Đường Chuyên

Quyển 10 - Chương 25: Quyết chiến

Tâm tư của Đoàn Hồng sớm bay đi xa rồi, nghĩ tới cảnh luyện công thời niên thiếu, trong lòng nổi lên cảm khái vô tận, luyện, luyện, luyện tới ngu ngốc không phải một hai người, sự đau đớn khi tách xương khớp không phải là con người có thể chịu được, muốn đánh thức tên điên kia trừ chiến đấu không còn cách nào khác, mình tham dự hai lần rồi, trong đó vai bị lõm một miếng, chính là do tên bạn ngốc cắn đi một miếng thịt.

Cố nhịn không gãi chỗ ngứa ở vai, trịnh trọng nói với Vân Diệp:

- Vân hầu, ngài đừng bảo nô tài nương tay, cao thủ chiến đấu, nếu không có niềm tin tất thắng sẽ chết chắc.

- Không sao, ta chuẩn bị trên đầu các ngươi một tấm lưới lớn, chỉ cần tới lúc không khống chế được, ta sẽ buông võng xuống, trói các ngươi lại, thế chẳng phải xong sao, yên tâm, ta có chuẩn bị rồi.

Đoàn Hồng nhìn khuôn mặt dửng dưng của Vân Diệp, làm sao yên tâm nổi, đành tự cầu phúc cho bản thân.

Tới Lý gia, trong đình ở hậu hoa viên, cự hán đang đối phó với một con dê nướng, vừa cắn vừa xé, dáng ăn thô bỉ, Hồng Phất Nữ ở bên hầu hạ, kiên nhẫn lau mỡ khoe miệng cho ông ta, đồng thời rót đầy rượu, trên mặt đất vò rượu rỗng vứt chỏng trơ, đúng là giá áo túi rượu ...

Vân Diệp tới nay không thể quên cái giày ném vào mặt, y tắm ba lần vẫn thấy tởm, chỉ cần nhìn thấy Cầu Nhiệm Khách là lên cơn, gật đầu với Đoàn Hồng, tới trước mặt Hồng Phất Nữ, thi lễ nói:

- Vãn bối Vân Diệp, Vệ công lệnh vãn bối tới trị bệnh cho vị trưởng giả này, phu nhân thấy hiện bắt đầu được chưa?

Hồng Phất Nữ lo lắng nhìn Cầu Nhiệm Khách, lau nước mắt, đáp lễ lại Vân Diệp, mỉm cười nói:

- Trọng Kiên nhập ma quá sâu, ngu phu phụ không sao đánh thức được, đành nhờ Vân hầu dùng diệu pháp, bất kể thành bại ra sao, ngu phu phụ đều cảm kích bất tận.

Nói xong đứng đằng xa xem rốt cuộc Vân Diệp dùng cách gì đánh thức Cầu Nhiệm Khách.

Đoàn Hồng xách một vò rượu vào đình, khi đi qua chỗ Cầu Nhiệm Khách, một thanh chủy thù loang loáng âm thầm đâm vào sườn ông ta, Cầu Nhiệm Khách đang cắm đầu ăn ngã vội sang bên, nhưng vẫn chậm nửa bước, chùy thủ đã rạch một đường trên người.

Giận dữ phẫn nộ đan xen, đá bay bàn, làm rượu bánh các loại hoa quả trên bay bay như mưa về phía Đoàn Hồng, Đoàn Hồng rùn người, lăn tới dưới chân Cầu Nhiệm Khách, chùy thủ lại vung lên, chân đối thủ thêm một vết thương. Cầu Nhiệm Khách cứ như không có cảm giác, vung hai nắm đấm nện xuống, ông ta khỏe vô cùng, cú đấm mang tiếng gió rít xẹt qua tai Đoàn Hồng, né một đấm, không né được cái thứ hai, hai tay vắt chéo chống đỡ, bốp một cái Đoàn Hồng bay đi, còn chưa bay ra khỏi đình một tay móc vào cột, xoay một vòng lại lao Cầu Nhiệm Khách, trùy thủ đã ẩn sau khuỷu tay.

Cầu Nhiệm Khách lớn tiếng quát tháo, nắm đấm vù vù không rời chỗ yếu hại của Đoàn Hồng, đầu, ngực, sườn, bụng, chỉ cần trúng một cú, Vân Diệp cảm thấy nếu là mình thì chết là cái chắc, nhưng bất kể nắm đấm nhanh thế nào, Đoàn Hồng luôn né được, còn tạo thêm vết thương mới cho đối thủ.

Chẳng mấy chốc Cầu Nhiệm Khác toàn thân đãm máu tươi, khuôn mặt càng trở nên hung tợn, tốc độ nắm đấm ngày càng nhanh, cuối cùng Đoàn Hồng chậm mất một bước, tóc bị nắm đấm đánh tung, giỏi cho Đoàn Hồng, xoay cổ một cái, một thanh đao nhỏ trong tóc rít lên bắn về phía mi tâm Cầu Nhiệm Khách ...

Vân Diệp khiếp vía, không ngờ chỉ trong khoảnh khắc cuộc chiến giữa họ lại thảm liệt như thế, Đoàn Hồng không nương tay, coi Cầu Nhiệm Khách thành đại địch sinh tử, Cầu Nhiệm Khách chiêu nào chiêu nấy lấy mạng người, chẳng hề khách khí.

Hồng Phất Nữ nhắm mắt lại, bà tuy biết Đoàn Hồng đã nương tay rồi, nhưng cuộc chiến quyết liệt như vậy nằm ngoài dự liệu của bà, vị huynh đệ kết nghĩa này của mình tính nóng như lửa, năm sưa sau khi tặng hết gia tài liền đem lão phó ra Nam Hải, không ngờ gặp lại thì đã vật còn người mất, mình mắc thứ bệnh ly kỳ, khi bệnh khi khỏe, không ngờ bái huynh cũng theo gót, an bài hôm nay có hữu hiệu hay không phải xem ông trời.

Nghĩ tới đó, bà quỳ xuống đất, hai tay chắp lại khẩn cầu trời cao phù hộ bái huynh của mình thoát đại nạn này, bà nguyện lấy thân thay thế.

Tiểu đao của Đoàn Hồng bị Cầu Nhiệm Khách ngậm trong miệng, phun trả lại Đoàn Hồng, thấy Đoàn Hồng lăn mình khỏi đình, vung nắm đấm to tướng gạt văng gỗ vụn trên đình rơi xuống, hung hăng đuổi theo.

Chân Đoàn Hồng di chuyển trên đất, ánh mắt không hề rời khỏi Cầu Nhiệm Khách, lưỡi dao sau khuỷu tay lúc ẩn lúc hiện, khi Cầu Nhiệm Khách sắp tới gần, người cuộn lại, lao vào lòng đối thủ, công phu đối chiến thẳng thắn hắn không bằng Cầu Nhiệm khách, chỉ có dựa vào tiểu xảo cận thân mới là sở trường.

Cầu Nhiệm Khách chẳng bận tâm, cánh tay dài chụp một cái, tóm lấy cánh tay Đoàn Hồng, cười hăng hắc kéo về sau, chuẩn bị xin một cánh tay của Đoàn Hồng.

Vân Diệp mở to mắt nhìn xem công phu "kê minh cẩu đạo" mà Vô Thiệt nói tới rốt cuộc là sao, chuyến này hẳn Cầu Nhiệm Khách gặp xui xẻo rồi.

Quả nhiên Cầu Nhiệm Khách cũng không ngờ cánh tay sắp bị vặn một vòng của Đoàn Hồng rõ ràng đã trật khớp vì sao còn có thể cầm dào đâm vào cổ mình, miễn cưỡng né chỗ yếu hại, con dao đâm ngay vào vai, rống lên một tiếng với Đoàn Hồng, chẳng ngờ kệ con dao đâm vào vai, lao thẳng mình xô vào Đoàn Hồng. Đoàn Hồng lách mình nấp sau cột hành lang to như bắp đùi, Cầu Nhiệm Khách chẳng né chẳng tránh, gồng mình, vai xô mạnh vào cột, rắc một cái, cột gãy làm đôi, hành lang tức thì sụp đổ, gạch ngói mang theo bụi mù mịt nhấn chìm cả hai.

Hồng Phất Nứ không để ý tới cuộc chiến bên này, bái huynh cả đời kiêu ngạo, nếu ông ta sống mơ mơ hồ hồ như thế, không bằng thống khoái chiến tử, thế coi như xứng đáng.

Vân Diệp kinh ngạc tới đút cả tay vào mồm, cắn ngón tay vươn dài cổ nhìn kỳ cảnh cả đời khó thấy một lần, trên thế giới không ngờ có siêu nhân thật.

Bụi chưa tan đã nghe thấy tiếng kêu dài truyền ra trong đống đổ nát, Cầu Nhiệm Khách như người khổng lồ, hai tay rung lên, đẩy văng gạch gỗ đè lên người, nhìn quanh tìm Đoàn Hồng, hận không thể đem kẻ làm mình bị thương băm vằm thành vạn mảnh.

Đang lúc tìm kiếm khắp nơi, Đoàn Hồng từ sâu trong hành lang lao ra, khi lướt qua bên người Cầu Nhiệm Khách, chùy thủ cắm vào đùi hắn, chọn vị trí cực chuẩn, không làm bị thương gân cốt nhưng cái chân đó đã mất đi tác dụng.

Đáng tiếc, khuỷu tay Cầu Nhiệm Khách cũng huých mạnh vào bụng hắn, lực mạnh đủ làm Đoàn Hồng gầy gò bay đi hơn một trượng, khi lật mình đứng dậy, Đoàn Hồng phun ra một ngụm máu.

Toàn thân máu me bụi đất, Cầu Nhiệm Khách từng bước đi ra khỏi đống đổ nát, bị phế một tay một chân, tên này vẫn dũng mãnh như sư tử, sát khí ngùn ngụt không giảm chút nào.

- Ngươi cũng là danh gia võ học một đời, trúng một khuỷu của lão tử mà không chết đúng là người đầu tiên, vừa rồi công phu tự tháo khớp thật ghê gớm, lão tử trúng hai đao cũng không oan, lại đây, cùng lão tử tái chiến ba trăm hiệp nữa.

Hồng Phất kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Cầu Nhiệm Khách, loại lời này mới là điều ông ta nên nói, vừa định lên tiếng bị Vân Diệp ngăn lại, lấy y lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ ném tới, miệng hô:

- Hay lắm, đại chiến đang hăng, sao có thể thiếu rượu, nào, uống một chén rồi tái chiến.

Cầu Nhiệm Khách vươn bàn tay to như cái quạt chộp lấy bình rượu, mở nút vải ra, ngửi thấy mùi rượu mê người ập vào mặt, lớn tiếng cười:

- Nhóc con nhà ngươi cũng không tệ, rượu ngon.

Nhìn Cầu Nhiệm Khách ngửa cổ uống rượu của Vân Diệp, sức lực toàn thân của Đoàn Hồng tản đi, nằm sóng soài trên mặt đất nghỉ ngơi, hắn không cho rằng Vân Diệp là người tốt, từ lần đầu tiên gặp Vân Diệp, hắn đã liệt cái tên này vào danh sách không thể qua lại.

Cầu Nhiệm Khách chỉ kịp nói rượu ngon đã rầm ra đất, ngáy khò khò.

Hồng Phất gọi phó dịch đỡ Đoàn Hồng vào phòng nghỉ ngơi trước, đang định bảo người đỡ Cầu Nhiệm Khách thì phát hiện Vân Diệp ngồi bên cạnh ông ta, được hai phó dịch giúp đỡ, buộc một sợi tơ lên người bái huynh, quấn rất sít, còn rất chặt, chân tay cũng bị quấn kín luôn.

- Vân hầu vì sao làm thế thế, sợi tơ của ngài không buộc nổi bái huynh của ta đâu, bái huynh ta có sức ngàn quân, gân trâu không có tác dụng với huynh ấy, ngài làm thế chỉ như trò đùa, cởi ra đi, tránh lát nữa huynh ấy nổi giận gây bất lợi với ngài.

- Phu thê thẩm thẩm nói chuyện giống nhau, thổi phồng cho huynh đệ của mình cũng có hạn thôi chứ, vãn bối không tin, lát nữa lấy ba vạn cân đá đè lên người ông ta, xem ông ta có thể hất đá chạy ra không?

Vân Diệp rất ghét sự máu lạnh vừa rồi của Hồng Phất Nữ, bái huynh của bà muốn chết thì cứa cổ, nhảy sông, treo cổ đều là lựa chọn không tệ, chơi đời một chút thì làm toàn thân nổ tung mà chết cũng được, làm sao phải kéo theo Đoàn Hồng, trước đó nói rồi, Đoàn Hồng tới giúp, không phải kẻ thù, vừa rồi nếu như không có thuốc mê do Tôn Tư Mạc chế, nói không chừng Đoàn Hồng chết rồi.

Tương lai Đoàn Hồng sẽ nối nghiệp Vô Thiệt, hiện đang ở thời kỳ bồi huấn, vô duyên vô cớ chết đi, tìm đâu ra cao thủ như thế, cao thủ trong bóng tối của Lý Nhị vô số, nhưng bày ra bên ngoài hiện chỉ có Đoàn Hồng, kiếm một người còn khổ hơn nhổ răng hổ, vì trị liệu cho một thẳng ngốc mà mất ở đây thì quá không đáng.

Hồng Phất Nữ bị câu nói của Vân Diệp làm nghẹn họng, không hiểu mình đắc tội với y ở chỗ nào, nhưng Đoàn Hồng được khiêng vào phòng khách thì biết rõ, sương giá trong mắt giảm đi một chút, điều chỉnh hô hấp của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Vết thương của Cầu Nhiệm Khách cũng băng bó xong, Hồng Phất Nữ thậm chí bất chấp tỵ hiềm đích thân lau mặt cho Cầu Nhiệm Khách, làm Vân Diệp hoài nghi quan hệ của ba người bọn họ, Lý Tịnh nói mình là lão đại, nhưng nghe cách Hồng Phất Nữ nói chuyện lại không giống, lẽ nào ...

Xua đi suy nghĩ xấu xa trong đầu, trước tiên cho Cầu Nhiệm Khách đủ kích thích đã, vừa rồi đại chiến tựa hồ đầu Cầu Nhiệm Khách đỡ hơn một chút, nói không chừng trong này còn có công Trình Xử Mặc đập cho một ghế.

Mới cho Cầu Nhiệm Khách uống thuốc, Vân Diệp liền phát hiện gân cổ tay ông ta giật giật, bà nội nó, đây mới là dược nhân tốt nhất, sức đề kháng cao, chịu thuốc tốt, ý chí sinh tồn mạnh mẽ, hiếm có nhất là thể hình lớn, có thể dùng lượng thuốc lớn nhất, nếu như Tôn Tư Mạc thấy, nhất định vô cùng cao hứng, vấn đề là nếu mang tên này về thử nghiệm thuốc sẽ bị Lý Tịnh giết cả nhà, nghĩ thì thấy thôi là hơn.

- Tỉnh lại rồi thì nói đi, không cần thăm dò, hai người đối xử tốt với ngươi đã bị ta giết rồi, hiện giờ muốn lấy ngươi ra khai đao, thế nào, có cần cho ngươi chút thời gian nhớ lại quá khứ không? Tránh gặp diêm vương vẫn làm một con quỷ hồ đồ.

- Vô sỉ, ngươi là sỉ nhục của võ nhân, một khi lão tử thoán được sẽ bằm vằm ngươi.

Cầu Nhiệm Khác bị trói tới mức quay đầu cũng khó khăn, chỉ có thể nhìn nóc nhà nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi ông ta đã thử, không biết thứ trói mình là cái gì, rất mảnh nhưng vô cùng dẻo dai, chỉ cần dùng sức một chút là cắt vào da thịt, cực kỳ ác độc.

- Sao, không muốn nghĩ à? Chỉ cần nói cho ta biết Bạch Ngọc Kinh ở đâu, ta sẽ bỏ qua những người chiếu cố ngươi, ngươi nghe đi, bọn chúng ở bên ngoài, có mấy nữ tử trông không tệ, lát nữa đem vào núi hưởng thụ một chút mới được.

- Một đám hạ nhân mà thôi, chẳng thể tính là người, ngươi muốn giết thì giết, liên quan chó gì tới lão tử.

- Ồ sai rồi, không chỉ hạ nhân, còn có hậu nhân của hai người đối xử tốt với ngươi, nghe nói bọn chúng là thân nhân của ngươi, ngươi không nhớ, nhưng bọn chúng nhớ, câu nói này của ngươi làm chết một đứa con của bọn chúng rồi.

Vân Diệp vừa rứt lời, bên ngoài truyền tới tiếng trẻ con khóc lóc cầu xin, chưa nói được mấy câu đã ngưng bặt, một mùi máu tanh tưởi bay vào.

Vân Diệp hít một hơi, tựa hồ rất hưởng thủ mùi máu, cười với Cầu Nhiệm Khách mặt thê thảm:

- Bạch Ngọc Kinh ở đâu? Vì sao ngươi biết, chẳng lẽ Điền Tương Tử nói với ngươi?

- Đầu lão tử bị trọng thương trong sóng gió, không nhớ nữa.

Cầu Nhiệm Khách gian nan trả lời:

- Không nhớ cũng không được, ngươi phải nhớ ra.

Nói xong bê một tiểu cô nương trắng bóc đáng yêu đong đưa trước mặt Cầu Nhiệm Khách, cầm bàn tay tiểu cô nương chỉ có ba bốn tuổi này vuốt ve má ông ta, sau đó bế tiểu cô nương ra ngoài, tức thì nghe thấy tiếng tiểu cô nương khóc lớn.

- Súc sinh dừng tay, súc sinh, dừng tay cho lão tử.

Cầu Nhiệm Khách liều mạng vùng vẫy, sợi tơ thịt vào thịt, má tươi chảy ra theo sợi ta, ông ta mơ mơ hồ hồ quên mất quá khứ, nhưng cảm giác giống người thân không lừa ông ta, mình và hai người kia nhất định có liên quan, nói không chừng là người thân của mình, những người đó đều là vương vấn lớn nhất trong trái tim cô độc của ông ta, không nóng sao được.

Lại ngửi thấy mùi máu tanh, mặc sợi tơ làm bị thương, quay đầu sang nhìn thấy trên khay bạc đặt một cánh tay nhỏ mịn màng, bên trên đầm đìa máu, cái tay còn đang cử động. Mà tên thiếu niên ác ma kia đang ghé mũi ngửi, nước dãi chảy ra, tựa hồ rất muốn ăn.

Vân Diệp lau miệng, ngó sen hầm rưới lên đường loãng, mùi vị không tệ, gần một năm rồi mình không ăn thứ này, nhưng việc chính quan trọng hơn, không tin thế này còn không đánh thức ký ức của Cầu Nhiệm Khách, đương nhiên mình còn phải thêm một ít thứ vào mới được.

Quyến luyến nhìn cái đĩa, thứ này mà lạnh ăn không ngon, không biết mình có thể ăn món ngó xen nóng hôi hổi này trước khi Cầu Nhiệm Khách bại trận không?

Cầu Nhiệm Khách nhìn thấy ánh mắt thèm khát của khuôn mặt thanh tú kia với miếng thịt người, bất giác lông tóc dựng cả lên, đây gọi là yếu thì sợ mạnh, mạnh sợ kẻ liều mạng, nhưng ở trước mặt ác quý lấy thịt người làm đồ ăn đều không đáng nhắc tới, nếu như tay chân không bị trói, Cầu Nhiệm Khách không sợ đánh nhau với tên ác ma này, nhưng hiện giờ toàn thân bị trói chặt lên ván gỗ, thứ tơ mảnh kia không hiểu là thứ quái quỷ gì, không động đậy được, nên người là đao là thớt, ta là cá là thịt, chỉ biết thở dài.

- Giết ta đi, đừng hành hạ những phụ nữ trẻ nhỏ đó, nhắm vào lão tử đây này, nếu nhíu mày một cái lão tử không phải là hảo hán.

- Ta biết ngươi là hảo hán, cho nên mới không tìm ngươi, chuyện ngươi gặp Tiêu Dao Tử và một thiếu niên trên hoang nguyên vùng Lũng có còn ấn tượng không?

Cầu Nhiệm Khác rống lớn:

- Lão tử không nhớ, lão tử không nhớ, vừa rồi có chút manh mối, hình như nhớ ra lão tử là ai rồi, khốn kiếp, đừng quấy rầy suy nghĩ của lão tử.

- Không được, ngươi nghĩ thật kỹ đi, sau năm trước vào một buổi chiều mùa thu, ngươi tới hoang nguyên vùng Lũng, trên hoang nguyên có một căn nhà cỏ, một ông già tóc trắng chiêu đãi ngươi, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi ngồi bên nghe các ngươi nói chuyện, ngươi nói ngươi biết Bạch Ngọc Kinh rồi, hỏi ông già đi ra sao, ông già không nói cho ngươi, ngươi bỏ lại một cái túi rồi đi mất, nói là bằng hữu của ông già đưa tới, ngươi không biết bên trong có cái gì, những chuyện này ngươi có nhớ không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận