Đường Chuyên

Quyển 11 - Chương 20: Đãi ngộ ngư dân

- Vân Diệp, trước giờ lão phu chưa hỏi ngươi, lần này ngươi xuất binh là do thương xót tướng sĩ chiến tử, hay là vì quân công của bản thân? Lưu Phương đột nhiên hỏi tới nguồn cơn chuyện này:

- Lão gia tử, nếu có khả năng thì vãn bối cả đời trốn ở Ngọc Sơn không ra, kết quả không làm được, đám võ tướng trong triều sợ cảnh thỏ hết chó vào nồi, đột nhiên phát hiện, lấy hài cốt tướng sĩ trận vong về có lẽ là một cái cớ tốt để khơi lên chiến tranh, đám đại lão đó gập ngón tay tính toán nguồn lực của mình, phát hiện Vân Diệp này là ma thế mạng tốt nhất, chỉ huy hạm đội tinh nhuệ, có mối quan hệ rộng, còn có thể khiến bệ hạ chú ý, quan trọng nhất là Đại Đường có thêm vãn bối cũng chẳng sao, mất đi vãn bối càng thanh tĩnh. Còn thủy sư ư, chẳng phải là để dùng vào loại việc này à? Cho nên vãn bối tới đây, chẳng ai hỏi ý kiến, cũng chẳng ai quản vãn bối sống chết thế n ào, bọn họ chỉ biết ra lệnh, còn vãn bối chấp hành. Vân Diệp giọng uất ức nói:

- Vân Diệp! Là quân nhân, chiến tử sa trường là bổn phận của ngươi, ngươi hưởng thụ đãi ngộ của võ hầu, thì phải trả giá vì nó, không có ai có lỗi với ngươi hết, nếu ngươi là bách tính, chẳng có ai giao tính mạng của hơn vạn người vào tay ngươi, sau khi ngươi về có thể dậm chân chửi bới, hoặc đánh kẻ khiến ngươi tới Liêu Đông, chẳng sao cả, hiện giờ điều duy nhất ngươi suy nghĩ là hoàn thành nhiệm vụ, đưa tướng sĩ bình an trở về, không cần nghĩ tới chuyện khác.

Bị lão già quát mắng, Vân Diệp khom lưng thụ giáo, vừa rồi vì lá thư của Lý Nhị nên mất chút lý chí, hơi bực bội.

- Ngươi có chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, có vũ khí vô cùng lợi hại, có tướng sĩ sẵn sàng vì ngươi vào sinh ra tử, còn gì phải sợ nữa, lão phu thấy nhiệm vụ lần này chẳng có khó khăn gì, nhưng ngươi thử nghĩ xem nếu để ngươi mặc sức phóng hỏa ở Liêu Đông, tới khi đó sinh linh đồ thán, cái tội này do ai gánh?

Đều là người đánh trượng tới thành tinh rồi, sao có chuyện không nhìn rõ thế cục, đối diện với kẻ địch không phải là lợi hại, về nhà mới có phiền toái lớn, chuyện đồ sát bất kể quân nhân này thế nào cũng bị thiên hạ thóa mạ.

- Chuyện này không hề gì, khi đi vãn bối đã bắt đám tướng quân Lý Tịnh đảm bảo sẽ gánh tội thay cho vãn bối, nếu đầu bọn họ chưa đủ to, còn có bệ hạ, bệ hạ nói rồi, bất kể vãn bối làm gì ở Liêu Đông đều tính lên đầu bệ hạ là được.

- Ha ha ha.

Lưu Phương cười lớn chỉ mặt Vân Diệp: - Vậy ngươi còn lo cái gì? Có tướng quân nhà ai chưa đánh trận đã có người gánh tội hộ, năm xưa Tùy đế nếu có khí phách đó thì đâu tới mức một Cao Ly nho nhỏ cũng không hạ được. Tất cả tướng quân chiến bại đều bị trừng phạt, chỉ có một mình hoàng đế là không sai.

- Ông già, ông kích động cái gì chứ, nay vị hoàng đế này thường xuyên đem tội vạ vác lên người, chẳng có gì to tát, đêm khuya rồi, đi ngủ đi. Phương hướng lớn vãn bối có thể nói được vài câu, tới khi thực sự hành quân đánh trận phải xem ông đấy, chúng ta không những đào thi hài mang về, còn mang về ít tiền tài, thế mới được.

- Đó là chuyện của ngươi, chuyện xấu xa đó lão phu không làm. Nói xong liền về lều của mình, Vân Diệp đưa tay ra đòi bình rượu, thấy lão già giả ngốc đành bỏ, hôm nay còn phải viết thư trả lời hoàng đế, một đống chuyện lằng nhằng cần xử lý, đành về lều, đốt đèn dạ chiến.

Khi trời sáng lần nữa tới bờ biển vui mừng phát hiện ra những tảng băng lớn nhỏ đã không thấy đâu nữa, mấy chiếc thuyền cá nho nhỏ không ngừng thả lưới, kéo lưới ở gần bờ, còn có những ngư dân đen đúa đang bận rộn vác thuyền ra biển, đi chân trần dẫm trên bãi cát ướt, như chẳng cảm thấy cái lạnh. Một chiếc thuyền chiến xuất hiện ở chân trời, không ngừng thả thừng xuống biển, rồi lại kéo lên, đó là thuyền tiên phong đi thăm dò, sau mỗi lần thông biển đều phải tiến hành công vụ thường lệ này.

Đợi hạm đội trở về, Vân Diệp còn phải diễn luyện trên thuyền với tướng sĩ lục địa, thời gian eo hẹp, nếu lúc này mà có tuyết xuống, cả Liêu Đông sẽ thành đống bùn, mang tới tai nạn ngoài ý muốn cho đại quân.

Tối qua viết thư cho Lý Nhị rất khó khăn, chả hiểu ông ta nghe đâu chuyện vớ vẩn có con rùa đen vác đảo chạy khắp thế giới, bắt mình sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì đi tìm con rùa đen chạy lung tung đó, nếu có thể thì bắt con rùa đen đó về cho ông ta xem. Ông ta luôn tràn trề tự tin vào quân đội của mình, cho rằng chỉ cần mình hạ lệnh một câu, dù không có con rùa đen đó, tướng sĩ cũng có thể biến ra.

- Vi thần nghe nói tới trên biển có thuyền sắt cực lớn nổi được, trên trời có miếng sắt biết bay, chỉ chưa bao giờ nghe nói có con rùa to như vậy, nếu như có thứ thú lành như thế, với sức của vi thần e là không làm gì nổi, vi thần từng nghe nói tướng quân Lý Tịnh có tài lên trời xuống đất, nếu như ...

Lý Nhị biết Cầu Nhiệm Khách là kỳ nhân hải ngoại, hiện giờ không thấy đâu nữa, nói không chừng đi tìm núi tiên rồi, Lý Tịnh đẩy chuyện đào xương lên đầu lão tử, vì sao chuyện tìm núi tiên không thể đẩy lên đầu ông ta, có chuyện gia như Cầu Nhiệm Khách, nói không chừng chẳng mấy chốc tìm ra được suối thanh xuân bất lão.

Sáng sớm tinh mơ đã mệt mỏi, đám Đơn Ưng chẳng biết chạy đi đâu, Lại Truyền Phong và Nhân Hùng cũng bặt tin, hạm đội hai ngày nữa sẽ tới cũng không thấy bóng dáng đâu, không có việc gì làm, thôi về ngủ.

Có điều thấy tên ngư dân trần truồng xách một cái giỏ cá từ trên thuyền xuống, nhìn hắn cười toe toét thế kia là biết có thứ hay rồi, thân vệ lập tức gọi hắn tới.

Người trần truống đứng trước quân sĩ võ trang đầy đủ càng trở nên thô tục, cầm cái giỏ không biết là nên che đằng trước hay che đằng sau, mặt méo xẹo đi tới trước mặt Vân Diệp.

Vân Diệp cướp ngay cái giỏ cá, vừa lục lọi vừa nói: - Đều là nam nhân cả, có gì mà phải xấu hổ, xuống biển mò hải sâm không ở trần thì chẳng lẽ mặc quần áo à? Í, thu hoạch không tệ, có cả hải sâm tím, thứ tốt, lại còn có cả hai con trai? Không biết bên trong có ngọc không.

Đuổi thân vệ đi, Vân Diệp và ngư dân ngồi trên mặt đất dùng dao nạy con trai, mấy ngày qua ngư dân đã quen thuộc với vị tướng quân này rồi, chưa bao giờ thấy y ức hiếp người khác, ngư dân bắt được thứ tốt, y đều mua đúng giá.

- Ngươi may mắn lắm, một viên ngọc, còn to như thế, tới kinh thành là bán được giá cao rồi, thứ này chỉ nhà phú quý mới được dùng, bình dân tiểu hộ dùng là phạm pháp, cất đi, dưới mười quan thì đừng bán.

Vân Diệp moi từ trong con trai ra viên ngọc to bằng quả trứng chim câu, lấy khăn tay lau sạch đặt vảo tay ngư dân, bảo hắn không nên bán rẻ.

- Số hải sâm nay bản hầu lấy, một con mười đầu, không cần đếm cứ tính ba mươi con đi, kiếm nữ nhân cần ba trăm văn, mau mặc quần áo vào, hầu gia ta mặc áo choàng còn lạnh co vòi lại đây.

Nói xong định treo giỏ cá lên yên ngựa, ngư dân cười n gốc nghếch xòe tay ra, viên trân châu tím óng ánh dưới mặt trời, cực đẹp, nhe răng nói với Vân Diệp: - Mười quan.

Sự thực lần nữa chứng mình trên đời không có kẻ ngốc, viên trân châu này tới tay thương lái trả cho hắn hai quan là may, vừa rồi hầu gia nói mười quan, liền quyết đoán bán luôn.

Vân Diệp cười lớn nhận lấy, bảo Lưu Tiến Bảo đưa hai đĩnh bạc, đặt vào tay hắn: - Hầu gia ta không có thói quen mang nhiều tiền đồng, ngươi cầm lấy số bạc này, trong trang không tiêu được vào tiền trang trong thành đổi lấy mười quan. Nhớ kỹ, hiện bạc đắt đồng rẻ, mười lượng bạc đổi được mười một quan tiền, đừng để bị người ta lừa, tốt nhất là kiếm vài người đi cùng.

Ngư dân cầm bạc khấu đầu với Vân Diệp rồi co cẳng chạy về trang, còn về quần áo, có mười quan tiền ai còn thèm để ý.

Cười dặn Lưu Tiến Bảo trả cho người ta tiền hải sâm, toàn là người nghèo khó, Vân Diệp không kiếm tiền trên người họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận