Đường Chuyên

Quyển 22 - Chương 67: Thực lực quyết định tất cả.

- Một trận lở tuyết trong chớp mắt nhấn chìm thắng cảnh Tuyết Sơn rồi, Viên lão tiên sinh phun hai ngụm máu, thế giới thần thoại đạo môn hao phí cực lớn mới xây lên bị hủy ba phần, lão tiên sinh thương tâm đành về Đại Đường tiếp tục lừa tiền. A Thọ, A Dung, nhà các ngươi e cũng không thoát được hả?

Lý Tượng ngâm mình trong suối nước nóng ấm áp, thong thả nhấp rượu nhỏ nói:

- Đương nhiên không thoát, lão tiên sinh hi vọng cha ta đem một vạn kim tệ trước kia cho ông ta tạm ứng, cha ta muốn ông ta lấy cổ phần trong trấn thế chấp, ông ta không chịu, hiện đang giằng co.

Lý Dung nói tiếp:

- Người như thần tiên mà giờ đi làm tiền, nghe nói ông ta ngày ngày đoán mệnh vô số, không còn chuyện ngày ba quẻ như trước nữa.

Lý Tượng lắc đầu ngán ngẩm:

- Lão già đó biết mình không sống được bao lâu, nên muốn nợ một đống xây thần cung xong đã, còn về phần thanh danh, ông ta chẳng bận tâm, chỉ cần Tây Vương mẫu thần cung tồn tại, với đạo môn mà nói là chuyện bất hủ, vinh nhục cá nhân có là gì.

- Hai năm qua ta đi khắp nam bắc, không phải muốn mở mang kiến thức, chỉ muốn mở rộng tầm nhìn, đó là kiến nghị của Lý Cương tiên sinh, không ngờ trở về đã cảnh còn người mất.

- Ta rất muốn nói với lão tiên sinh, ta thấy được sự dịu dàng ở Giang Nam, thấy hùng hồn ở đất bắc, thấy tạo vật thần kỳ ở núi trắng sông đen, trời đất bao la vượt ngoài tưởng tượng của ta. A Thọ, A Dung, các ngươi thấy cực bức quỷ dị, thấy biển khơi mênh mông, không biết có gì dạy ta không?

Vân Thọ cười thật thà:

- Cha ta nói hai năm không gặp ngươi phải nhìn bằng con mắt khác, xem ra là đúng, ngươi không còn âm u nữa, thêm vài phần xán lạn. Ngươi đã chuẩn bị bước ra làm việc chưa?

Lý Tượng nhìn tấm thân trắng trẻo của mình, lại nhìn hai huynh đệ Vân gia cháy nắng đen nhẻm, hơi khó xử:

- Sao các ngươi lại ra ruộng? Vân thúc thúc cũng thật là, nhà các ngươi đâu thiếu hai lao lực, vất vả thế làm gì?

- Ngươi đừng quan tâm nhà ta, ta đang hỏi ngươi, có muốn tới lục bộ kiếm việc làm không, ngươi làm Hành Sơn vương thực vô vị, ngươi nhìn xem hiện giờ ta suốt ngày bận rộn, cha ta cũng dần dần đem ít việc quan trọng cho ta làm.

- A Dung khỏi cần nói, chuyện Nam Hải kỳ thực do huynh ấy định đoạt, người mẹ công chúa kia của ta đã không quản chuyện nữa, phải không A Dung?

Lý Dung cười:

- Làm việc thực ra rất thú vị, A Tượng này, hiện giờ ngươi đã có kiến thức xa rộng, vậy nên tĩnh tâm làm việc, đừng để ý chức vị cao thấp, chỉ cần ngươi làm việc, sẽ phát hiện ra vùng trời mới, thần kỳ lắm.

Hai huynh đệ họ mỗi người một câu làm Lý Tượng có chút động lòng, nghĩ một lúc rồi nói:

- Các ngươi thấy ta tới chỗ nào thì tốt? Đi tìm cha ta xin chức vị hay hoàng gia gia xin chức vị?

Vân Thọ ngoi đầu từ dưới nước lên, nói:

- Đương nhiên là hoàng gia gia, bất kể hoàng gia gia cho ngươi chức vị gì, cứ làm là được, thái độ rất quan trọng.

- Chính hợp ý ta, vào cung cầu kiến hoàng gia gia luôn thôi. À phải A Dung, khi nào ngươi đi? Hôm qua nghe cha ta nói Nam Hải rất loạn, khắp nơi tìm kiếm bảo tàng vua hải tặc, ngươi không động lòng à?

Lý Dung nhìn Lý Tượng cười quái dị:

- Nếu ngươi có hứng, ta cho ngươi một chiếc thuyền, ngươi đi thử xem, ta không có cái gan đó, cứ giữ gia sản của ta tốt hơn.

Lý Tượng cười cười phá lên:

- Quả nhiên trên đời này không có lợi ích nào bỗng dưng mà có, ngươi và Vân thúc thúc hiểu biển nhất cũng không đi tìm, ta càng không có cái hứng đó.

Ba người nói cười rời ao nước, lập tức có thị nữ tới lau người cho bọn họ, thay y phục xong, Vân Thọ tới thẳng binh bộ, hôm nay kiểm tra đại lao binh bộ. Lý Dung cưỡi ngựa rời đông cung, hôm nay hắn tới nhà Úy Trì Cung chúc mừng, Úy Trì Bảo Lâm lại sinh một tên tiểu tử bụ bẫm, tính ra, muội muội của Hỏa Trú đã sinh cho Úy Trì gia bốn tên tiểu tử rồi.

Tiễn Vân gia huynh đệ đi, Lý Tượng quay về tiền sảnh, thấy phụ thân ngồi trên giường uống trà, tới thỉnh an, thêm nước vào ấm trà.

- Hai bọn chúng chịu giúp con không?

- Vân Thọ vẫn như cũ, nhưng Lý Dung thì không nắm chắc.

- Thế mới đúng, Lý Dung là đường lui của Vân gia, hắn dứt khoát không chịu gia nhập bên nào, Vân Thọ thì khác, gia sản và mộ tổ Vân gia đều ở Trường An, nhất định phải tham gia phe nào đó. Vân thúc thúc của con là người thiên tư tuyệt đỉnh, đi một bước thấy ba bước, con biết cha cao minh cỡ nào không?

- Cha cùng Vân thúc thúc cùng với Tứ thúc của con, Trường Tôn Xung, Trình Xử Mặc, còn có Lý Hoài Nhân khi bị giam trong phủ tông nhân, khi đó cha muốn lập nên đoàn thể lợi ích nho nhỏ, người khác đều tham gia, chỉ Vân thúc thúc con không chịu. Hiện giờ xem ra, quả nhiên y thông minh nhất, người trong tay cha, mỗi Lý Nghĩa Phù thoát đại nạn, thái từ lục soái cùng Lý Hoài Nhân đại chiến hai lần đã hao binh tổn tướng.

- Sở dĩ xuất hiện vấn đề là do cha không biết nhìn người, Lý Hoài Nhân phản bội, Vân thúc thúc con tức tới hộc máu, cha há không nát lòng. Nhưng làm cha sợ nhất là Trường Tôn Xung, rốt cuộc hắn có vai trò gì trong chuyện này tới giờ chưa rõ, nhưng gần đây nhìn ra manh mối rồi, cha khả năng không thông minh, nhưng Vân thúc thúc con thông minh, nhìn y đối phó với Trường Tôn gia là biết, trận phong ba này e là do một tay cữu phụ kia của cha gây ra.

- Phụ thân, chẳng lẽ hiện giờ người cần ẩn nhẫn?

Lý Thừa Càn nhìn cung Vạn Dân, chán chường ngồi xuống ghế:

- Tượng Nhi, thực lực quyết định tất cả, không có thực lực không có tiếng nói, hiện thực lực chúng ta yếu nhất, lựa chọn duy nhất là ẩn nhẫn.

Từ khi Lý Yên Dung đi, Đông cung liền trở nên trầm lắng, bao năm qua Lý Thừa Càn chỉ có hai nhi tử, đều cùng một mẹ sinh ra, vốn hắn tuyệt vọng với Lý Tượng rồi, nhưng vào thời khắc gian nan nhất, phát hiện ra biểu hiện của nhi tử chẳng kèm người ta, thậm chí còn hơn kỳ vọng của hắn rất nhiều. Hiện giờ trừ Trình Xử Mặc ra thì hắn không dám tin một ai nữa, nên bất tri bất giác chú ý tới nhi tử mình.

Tường Đông cung cỏ hoang úa tàn, mười tám năm trước Vân Diệp từng cười nhạo chuyện này, tới giờ vẫn không thay đổi gì, Lý Thừa Càn đã quen với mọi thứ ở đây, cũng không muốn thay đổi.

Người khác sống ngày càng tốt hơn, chỉ có mình ngày càng tệ, tệ tới mức Vân Diệp cũng không muốn phò tá, nghĩ tới đó Lý Thừa Càn không phẫn nộ, chỉ có bi ai, sự thực chứng minh thế lực mình khổ công gây dựng dưới thử thách không chịu nổi một đòn.

Mình nỗ lực làm thật tốt rồi, vì sao có nhiều sóng gió như thế? Lý Thừa Càn lần đầu tiên nghi ngờ năng lực của bản thân, hiện Trường An phong ba biến ảo, nếu chẳng phải Vân Diệp dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy Vương Hiếu Kiệt, tình cảnh của Đông cung sẽ càng thêm lúng túng, nghe nói Vương Hiếu Kiệt đã là nhân tuyển của thái tử lục soái.

Một khi không còn thái tử lục soái bảo hộ, Lý Thừa Càn không biết mình sống thế nào.

Vân Thọ về tới binh bộ, phụ thân chưa từ hoàng cung về, cùng gia tướng tới thẳng đại lao, hắn mới là chủ quan ở đây, không phải là tả hữu thị lang nào cả.

Người bị giam trong đại lao không nhiều, quan bị bắt cùng Vương Hiếu Kiệt đã được thả ra, cả đại lao to lớn chỉ có chưa tới một trăm tù phạm.

Vân Thọ tới chỗ giam Vương Hiếu Kiệt, tên này đang nắm chấn song nhìn ra ngoài, đó là thói quen của hắn, chỉ cần nghe thấy có người tới là hắn tưởng tới cứu mình.

Nhìn thấy là Vân Thọ, hắn ngồi lại đống cỏ, đợi lần sau làm y như thế.

- Thất vọng hả?

- Ta là công thần, các ngươi không thể làm thế với ta, bệ hạ sớm muộn cũng biết, phó xạ cũng sẽ biết.

- Đừng phí công, bệ hạ biết rồi, phó xạ cũng biết rồi, Trường Tôn Xung hiện giờ là binh bộ tả thị lang, sao họ có thể không biết, chẳng qua mọi người không thèm nói tới ngươi thôi.

- Vân gia ngươi không thể một tay che trời.

- Che binh bộ là đủ rồi, cha ta nói cho ngươi ngồi tù mọt gông thì ngươi phải ngồi mọt gông, không bằng chúng ta nói vài chuyện thú vị đi, ngươi cho ta biết, sao ngươi có thể vượt sáu trăm dặm tới Tấn Dương trong vòng hai ngày?

- Cho dù là mỗi người hai ngựa, chạy ngày chạy đêm cũng chẳng đi được sáu trăm dặm, ngươi lại chẳng phải hồng linh cấp sứ, một vạn kỵ binh không thể hành quân như thế, ngươi giải đáp cho ta được không?

Vương Hiếu Kiệt quay đầu đi, nhìn vách tường đầy ký hiệu, sắp bốn mươi ngày rồi, lúc mới vào đại lao còn cho rằng thoắt cái sẽ ra ngay, ai ngờ giờ chân đã miễn cưỡng có thể đi được, mình vẫn ở đại lao.

Vân Thọ vỗ chấn song, không ép, hắn có dư thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận