quân là đường lui duy nhất của chúng ta, phải đảm bảo cho họ an toàn, chỉ cần thoát khỏi Liêu Thủy, ra biển sẽ là thiên hạ của chúng ta.

Lời của Lưu Phương làm Vân Diệp mất ngủ cả đêm, lão già đó không hề có qua loa lấy lệ, chẳng định đánh qua một trận rồi thôi, mà chuẩn bị công thành thực sự, không biết ông ta định lấp cái sông hộ thành rộng lớn kia thế nào.

Bình minh ló rạng, trống trận gõ rầm rầm, Vân Diệp cưỡi trên ngựa, theo sau Vô Thiệt đi về thía thành Đại Vương, càng tới gần càng thấy tòa thành này cao lớn, khi cách thành chưa tới ba dặm, tòa thành hùng tráng trước mắt gần như ép Vân Diệp không thở nổi.

Dù chuẩn bị đầy đủ, Vân Diệp cũng không cho rằng có thể dựa vào tấm thân máu thịt để công phá tòa thành này, chẳng có chiến tướng chạy ra diễu võ giương oai yêu cầu đơn đấu, chẳng có người xả hỏng chửi thành, mấy trò vớ vẩn đó trong chiến tranh thực tế chẳng có tác dụng gì, tên mù quân sự Vân Diệp chỉ biết chiến tranh thời cổ qua ( Tam Quốc Diễn Nghĩa) lòng đầy oán giận La Quán Trung.

Chiến trường lặng ngắt như tờ, tường thành không có lấy một người, thình lình trên thành có tiếng reo hò long trời lở đất, đột nhiên tràn ra vô số quân sĩ Cao Ly, chớp mắt đã trải kín tường thành.

Lưu Phương bình tĩnh phất cờ, Vân Diệp thấy một đội quân tốt mang thuẫn bài lớn nghiêm chỉnh từ trong quân ngũ đi ra, đi một bước dừng một bước, đi một bước hò hét một lần, thanh uy chẳng hề thua kém.

Những hán tử mình trần hô hào đẩy xe công thành tới vị trí cách tường thành nửa dặm, xe ném đá phía sau chầm chậm đi theo, xe trâu chở đầy tảng đá gian nan bám sát.

Vân Diệp hơi thất vọng, hôm nay chỉ có thể làm được chừng này thôi, bố trí thế công không phải một hai ngày là xong, chỉ đánh một cổng thành, còn ba cổng thành cho kẻ địch vu hồi, quân của mình quá ít, chả trách binh thư nói, quân đông gấp mười mới có thể vây thành, lấy một vạn hai nghìn quân đi đánh tòa thành một vạn quân cố thủ là đi nạp mạng, nếu không phải quân mình có trang bị xa xỉ, còn cả xăng để dùng, đánh chết Lưu Phương cũng chẳng nhận việc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận