Đường Chuyên

Quyển 14 - Chương 8: Nỗi khổ đọc sách

Con người bụng no rồi liền yêu cầu cao hơn, dân phu luôn mơ ước có một căn nhà của riêng mình, phía trước trồng ít rau xanh, hậu viện nuôi con lợn, đến Tết đem giết, chậc chậc từng miếng thịt mỡ, nằm mơ cũng chảy nước miếng.

Quan gia nhiều chuyện, hôm nay đòi ấn tay, mai đòi thanh lý nhân khẩu, quan viên lừa mình xuống núi thời gian qua mặt mày âm trầm, nhìn ai cũng như kẻ thù. Chẳng ai thích tiếp xúc với kẻ lừa đảo, bọn ta nghèo, nhưng không dễ lừa, chỉ quan xấu mới làm thế, hầu gia không hổ là người trong quân ngũ, nói là giữ lời, nói cho cơm là cho cơm, không sai chút nào, nếu không vì sao người ta trẻ thế đã thành hầu gia, đám quan viên râu ria cả đống các ngươi suốt ngày ăn chơi không làm việc đàng hoàng, nếu không sao làm quan tới tuổi này rồi còn nghe hầu gia trẻ quát tháo.

Hầu gia không quát mắng bách tính, nhưng vì đũa cắm vào bát cơm bị đổ, làm hầu gia nổi trận lôi đình với quan viên, nói làm thế hỏng thanh danh của hầu gia, cơm thì phải cắm đũa vào không đổ được, dù cắm gậy vào cũng không đổ được. Thích nhất nhìn đám quan viên bất lương bị quát mắng, một quan viên mặc lục bào còn bị hầu ra đá lăn khỏi lều, đáng đời, nhất định là ăn bớt lương thực rồi, nhưng vì sao không chém đầu? Nghe nói trong quân ngũ rất thích chém đầu.

- Vân hầu, ngài có giận tới mấy cũng không thể bảo thân vệ mặc bào phục của hạ quan đá ra ngoài chứ, làm hiện giờ bách tính nhìn hạ quan như nhìn kẻ thù.

- Hết cách, lương thực chưa tới, đành ăn cháo, khó khăn lắm mới quy tụ được lòng dân, lúc này không thể để mất, các ngươi chịu thua thiệt một chút, sau này có báo đáp.

Khăn che mặt chưa thể bỏ, khóe mắt còn tím bầm, chưa gặp ai được, theo khoái mã báo, thủy sư Lĩnh Nam đã chất đầy lương thực ở Lạc Dương, không lâu nữa sẽ tới, kiên trì thêm vài ngày là có lương thực ăn.

Vân Diệp nghĩ không thông, chốn rừng núi hoang vắng, sao lương thực lại đắt hơn cả ở Lạc Dương, Trường An? Đây rõ ràng là đất trồng lương thực, sao không mấy ai trồng?

Thủy sư Lĩnh Nam chưa bao giờ ở lỳ một chỗ, sông ngòi xung quanh đã bị đi khắp lượt, cá sấu bị giết vô số, da của cái thứ thích đóng giả khúc gỗ trôi trên mặt nước này không chống nổi nỏ tám trâu oanh kích, khi một con cá sấu dài hai trượng đưa tới trước mặt Vân Diệp, y mới hiểu vì sao người ta không trồng trọt, thứ này có ở khắp nơi, lại thích đẻ trứng trong cỏ, bất cẩn một chút là gặp phải, con này chẳng nhỏ hơn con giết Đậu Yến Sơn là bao.

Quân đội là dùng để chém giết, thủy sư cũng thế, muốn biến Nhạc Châu thành nơi thích hợp nhâu khẩu cư trú thì phải diệt sạch thứ này, còn về phần chúng có tuyệt chủng hay không thì Vân Diệp kệ, người còn chẳng sống nổi, ai mà quan tâm.

Muốn tiêu diệt cá sấu thì phải biến thứ này thành một loại sản nghiệp, ví như túi da cá sấu, giày da cá sấu, thịt cá sấu hình như là thuốc trị ho thượng hạng, Trường Tôn thị cứ tới mùa đông là ho, phải quan tâm một chút, chỉ cần người trong hoàng cung có thói quen ăn thịt cá sấu, Vân Diệp tin, cá sấu Động Đình Hồ sẽ mau chóng bị thịt sạch.

Gần đây Vân Diệp cảm thấy tài nấu nướng của mình không đủ ứng phó với bao nhiêu thứ thịt như thế này, sao hổ lắm thế? Mỗi ngọn núi có một con, đôi khi còn kết thành bầy, trời ạ, thứ này luôn độc lai độc vãng cơ mà.

Lợn rừng thì to như con voi con, khỉ liên tục chạy từ trong núi ra, nông gia trồng chút gạo đâu phải dễ, qua một đêm cả mảnh ruộng bị phá tan hoang.

- Hàn trưởng sử, trước kia các ngươi đối phó với dã thú như thế nào? Vân Diệp nhớ ra đám quan viên bản địa, hỏi đối sách bọn họ, nói cho cùng bọn họ mới là chủ nhân của mảnh đất này.

- Đánh trống, gõ chiêng, phóng hỏa đốt núi. Hàn Thành nói ngắn gọn, chẳng biết tính ông ta như thế hay là không ưa mình, Vân Diệp không thích tiếp xúc loại quân tử đầu gỗ này, nên chả hiểu.

Vân Diệp vỗ đầu, mình mới là tổ tiên của sơn thần đánh trống, sao lại quên mất chuyện này? Mãnh hổ thì phải vào rừng sâu, cứ sống với người không tốt, nếu sơn thần đánh trống, tin rằng động vật quanh đây sẽ chuyển nhà. Ý đã quyết sai Lưu Tiến Bảo đi thăm dò đường lối, chọn chỗ diễn lại màn sơn thần đánh trống.

Có hầu gia nhà ai còn làm bài? Vân Diệp chứ ai! Lý Nhị luôn cười nhạo Vân Diệp là tên mù chữ trong những người đọc sách, đôi khi chẳng buồn nói chuyện với y, vì một chuyện cao nhã tới đây mà phải dùng lời thôn quê diễn đạt cũng mất giá.

Thế là Trường Tôn thị cho rằng Vân Diệp làm mất mặt mình, tìm mấy vị lão nhân trên Thái Sơn, hợp lực đưa ra một danh sách, Vân Diệp nhìn lần nào là thở dài lần đó, ( mục dân) ( sơn cao) ( thừa mã) còn ( yến tử xuân thu), toàn thứ chưa bao giờ nghe thấy, giờ phải đọc, còn phải tóm tắt lại sách, mỗi tháng phải viết những điều tâm đắc trong sách nộp lên cho hoàng hậu nương nương, đó đều là học vấn kẻ làm thần tử phải biết, giờ mới bắt đầu học có muộn không? Chắc là văn võ toàn triều cười hết nước mắt rồi, Lý Nhị chưa bao giờ giữ bí mật loại chuyện này, thừa biết ông ta thích cười nhạo mình.

""Quy khứ lai hề! Điền viên tương vu hồ bất quy? Ký tự dĩ tâm vi hình dịch, hề trù trướng nhi độc bi? Ngộ dĩ vãng chi bất gián. Tri lai giả chi khả truy ; thật mê đồ kỳ vị viễn, giác kim thị nhi tạc phi. Chu diêu diêu dĩ khinh dương. Phong phiêu phiêu nhi xuy y. Vấn chinh phu dĩ tiền lộ, hận thần quang chi hi vi"

Trường Tôn thị muốn Vân Diệp đọc thuộc lòng ( quy khứ lai hề) của Đào Uyên Minh, về Trường An sẽ kiểm tra, nói khúc từ tinh mỹ có tác dụng trợ giúp tu tâm dưỡng tính. Nhất là đoạn sau " Vân vô tâm dĩ xuất tụ, điểu quyện phi nhi tri hoàn. Cảnh ế ế dĩ tương nhập, phủ cô tùng nhi bàn hoàn." Được Trường Tôn thị thích nhất, mấy lần tới Ngọc Sơn ngắm núi ngon ngân nga rồi.

**** Về đi thôi hề, ruộng vườn sắp hoang vu, sao không về ? Đã tự đem lòng cho hình sai khiến, sao còn một mình buồn bã, đau thương ? Hiểu dĩ vãng không can nổi, biết tương lai có thể theo. Chưa thực đi xa trên đường mê, thấy hôm nay phải còn hôm qua trái. ...

Ngày ngày dạo qua vườn rồi thành thú, cửa tuy có đặt nhưng thường đóng. Chống cây gậy thơ thẩn nghỉ ngơi, thường ngẩng đầu trông ra phía xa.

Bản dịch của Trần Trọng San.

- Vân hầu, đoạn này ngài đọc có vấn đề, về đi thôi hề ngắt câu không sai, ruộng vườn sắp hoang vu phải ngắt câu, đọc liền môt lèo ruộng vườn sắp hoang vu sao không về ? Sẽ mất hết ý cảnh, đâm ra không hay.

Khi đọc sách luôn có thứ chó má nhảy ra bới lông tìm vết, Vân Diệp không chịu được, chỉ văn tự trên đó nói với Tiền Thăng: - Ngươi chỉ cho ta dấu ngắt câu xem, toàn chữ đen xì xì, ta đọc thế nào là việc của ta, không cần sửa, ta thấy hay, rất hay, là ngươi sai.

Nhìn Vân Diệp kích động như thế, Tiền Thăng há hốc mồm: - Tử nói, ba người đi cùng nhau, ắt có thầy của ta, hạ quan chỉ cho Vân hầu cái sai là một mỹ đức, vì sao ngài lại kích động.

Đêm Tử ra dọa ông đây à, Vân Diệp tức trào máu, xé tan tành cuốn sách, ném lên mặt đất, dẫm mấy cái, hất hàm thách thức với Hàn Thăng, sau đó nghênh ngang bỏ đi, khốn kiếp, có ngon thì thi đọc bảng cửu chương với ta, cho ngươi đọc từ bốn trước đấy, lão tử vẫn thắng ngon ơ.

Vẫn là Tiểu Linh Đang tốt, Vân Diệp đọc sách là chống cằm sùng bái nhìn trượng phu, chưa bao giờ chỉ trích Vân Diệp, đương nhiên là vì học vấn của chỉ viết được thư đơn giản, đã thế còn phải vẽ rất nhiều ký hiệu, tới giờ có Vân Diệp và Lý An Lan đoán ra được, thế này mới là thính giả tốt, loại lúc nào cũng thích dạy bảo người ta nhưu Tiền Thăng tốt nhất xéo ra xa một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận