Đường Chuyên

Quyển 7 - Chương 12: Nhìn thấu lâu rồi

- Bệ hạ, bất kể là ai chỉ cẫn mỗi ngày ngủ hai canh giờ trong ba tháng, vất vả ngày đêm đều thành như thế.

Vân Diệp vội giải thích, nếu không Lý Nhị nổi điên:

Giải thích cũng không xong, Lý Nhị túm lấy cổ áo Vân Diệp tiếp tục chất vấn:

- Ngươi dám khiến Thanh Tước Nhi làm việc ngày đêm à, nó là thân vương, không phải lao lực, ngươi dám đối xử với một vị thân vương như thế ...

- Bệ hạ cứ để Thanh Tước nói đi, nếu không phải hắn tự nguyện, ai có thể cưỡng ép được một thân vương điện hạ.

Lý Nhị nghĩ một lúc, đúng là thế, liền buông Vân Diệp ra, bảo thị vệ đưa Hoàng Hựu và mấy viên quan bị đánh vỡ đầu chảy máu đi mời ngự y chữa trị, bản thân tới trước hai huynh đệ đang ôm nhau khóc, hỏi:

- Thanh Tước Nhi, con nói cho phụ hoàng, bị ủy khuất gì đã có phụ hoàng làm chủ.

Lý Thái nhớ tới ba tháng trời như địa ngục, lòng chua xót không thôi, vốn không có phụ thân ở đó, khổ đến mấy bản thân cũng chịu được, nhưng phụ thân vừa hỏi tới, nước mắt tuôn ra ào ào.

- Phụ hoàng không biết, sư phụ Công Thâu Mộc của con phát minh ra một loại máy, có thể đem lông cừu biến thành sợi, sau đó dệt thành vải, loại vải này dày, chống lạnh cực kỳ hiệu quả, nhưng thí nghiệm mấy lần không thành công, vật liệu đã làm ra nhưng không lý tưởng, Vân Diệp mấy lần đều phủ định, nói là vẫn chưa được. Hài nhi đột nhiên nảy ra ý tưởng trộn gai vào cùng kéo thành sợi liệu có thành vải chắc chắn khó rách không, hài nhi và sư phụ tám mươi tuổi ngày đêm ăn nghỉ ở công trường, theo dõi chức công ( thợ dệt), thì nghiệm hết đợt này tới đợt khác.

- Không ngờ thí nghiệm nhiều quá, lông cừu không đủ dùng, hài nhi liền bảo Vân gia lên thảo nguyên mua, sư phụ của hài nhi tuổi cao chỉ kiên trì được một tháng rồi ngã bệnh, sốt tới hồ đồ vẫn không quên thành bại của vật liệu mới.

- Phụ hoàng, người nói xem như thế hài nhi làm sao dám có chút trễ nải nào, Vân Diệp làm đủ loại món ăn cho hài nhi, nhưng vải không làm ra, dù sơn hào hài vị hài nhi cũng không nuốt trôi, hiện tới giai đoạn thí nghiệm quan trọng, bọn chúng lại giữ lông cừu không cho qua sông, hài nhi lấy cái gì để thí nghiệm. Nghe Vân Diệp nói, chỉ cần thí nghiệm thành công, đại thảo nguyên vĩnh viễn không còn là kẻ địch của Trung Nguyên nữa, thành đồng minh đang tin cậy của Trung Nguyên, giá trị có thể sánh với trăm vạn đại quân.

Nói rồi lấy ra một tấm vải thí nghiệm thất bại cho Lý Nhị xem, Lý Nhị sờ vật liệu thô ráp, lại nhìn nhi tử gầy quắt, đây đâu phải là vải, rõ ràng là huyết nhục của con mình, trước kia chẳng qua là đứa bé béo ú thích làm nũng, giờ đã có thể chia sẻ ưu lo với mình rồi.

Với tầm mắt nhạy bén của Lý Nhị làm sao không biết một khi biến lông cừu vô dụng thành tài phú cực lớn, miếng vải nho nhỏ này nói không chừng có thể bằng trăm vạn đại quân.

Sự thực đã chứng minh, lý trí với ai mà nói cũng là thứ hiếm hoi, thiên cổ nhất đế Lý Nhị cũng thiếu nó, dưới cơn cuồng nộ, quyết định đưa ra sẽ thái quá một ít, ngự sử đài nghe lời đồn đại, làm sằng làm bậy, cấp sự trung Ngụy Trưng giáng cấp một bậc, ngự sử Hoàng Hựu đi đày ba nghìn dặm, những kẻ phụ nghị toàn bộ phạt bổng lộc một năm. Vân Diệp làm việc càn rỡ, không biết kiểm điểm, cũng phạt bổng lộc một năm. Đây là lần đầu tiên từ khi khai quốc có ngôn quan vì nghe đồn tấu sự mà bị xử phạt, tức thì trong ngoài triều chấn động, muốn đàn hặc người khác, không có chứng cứ, nên cẩn thận chút thì hơn.

Không một ai dám nhắc lại hai mươi sáu tội danh kia nữa, giống như chuyện này chưa từng xảy ra, dù là đám người vừa rồi ở Thái Cực cung phụ nghị chặt đầu Vân Diệp cũng mỉm cười chắp tay cáo biệt, cứ như mình chưa bao giờ quen biết Hoàng Hựu đang gào khóc bị cấm quân kéo đi. Vân Diệp lại cảm thụ được uy hiếp cực lớn trong nụ cười nhiệt tình của bọn họ, biết chuyện này còn chưa qua, nhưng các ngươi làm gì được ta, ta còn chưa tính xổ nữa là, Vân Diệp cười gằn.

Lý Thái bị hoàng đế ở lại hoàng cung an dưỡng một tháng, đợi sức khỏe hồi phục mới tới thư viện cùng sư phụ Công Thâu Mộc nghiên cứu, vì một tấm vải mà khiến hai nhân tài bất thế bị hủy thì không đáng.

Vân Diệp không quan tâm tới bổng lộc, từ khi y làm quan, chỉ cần ở kinh thành là bổng lộc sẽ bị phạt sạch sẽ, đem so với triều chính bình ổn Trinh Quan đầu tiên, chuyện phát sinh hai năm qua có thể nói là kinh thế hãi tục.

Còn may là trước khi mình bắt đầu cướp tiền đã làm đám quạ đen đáng ghét kia câm mồm, nếu như lần kiến tiền này thành công, mình lại đi xa chuyến nữa, tránh xung đột Phật Đạo sắp nổ ra.

Lý Thuần Phong đã tới ba lần rồi, hi vọng Vân Diệp tới tham gia lễ hoa đản của Lão Quân quán, tới khi đó nhật thực toàn phần tới, lần này tính toán ra nhật thực toàn phần ở Trường An là kết quả suy đoán của Viên Thiên Cương, sư đồ Lý Thuần Phong và vô số cao nhân đạo gia, nghe ông ta nói là sẽ hơn nửa canh giờ. Con số này đã khiếp lắm rồi, phải biết rằng cần tính toán quỹ đạo mặt trời - hoàng đạo, quỹ đạo mặt trăng - bạch đạo, phải hao phí nhân lực và vật lực cực lớn, ở cái thời đại toàn dân dùng thẻ tính này, đây là một công trình cực lớn.

Con số đưa cho Vân Diệp, Vân Diệp dùng di động của mình tính toán lại một lần nữa, nhật thực nhất định xảy ra vào Sóc, ngày mùng một âm lịch. Cho nên Vân Diệp có cơ hội lớn để làm biếng, chỉ cần tính toán quỹ đạo giao nhau vào ngày hôm đó là được, chính xác tới từng phút thì xỉ nhục trí tuệ đạo gia quá, cho nên Vân Diệp đành ước lượng thời gian tới tuần trà. ikienthuc. org

Dù là thế cũng khiến Lý Thuần Phong kinh hoàng, trong một đêm tính toán được bao con số phức tạp như vậy, đó là chuyện thần mới làm được. Đang chuẩn bị bái tạ thần nhân thì bị Lý Thái nằm trên ghế dưỡng thân nói trắng ra:

- Y có bàn tính, tính nhanh hơn tính thẻ gấp mấy chục lần, một buổi tối đưa ra con số đó chẳng lạ gì.

Vân Diệp đương nhiên không nói tổng cộng mình chỉ tính chưa tới một canh giờ, cho nên đành thừa nhận lời Lý Thái nói. Đại Nha hiện giờ ở trong văn phòng làm việc của Vân Diệp, tự học một mình, gặp phải chuyện không hiểu thì đi hỏi Lý Cương, Ngọc Sơn. Vân Diệp không dám an bài Đại Nha tới lớp học, cho nên danh nghĩa là chiếu cố bản thân.

Nhận lấy nước trà Đại Nha đưa cho, nằm ở ghế tựa bên cạnh Lý Thái, quay đầu nhìn Lý Thuần Phong đang trố mắt nhìn bàn tính, sau đó hỏi Lý Thái:

- Bệ hạ chẳng phải không cho ngươi chạy loạn lung tung à, vì sao lại chạy tới Ngọc Sơn? Nơi thí nghiệm bị cấm quân phong tỏa rồi, ta cũng không vào được. Ngươi còn chạy về làm gì, năm sau ngươi phải tới đất phong rồi, sớm chuẩn bị đi vẫn hơn, tránh tới nơi lại chẳng biết gì, vô tình gây họa cho bách tính cũng biết.

- Diệp Tử, hiện giờ ta cực ghét chính vụ, nhìn thấy những thứ đó là đau đầu, ngươi giáo dục ta chẳng phải với mục đích để ta mê toán học, vạt lý và hóa học à? Ta biết ngươi không muốn thấy ta và đại ca tranh đoạt hoàng vị, hơn nữa ngươi cũng chưa bao giờ che giấu mục đích của ngươi, hiện giờ ngươi thành công rồi, vì sao lại muốn khuyên ta có hứng thú với chính vụ?

Vân Diệp phát hiện Đại Đường chẳng có mấy người ngốc, thực ra mục đích của mình đã bị Lý Thái nhìn thấu từ lâu, không phải là âm mưu của Vân Diệp thành công, mà là Lý Thái tự chọn con đường mình muốn, nếu như hắn không thích, căn bản sẽ không có chuyện xảy ra sau đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận