Đường Chuyên

Quyển 10 - Chương 26: Ám thị

Con ngươi Cầu Nhiệm Khách rút lại, kỳ quái hỏi Vân Diệp:

- Ngươi là ai? Vì sao biết quá khứ của ta, vì sao ta không nhớ ra?

- Chỉ có ba người biết chuyện này, ông già đó đã qua đời, ngươi nói xem ta là ai?

- Phải rồi, phải rồi, mấy năm đã trôi qua, ngươi cũng lớn lên, ngươi chính là thiếu niên đó.

Cầu Nhiệm Khác ngơ ngơ ngác ngác gật đầu, tựa nhớ ra tựa không phải:

- Không ngờ ngươi đã nhớ ra ta rồi, vậy nói cho ta biết Bạch Ngọc Kinh ở đâu? Đầu óc ngươi đã tốt hơn nhiều, nhất định có nhiều đoạn hình ảnh cuộc sống xuất hiện, nối nó lại với nhau là được, chúng ta nói bắt đầu từ đoạn ngươi rời hoang nguyên đi Nam Hải, ngươi đi đâu?

- Ta đi Nam Hải à? Ta đi Nam Hải sao? Ta không nhớ ra, đau đầu, đau đầu lắm, để ta yên tĩnh một lúc, ngươi xéo đi.

Nụ cười của Vân Diệp càng sáng lạn, tiếng kêu yêu ớt của tiểu cô nương ngoài phòng vang lên, Cầu Nhiệm Khách lần nữa quay đầu qua, trời ơi, trong đĩa có hai cánh tay.

- Ác tặc, ác tặc, ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!

Bất kể Cầu Nhiệm Khách dùng sức thế nào cũng chỉ có thể làm bản thân thương tích đầy mình, Vân Diệp thương hại đổ thuốc bột lên vết thương đẫm máu, nếu không lát nữa Lý Tịnh quay về sẽ có phiền toái lớn.

- Ngươi tới chỗ nào của Nam Hải?

Vân Diệp tiếp tục hỏi:

- Phải, phải, ta ra biển, ta cùng sáu mươi huynh đệ ra biển, trên ngọc bài có một hải đảo, nghe nói hải ngoại có núi tiên, trôi nổi trên biển, do huyền quy chở, trên đó có ngọc dịch quỳnh tương, có hoa bốn mùa không tàn, có tiên nhân bay múa, có mỹ phượng ngậm cành, có long du đỉnh núi, bạch viên hí thủy, một tòa Bạch Ngọc Kinh tuyệt đẹp, Trương Trọng Kiên ta nếu đã may mắn có được ngọc bài, biết được cửa tiên, vì sao không cầu thọ cùng trời đất?

Vân Diệp vỗ tay:

- Hay hay, cuối cùng ngươi nhớ ra ta là Trương Trọng Kiên rồi, nhưng năm xưa ngươi đá ta một cái, thù này sao có thể không báo, ngươi nghĩ tiếp đi, nhớ hết chuyện trước kia, huynh đệ ngươi ở đâu? Có những ai, sáu mươi người đủ ta giết một hồi.

Trương Trọng Kiên rùng mình:

- Chỉ vì ở hoang nguyên Lũng ta đá ngươi một cái mà ngươi hận như thế?

- Ngươi nghĩ sao? Hồi đó ta chẳng qua chỉ muốn nhìn cái túi, ngươi xách ta lên đá đít, sư phụ không nỡ đụng một ngón tay vào ta, ngươi lại dám đá ta à?

Vân Diệp nói những lời nà gân xanh trên cổ gồ lên, mặt mày hung tợn, nắm đấm không ngừng trút lên ngực Trương Trọng Kiên, như bị thù hận làm mê muội.

- Lão tử cả đời tung hoành thiên hạ, thấy vô số ác tặc, nhưng luận hiểm ác thì ngươi là hàng đầu, đệ tử tiên nhân bạo ngược như thế thật hiếm thấy, năm xưa ta đá ngươi một cái, ngươi băm vằm ta là được, vì sao trút giận lên người khác? Vì sao ta không nhớ tên sư phụ ngươi, vì sao?

Vân Diệp mặt đỏ gay, nhảy lên người Cầu Nhiệm Khách, bóp cổ ông ta:

- Ngươi lại xỉ nhục ta, ngươi lại xỉ nhục ta, sư phụ ta là thần tiên, vậy mà cái tên Tiêu Dao Tử ngươi cũng quên? Đáng chết!

Tới khi mặt Cầu Nhiệm Khách tím đi, Vân Diệp mới buông tay.

- Ha ha ha.

Cầu Nhiệm Khách ho một hồi rồi cười, ông ta cực kỳ căm hận Vân Diệp, chỉ cần thấy y không thoải mái là trong lòng dễ chịu, dù trả giá thảm đến mấy cũng không để kẻ thù thống khoái.

- Tiêu Dao Tử là một lão tặc, dạy ra thứ súc sinh không có nhân tính tuyệt đỉnh như ngươi, ta đoán lão ta nhất định bị ngũ lôi oanh đỉnh mà chết, đúng không?

Vân Diệp lại nhảy dựng lên định đánh Cầu Nhiệm Khách, nhưng dừng lại, cười gằn:

- Ngươi muốn khơi lên thù hận của ta, để ta bỏ qua người bên ngoài chứ gì? Muốn chết cho thống khoái sao? Nằm mơ.

Cầu Nhiệm Khách vừa mới hô một tiếng đừng thì nghe thấy bên ngoài không ngừng có tiếng gào thảm thiết, mùi máu tanh nồng nằng cơ hồ không tản đi được tràn qua cánh cửa mở toang, một thanh y nhân toàn thân đẫm máu giơ cánh tay đầm đìa máu về phía ông ta, lập tức bị một bàn tay lớn tóm cổ áo kéo đi, tiếp ngay đó tiếng kêu thảm vang lên, lại ngắt quãng giữa chừng, tiếng cương đao chém vào thịt Cầu Nhiệm Khách quen thuộc vô cùng, tất nhiên biết người kia đã bị chém gãy cổ.

Giọng nói tà ác của Vân Diệp vang lên bên tai:

- Trương Trọng Kiên, ngọc bài ngươi có được có phải như thế này không?

Khóe mắt Cầu Nhiệm Khách có máu tươi chảy ra, khóe miệng cũng có, ánh mắt không còn là thù hận nữa, mà là cầu xin.

- Giết ta đi, giết thế nào cũng được, đừng giết người khác nữa, chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ đem mọi chuyện ra nói cho ngươi, gồm cả chuyện ngọc bài.

- Giết mấy kẻ phàm nhân chẳng ích gì với ta, nếu ngươi nói rồi thì nói cho thống khoái đi, nói xong ta cho ngươi chết thống khoái, ngươi khác với ta thế nào cũng được, tha cho bọn chúng sống cũng chẳng sao, vốn ta định hấp tiểu nhi tử nhà này cho ngươi ăn, hiện giờ thì không cần nữa rồi.

- Ngươi thề chứ?

- Không cần, ta thề ngươi phải nói, không thề ngươi cũng phải nói, cho nên ngươi phải nói ra chuyện đã trải qua, ta cũng muốn tìm núi tên ngoài biển, cũng muốn tìm Bạch Ngọc Kinh, hoàn thành di nguyện của sư phụ.

Cầu Nhiệm Khách đột nhiên trở nên cao hứng, trong đầu ông ta nhớ ra cảnh mình và các huynh đệ chống chọi trong giông tố, sóng biển cao như núi dễ dàng nhấc con thuyền lớn lên, rồi rơi vào bụng sóng, còn chưa tới đáy, huynh đệ mình đã bị sóng biển mang đi, nếu mình không buộc một cái thùng gỗ vào hông đã chẳng thoát chết, sóng biển mang mình tới bờ biển, vô tình sô mình vào vách đá, chẳng biết va chạm bao lần, chỉ nhớ cuối cùng đầu đập mạnh vào đá, sau đó không biết gì nữa.

Sau đó đột nhiên sau chuỗi lại với nhau, mình là một tên cướp, tên cướp lớn nhất trên biển, năm xưa gặp nhi tử của Lý Uyên, tự thấy mình không bằng hắn, chạy ra hải ngoại, chiêu binh mãi mã, chẳng mấy chốc thống trị Nam Hải thất thập nhị đảo, tự xưng Phù Dư vương, hùng bá ngoài biển, tiêu dao tự tại.

Nhưng vì sao mình lại tới hoang nguyên ở Lũng? Trong mấy tháng đó rốt cuộc có thứ gì?

Cầu Nhiệm Khách nhớ rất rõ mình vác một cái bao lớn, tới hoang nuyên, dẫm lên cỏ dại khô héo, đỉnh đầu có chim nhạn bay về phương nam, đi rất lâu mới tới một sơn cốc, thấy một người tên Tiêu Dao Tử, căn nhà cỏ tuy đơn sơ, nhưng người trong nhà chẳng đơn giản, cao sĩ tóc trắng mặt hồng, một thanh y đồng tử rất hoạt bát, cứ nhìn trộm cái bao của mình, vì yêu thích, xách nó lên đá yêu một cái, những chi tiết đó in vào óc ông ta, nhưng bất kể thể nào cũng không nhớ ra chuyện trước và sau đó, có lẽ mình vẫn mất một phần trí nhớ.

Năm năm đủ để làm một đế quốc tan thành mây khỏi, sáu chục huynh đệ đắc lực chết hết, ông ta không cho rằng hải tặc các nước bị mình khuất phục sẽ an phận thủ thường đợi mình năm năm, đáng tiếc, năm năm tụng kinh niệm phật lãng phí, giờ rơi vào cảnh gọi trời không thấu gọi đất không thưa, đáng tiếc cho Nhị đệ Dược Sư, đáng tiếc cho Tam muội Xuất Trần, vì một tiên cảnh hư vô xa xăm mà táng thân ở đây, Trương Trọng Kiên đau đớn, Dược Sư ơi, tới âm tào địa phụ ngươi làm đại ca là được, ta không tranh với ngươi nữa.

- Ngọc bài của ngươi có bã chữ Bạch Ngọc Kinh phải không? Còn có văn tự khó hiểu đúng không? Ngươi ghé tai tới đây, ta nói cho một mình ngươi nghe.

Vân Diệp đâu có dại thế, bĩu môi nói:

- Không tới, ngươi tưởng ta là thằng ngốc à? Đưa tai tới bên miệng ngươi, đoán chừng sau này ta chỉ còn một tai thôi, ngươi muốn nói cứ lớn tiếng mà nói, ta chẳng bận tâm người khác nghe thấy, cùng lắm ta giết sạch bọn chúng là được.

Cầu Nhiệm Khách nghiến răng nói:

- Ngươi là kẻ thông minh hiếm có, vì sao tâm địa độc ác như thế? Được, ta nói cho ngươi biết, những văn tự kỳ quái đó thực chất là một tấm bản đồ, ngươi đặt mặt ngọc bội dưới ánh mặt trời, ánh sáng xuyên qua ngọc bội, chiếu lên tường, văn tự sẽ biến thành bản đồ, tiếc là không đầy đủ, nếu như ngươi kiếm đủ bốn tấm ngọc bội ngươi sẽ có đường chính xác lên trời, người thông mình như ngươi nhất định sẽ thành công, tiểu tử, ngươi có thể giết ta rồi.

Vân Diệp nghe Cầu Nhiệm Khách bịa chuyện, trong bụng cười sắp chuột rút luôn, xưa nay lừa người khác đi nạp mạng là độc quyền của mình, chuyện tên này bịa ra cũng không tệ, sau này có thể dùng lừa người khác, nếu người ta hoài nghi, có thể quang minh chính đại nói là Cầu Nhiệm Khách nói, có phiền toái tìm ông ta là được.

Vân Diệp lấy trong lòng ra một cái hồ lô nhỏ, nói:

- Ngươi là hảo hán, ta cho ngươi chết toàn thây, để ba huynh muội các ngươi xuống dưới đất cũng tiện gặp mặt.

Cầu Nhiệm Khách ghé miệng vào hồ lô uống cạn độc dược đắng ghét, lớn tiếng quát:

- Ngươi tên là gì? Đừng để ta làm còn quỷ hồ đồ.

Cầu Nhiệm Khác toàn thân lâng lâng, cuối cùng mơ màng nghe được:

- Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, là Lý Hoài Nhân.

Xác định Cầu Nhiệm Khách đã ngất rồi, Vân Diệp cởi sợi tơ trên người ông ta, cẩn thận cuộn lại, chỗ Đơn Ưng cũng chẳng có thứ này, hắn vào núi tìm thiết tuyến xà, bận rộn một tháng mới bắt được bảy tám con, chỉ đủ làm một giây thừng hơn một mét, muốn so với sợi dây thừng của Vân Diệp thì phải mất mười năm mới làm thành.

Hai đại phu của thư viện đi vào cẩn thận băng bó cho Cầu Nhiệm Khách, trừ đùi, vai bị đao đâm thì các vết thương khác như tợ siết không nghiêm trọng, mười ngày nghỉ ngơi là đủ khỏe rồi, huống hồ thuốc bột mà Tôn Tư Mạc nghiên cứu chế tạo ra còn rác lên người cả đống, tâm trí lẫn thân thể Cầu Nhiệm khách đều bị trọng thương, cần giấc ngủ dài mới giải quyết được, Vân Diệp xin bí phương của Thiên Nhật Túy, Tôn Tư Mạc không cho, xin mấy lần cũng không cho, lo Vân Diệp lấy nó đi gây họa.

Đi ra cửa Vân Diệp hối hận ngay, hai đứa nhóc ngồi trên bàn ăn hai cánh tay, ca ca còn lấy dao cắt ngó sen, thổi nguội mới đưa muội tử ăn, tay chân lóng ngóng làm người ta yêu.

Con lợn sắp bị băm thành thịt vụn, máu lợn chảy lênh láng trên mặt đất, Lưu Tiến Bảo còn nghĩ có làm thêm vài đao nữa, để đem về trang làm nhân bánh bao không, mấy thanh sam nam tử, bạch y nữ tử đều cao hứng vây quanh con lợn, xin Lưu Tiến Bảo miếng vừa ý, đó là đội kịch phường Hưng Hóa, tạo ra chút tiếng động không thành vấn đề, tiếng cầu xin của nam tử, tiếng khóc cả nữ từ đều từ miệng của họ ra, hai diễn viên nhỏ biểu diễn càng đặc sắc, khắc họa sự thống khổ và sợ hãi đúng tới ba phần.

Kịch viện phường Hưng Hóa nay đã có thể biểu diện những đoạn ngắn rồi, ( Mộc Lan thi), ( Nữ phò mã), ( Hoặc Khứ Bệnh), ( Tô Vũ chăn cừu), những kịch bản này được đám hiếu sự ở thư viện biên dịch, sớm đã lan truyền khắp Trường An.

Nếu như trong khuê các truyền ra loại ca từ như :" Ta từng tới Quỳnh Lâm yến, ta từng cưỡi ngựa trên ngự nhai, vì Lý công tử đa tình ... ' cha mẹ không thấy lạ nữa, cũng không co rằng khuê nữ muốn cùng người ta tư bôn, chỉ là một loại tiêu khiển thôi.

Danh khúc như ( Tô Vũ chăn cừu) mỗi lần khi tiệc rượu lưng chừng đều có người xả giọng hát " Mẹ tóc già, đợi con về, má hồng canh màn trống", hát xong bài ca bi thương liền tìm Hồ cơ báo thù cho Tô Vũ.

Đều là những người đáng thương không có nhà để về, hai đứa bé được Lưu Tiến Bảo nhặt giữa đường, nghe ngóng rất lâu không ai nhận, thế là nuôi luôn như con mình, sống với nhau cũng hòa hợp.

Đó là một giấc mơ Vân Diệp tạo ra cho Cầu Nhiệm Khách, một ác mộng đáng sợ, đợi khi ông ta ngủ mười ngày tỉnh lại sẽ phát hiện không chuyện có chuyện gì xảy ra, có lẽ sẽ nhớ cái tên Lý Hoài Nhân, nhưng liên quan gì tới Vân Diệp, xui xẻo chỉ có Lý Hoài Nhân thôi. Vân Diệp còn chưa quên tên khốn đầu tiên vu oan mình ở Yến Lai Lâu, không đòi nợ không được. Còn về mười ngày tới của Cầu Nhiệm Khách sẽ bị bỏ đi, cuộc sống mới của ông ta sẽ bắt đầu vào mười ngày sau.

Đối với việc đưa câu chuyện vào đầu một người không có gì lạ, ở hậu thế có ví dụ đem tâm lý học vận dụng thành công vào thương nghiệp, ví dụ như bảo hiểm, kinh doanh đa cấp đều chỉ là cách tẩy não đơn giản thôi, một người tốt còn bị dụ dỗ thành kẻ bất chấp tình thân, huống hồ là kẻ nửa ngốc nghếch như Cầu Nhiệm Khách, quá đơn giản.

Chuyện làm rất hoàn mỹ, thơm lên má hai đứa bé, cổ vũ bọn chúng ăn hết hai cánh tay, chắp tay sau lưng tìm Xuất Trần, cũng chính là Hồng Phất Nữ.

- Vân hầu, bệnh tình của Bái hunh ta rao sao?

Thấy Vân Diệp đi tới, Hồng Phất Nữ đi tới hỏi ngay, vừa rồi Vân Diệp liệt viện tử kia thành cấm địa, không cho người Lý gia vào, Hồng Phất Nữ ở xa xa chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm, tiếng cầu xin, riếng rống của Cầu Nhiệm Khách, ngoài ra không biết gì hết.

- Bẩm thẩm thẩm, bái huynh của người hiện đang ngủ, cần ngủ chừng mười ngày, cả tinh thần và thể xác đều bị trọng thương, nhưng nỗ lực của chúng ta không uổng phí, ký ức của ông ấy khôi phục rồi, thẩm thẩm phải nói với ông ấy, chuyện chiến đấu với người khác mới chỉ xảy ra hôm qua, nói với ông ấy chẳng qua mệt quá ngủ một đêm mà thôi.

- Tiểu tử, vì sao lại thế? Chẳng lẽ có trò ma mãnh gì không thể nói với người khác?

Lý Tịnh mặc trang phục hiệp khách vội vàng qua cửa, treo kiếm trên tường, xưa nay ông ta luôn hoài nghi với Vân Diệp, biết làm thế là không ổn, nhưng do tự tôn cao hơn người, bất giác chất vấn:

- Phu quân, Vân hầu trị khỏi bệnh cho Trọng Kiến rồi, mười ngày nữa Trọng Kiên sẽ tỉnh lại, ký ức đánh mất sẽ quay về.

- Vân Diệp, đúng như thế không?

Lý Tịnh môi run run, người kiên cường đến mấy cũng có chỗ mềm yếu:

- Đúng thế, có điều để ông ta ngủ say mười ngày là để tinh thần, thể xác hoàn toàn phục hồi, lấy khôi phục tinh thần làm chủ thể, tổn thương thể xác đặt ở thứ yếu. Cho nên tiểu chất không lập tức trị vết thương do đao dâm, chính vì thế.

- Bá bá hẳn cũng đã nghe nói khôi phục tinh thần cần tiến hành kích thích tâm lý lớn, cho nên khi ông ấy tỉnh lại, bá bá chỉ cần nói là mới qua một ngày, tuyệt đối không được nói là mười ngày, để ông ta cho rằng kích thích tàn khốc vừa rồi chỉ là ác mộng, không phải thật, bá bá không tưởng tượng được ông ấy trải qua những gì đâu, vãn bối cáo từ.

Dặn dò xong Vân Diệp chắp tay cáo từ, hiện y phải đi quan tâm tới đám Lý Hoài Nhân một chút, không biết Lý Tịnh báo thù tới mức độ nào.

Mông của Sài Lệnh Vũ lộ ra ngoài như quả cà tím, thấy Vân Diệp đi vào, định che mông đi, đáng tiếc thảm vừa chạm vào mông, đau tới toát mồ hôi lạnh, xem chừng không dưỡng bệnh một tháng thì không xuống giường được. Ân cần hỏi thăm một phen, tặng một túi thuốc do Tôn Tư Mạc đặc chế, hẹn lần sau tới chỗ an toàn chơi gái, hai huynh đệ mới lau nước mắt từ biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận