Đường Chuyên

Quyển 7 - Chương 17: Hai mươi mốt lão bà của Hi Đồng

- Quan Âm tỷ tỷ không cần nghĩ nhiều, Điền Tương Tử đúng là chết rồi, sào huyệt ở Lộ Châu đã không còn ai, người đã tản đi hết, đám đầu sỏ đã tới mạc bắc không xuất hiện nữa, chỉ còn một tên dở sống dở chết trở về, vốn định xem hắn đi tìm ai, không ngờ hắn quang minh chính đại tới Lam Điền hầu phủ, còn có một vị hoàng tử bồi tiếp, trò chuyện rất vui. Xem như tên tiểu tử ngươi có tầm mắt, không hồ đồ, ngươi có biết bách kỵ ti đã giăng lưới ở quanh nhà nười chuẩn bị bắt kẻ này, thuận tiện mang ngươi về tra hỏi, cho nên tấm da gấu này chỉ mua được mạng của ngươi, muốn trẫm tha cho tên tàn tật kia thì mang tấm da gấu nữa ra đổi.

Lý Nhị cầm tấm dã gấu rũ một cái, lông như dợn sóng, thổi một cái là lõm vào như xoáy nước, đó là đặc trưng của thứ da tốt, kiểm tra xong da gấu, tựa cười tựa không nói với Vân Diệp:

- Tiểu tử, muốn đi cửa của hoàng hậu, dùng một tấm da gấu để vượt ải không dễ đâu, ngươi dám quang minh chính đại đón nghịch tặc vào nhà, dũng khí đáng khen, hiện giờ lựa chọn đi, hoặc là cứu nghịch tặc, hoặc là ta đầy ngươi đi Lĩnh Nam, cả đời không được về.

Lý Nhị không tử tế gì, Lý An Lan lúc này mới tới Lĩnh Nam, nhất định gặp phải khó khăn cực lớn, điều này sớm nằm trong dự liệu của Vân Diệp rồi, tay trắng dựng nghiệp đâu phải đơn giản, giai đoạn này ít nhất mất một năm.

Lý An Lan muốn làm nữ vương mà không trả giá thì làm sao được, trong tay nắm ba nghìn sĩ tốt tinh nhuệ, giữ mạng không thành vấn đề, bao nhiêu danh thần dũng tướng làm tham mưu cho nàng, nếu mấy người Liêu cũng không đối phó nổi thì nên về là đúng.

- Bệ hạ, thần lựa chọn điều thứ ba.

Nói xong chạy tới chỗ vừa rồi rửa chân, lấy ra một tấm da gấu dưới tảng đá, trải trước mặt Lý Nhị.

- Tâm địa đáng chém, đáng chém, dám giở thủ đoạn với trẫm, ngươi muốn chết.

Lý Nhị thẹn quá hóa giận, đá da gấu sang một bên, phất tay áo đi về hậu điện.

- Bệ hạ chấp thuận rồi ạ?

Vân Diệp lớn giọng hỏi với theo, chỉ cần chiếm lý thì không có gì không thể nói, ở điểm này Lý Nhị có chữ tín rất tốt.

- Được rồi, đã được lợi còn vờ vịt, không sợ bệ hạ nổi giận thật à, lúc đó có lấy tám mươi tấm da gấu ra cũng vô ích. Nói với khách của ngươi, lần này cho qua, chỉ cần hắn có bất kỳ chuyện xấu nào truyền tới, lên trời xuống đất cũng không còn chỗ cho hắn đứng chân đâu. Ngươi phải nhớ, ân điển của hoàng gia có hạn, ngươi ít xen vào những chuyện này đi, không có lợi gì cho ngươi hết.

Lời của Trường Tôn thị trấn an Vân Diệp được một chút, chốn thị phi không thể ở lâu, thời đại này không có tiêu chuẩn nào để đánh giá người tốt hay người xấu, bị Lý Nhị giết không có nghĩa là người xấu, lập trường khác nhau, nhìn con người cũng sẽ khác, không thấy được bản chất.

Thời gian Vân Diệp tới thế giới này quá ngắn, không cảm nhận được những thù hận đặc thù, trừ đám người Oa kia thì Vân Diệp coi tất cả mọi người trên mặt đất đều như nhau, chẳng qua ở lập trường của người Đại Đường thì y phải làm chuyện có lợi cho Đại Đường mà thôi.

Cưỡi ngựa gian nan về tới nhà, hôm nay bận rộn suốt từ sáng tới tối, xương khớp như muốn rã rời, tới phòng khách thăm Hi Đồng, kể lại chuyện cho hắn nghe.

Khuôn mặt đen đúa càng xấu xí hơn, bảo hắn đi cầu xin thì thà chết chứ hắn không đi, là bằng hữu chỉ đành làm thay. Mặc dù về tình cảm chưa tới mức gửi gắm sinh tử, Vân Diệp áy náy với những người mạo hiểm đã chết, khiến y có hành động mạo hiểm này.

Mắt Hi Đồng ướt nhòe, quay đầu đi cầm chén thuốc lên, làm một hơi cạn sạch, đến khi quay đầu lại đã thành hán tử rắn rỏi.

- Trước khi tới Hà Bắc thực sự là ta không chống đỡ nổi nữa, toàn thân nóng dữ dội, ta muốn ghé xuống sông uống nước, kết quả chỉ uống một ngụm đã ngất xỉu ngã xuống sông. Tới khi ta tỉnh lại thì nằm trong một cái lán cỏ, người đắp chiếu cỏ, ta tưởng rằng mình đã chết rồi, không sợ, chỉ tiếc nuối. Ta lột cho hầu gia năm tấm da gấu, mang về cho ngài, là muốn cho ngài biết, nơi mà hầu gia và sư phụ ngài tới năm xưa, bọn ta cũng đã tới. Thực ra là do hiếu thắng. Kết quả là không chết, được một số nữ nhân cứu sống, bọn họ nói hiện giờ nam nhân rất ít, chết thêm một người thì thật đáng tiếc.

- Nam nhân ở Hà Bắc đều theo Đậu Kiến Đức đánh trận, gần chết hết rồi, cho nên trong thôn đại bộ phận là phụ nữ và trẻ nhỏ, nơi ta nằm là nhà của một nữ nhân, chỗ nàng có thể sưởi ấm chỉ là một đống cỏ, Hà Bắc vào tháng tư lạnh khiếp người, thấy phụ nhân kia bất tri bất giác chui vào lòng ta, ta buồn cười lắm, nàng không đẹp, cũng không đầy đặn, nhưng đôi mắt rất đẹp. Hầu gia biết không, đó là vẻ đẹp làm người ta nhìn thoải mái, lòng ấm áp, không kìm được muốn ôm lấy nàng.

- Ta đang sốt, vì giữ ấm nên nàng mới tới gần, ta thấy da gấu vẫn còn, liền đắp lên người phụ nhân đó, ai ngờ nàng tỉnh lại nói, da để bán, mua thật nhiều lương thực về, cả một nhà lớn đang đợi cơm ăn.

- Ta rất lạ, Hi Đồng ta độc lai độc vãng, không vướng bận gì, đâu ra cả nhà? Đỡ sốt rồi mới biết khi ta hôn mê đã bái đường thành thân, hiện giờ có hai mươi mốt thê tử, tám đứa con phải nuôi. Nàng nói cả một nhà lớn không sai, thêm ta vào là ba mươi người. À phải, sao ngươi không cười, trên đường ta kể với người khác mình ta có hai mươi mốt thê tử, người ta đều vui mừng khôn xiết.

- Con bà nó ta không cười nổi, anh hùng hảo hán trên đời chỉ nhớ bệ hạ bách kỵ phá mười vạn quân Đậu Kiến Đức, chỉ quân một điều, đó là mười vạn mạng người, không phải mười vạn con lợn.

Nghe Hi Đồng nói xong, Vân Diệp không tiếc gì chuyện mình làm ở hoàng cung hôm nay nữa, mình làm không sai chút nào, nặng nhẹ nắm rất chuẩn, không vượt quy củ.

- Chẳng lẽ cả thôn chỉ có mình huynh là nam nhân à?

- Không phải, còn có một người cụt chân nữa, hắn có mười thê tử, chắc là cũng sắp cải giá cho ta rồi. Vân hầu, hay là cùng ta tới Hà Bắc đi ta chia cho ngài mười nàng, ngài có thể chọn trước.

- Ta thì thôi đi, không có phúc để hưởng, huynh định nhận hết hai mươi mốt lão bà này à?

Vân Diệp nhìn Hi Đồng, không ngờ hắn không phủ nhận, định cưới hết những phụ nhân đó.

- Vân hầu, ngài quá xem thường Hi Đồng ta rồi, nhận ân bằng giọt nước, phải báo lại bằng cả dòng suối. Họ vì cứu ta đã đem chút lương thực còn lại cho ta ăn, phải biết rằng tháng tư là thời kỳ giáp hạt, trẻ con cời chuồng mắt nhìn ta ăn không chớp, ta muốn chia cho chúng ít cháo, chúng nói cha ăn no rồi chúng mới ăn, chỉ vì tiếng cha đó thôi. Vân hầu, ta có tám đứa con, ba nam năm nữ, đợi bọn chúng lớn lên rồi sẽ đưa tới đây học, trẻ con không học không được.

- Thương thế của huynh phải tĩnh dưỡng ba tháng, ba tháng sau hẵng về, ta chuẩn bị thêm cho huynh chút lương thực.

Cái cuộc đời chó chết này không có chuyện gì bình thường, Hi Đồng cưới hai mươi mốt lão bà, đáng lẽ phải mắng chửi chỉ trích mới phải, hiện giờ không phải thế, hắn cưới càng nhiều lão bà càng chứng tỏ hắn là người tốt, chuyện con mẹ gì vậy chứ.

Vân Diệp đột nhiên nhớ người xưa nói ăn mày của nước Tề đều có hai lão bà, điển cố này khả năng là thật, Kim Dung tiên sinh từng mượn lời Hoàng Dược Sư cười nhạo nho gia, ăn mày lấy đâu ra hai lão bà? Câu nói này không đứng vững được, qua chiến loạn, Hi Đồng có thể cưới hai mươi mốt lão bà, ăn mày cưới hai người đã là gì?

Hi Động hoạt động cổ tay nói:

- Tôn tiên sinh đã chỉnh lại khớp bị chật của ta rồi, ta đã nói với Thập Tam, nhất định về trước trận tuyết đầu tiên, mai chuẩn bị cho ta thêm ít lương thực, còn vải vóc, da giữ ấm cũng cho ta một ít, thêm một thùng rượu nữa, hiện giờ đã là tháng chín rồi, ta sợ những phụ nhân đó không cầm cự được tới khi tuyết rơi.

Vân Diệp mũi cay cay, đẩy cửa ra ngoài, để lại Hi Đồng một mình cười ngốc nghếch trong phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận