Đường Chuyên

Quyển 20 - Chương 1: Người bị lãng quên

Giữa sa mạc bao la và thảo nguyên, từng bụi, từng mảng cỏ úa màu đứng vững vàng trong cát bụi, đầu ngọn có nụ hoa đỏ rực như đầu diêm, có nụ đã nở, nở ra một thứ hoa màu trắng, ngoan cường khoe sắc trong tiếng gió rít, dưới ánh tàn dương, nghe nói nó còn độc hơn sói, mang tới sự tử vong và khiếp hãi.

Nhưng người từ trong sa mạc đi ra nhìn thấy nó là thấy hi vọng, biết sau lưng nó là sinh mệnh và thắng lợi. Chỉ có nó mới sống được trong hoàn cảnh khốc liệt, đồng thời nở hoa như kỳ tích.

Vân Diệp không thích lang độc hoa, y thích kim lộ mai hơn, cùng là hoa sinh trưởng rìa sa mạc, kim lộ mai vàng rực làm người ta yêu thích hơn nhiều. Na Nhật Mộ cưỡi ngựa phóng trên mặt cỏ, thấy kim lộ mai đều cúi người xuống hái, cùng lúc đó chiến mã của nàng vẫn chạy, được tướng sĩ reo hò như sấm rền.

Vân Diệp không thích lang độc hoa, Vượng Tài cũng không, miệng có nó sưng vêu, nước bọt chảy ròng ròng, không ngừng lấy vó dẫm nát bét lang độc hoa mới thôi, vừa rồi nó vì tò mò mà ăn lang độc hoa, bị Vân Diệp vội vàng móc ra, còn lấy nước sạch rửa miệng cho nó, tiếp đó miệng nó sưng lên, đây là kết quả tốt nhất rồi, lang độc hoa cực độc.

Đi trong sa mạc nửa tháng, tướng sĩ mệt mỏi, Vân Diệp hạ lệnh nghỉ ngơi ba ngày, một số thương đội nghỉ ngơi ở đây thấy đại quân theo thói quen hiến lễ vật lên, nhưng ngay cả cửa đại doanh cũng không vào được.

Ốc đảo này không lớn, chu vi có ba dặm, viễn cổ có lẽ là một cái hồ lớn, giờ đã cạn rồi, nhưng lượng nước ngầm sung túc vẫn làm nó giữ được màu xanh.

Hành quân trong sa mạc cực kỳ gian khổ, ngựa Trung Nguyên không quen với nơi này, mặt cát nóng rang làm chiến mã ngã gục, tha làm người bị thương chứ không muốn lấy vó sắt chạm vào cát nóng nữa.

Hiện giờ mới chỉ là tháng tư mà thôi, Vân Diệp không dám tưởng tượng tới giữa hè thì làm sao, thương cổ đều mang lạc đà, tuy chậm chạp, nhưng được cái ổn thỏa, muốn vượt qua sa mạc, ngựa không thích hợp lắm.

- Đại tướng quân, ngựa của chúng ta đã tổn thất nửa thành, mà mới chỉ đi được một nghìn dặm, nếu tới Lâu Lan có khi tổn thát một thành.

Phạm Hồng Nhất nhìn binh sĩ giết chiến mã ngã xuống đất, vô cùng lo lắng:

- Giờ đã hiểu vì sao Hán vũ đế chinh phạt Tây Vực phải dùng hết quốc lực chưa? May mà chúng ta hơn thời Hán trăm lần, nếu không chẳng nhẹ nhàng thế đâu. Ta không muốn thấy một cuộc chiến định vận mệnh của cả quốc gia, quốc gia như thế quá yếu ớt.

- Lão Phạm, mảnh đất này khắp nơi là anh linh tộc ta, chúng ta không được làm mất mặt, đành tiến về phía trước. Nói thực, cũng chẳng có đường về mà đi.

- Hạ quan hiểu, nơi này cách Lâu Lan bốn trăm dặm, vì sao đại soái không đi liền một hơi, sĩ khí một khi buông lòng, tướng sĩ không dám đi qua vùng tử vong này nữa.

Phạm Hồng Nhất lúc lo cho ngựa, lúc lo tiếp tế, giờ lại lo cho binh sĩ.

- Đánh một trận là ổn thôi.

Vân Diệp cười đáp:

- Nơi này là hoang mạc không người, không biết đại soái định đánh ai?

Vân Diệp lấy trong lòng ra một bức thư hàm đưa cho hắn, bản thân đi đón Na Nhật Mộ, Na Nhật Mộ mang đầy hoa vẫn đẹp hơn hoa, cười thích chí đuổi Vượng Tài không muốn động đậy phải chạy khắp nơi, Vân Diệp kéo tay nàng đi lên ngọn đồi nhỏ xanh biếc, dựa lưng vào nhau chợp mắt một lúc.

- Các huynh đệ, chúng ta có trận để đánh rồi.

Phạm Hồng Nhất mừng phát cuồng, là quân nhân mà gần mười năm không được đánh trận, giờ có cơ hội máu xộc lên đầu:

Mỗi năm vào tháng tư là thời tiết tốt nhất qua lại Tây Vực và Đại Đường, thời điểm này vô số cường đạo xuất hiện, ít thì vài trăm tên, nhiều thì bốn năm nghìn tên, đi qua đâu chỉ để lại xác chết, năm nay cũng thế, Địch Nhân Kiệt chuyên môn gửi tin cho sư phụ thời gian và đại điểm cường đạo tấn công.

Hắc Phong đã vứt bỏ tất cả, giờ chỉ muốn sống thoải mái phần đời còn lại, nếu lập đủ công huân có thể chuyển vào trong quan sống, ông ta định mở quán rượu nho ở Trường An.

Thế nên công ta đem thời gian và địa điểm cường đạo Thổ Phồn tập kết hàng năm cho Địch Nhân Kiệt biết, trước kia lương thảo của cường đạo do người Lâu Lan cung cấp.

Năm nay đám cường đạo đó lại tới, Địch Nhân Kiệt để Hắc Phong tiếp tục cung cấp lương thảo và tin tức cho cường đạo, Trình Xử Mặc mừng rỡ định một mình nuốt đám cường đạo này, kết quả phát hiện điều bất thường, bất kể nhóm cường đạo lớn hay nhỏ, đều tập kết lại, chuẩn bị đoàn kết với nhau, ba nghìn nhân mã của hắn không đủ, đành truyền tin cho Vân Diệp.

Tin tức không phải tới từ một nguồn, nhưng Vân Diệp và Địch Nhân Kiệt lại cùng đem công lao đặt vào Hắc Phong, hán tử bán thịt dê ở trong thành Thiện Thiện bị sư đồ bọn họ xóa tên khỏi phần công lao này.

Nước Thiện Thiện bị đại tướng Vạn Độ Quy thời Bắc Ngụy tiêu diệt, giờ chỉ còn lại tòa thành Thiện Thiện, thành trì ở hoang nguyên vốn là vật vô chủ, do con đường tơ lụa thông suốt trở lại, tòa thành hoang vu hơn trăm năm này mới dần có bóng người, nhân khẩu ngày càng nhiều hơn.

Nhiều người sẽ xuất hiện một thứ gọi là anh hùng hào kiệt, thắng mười người là anh, thắng trăm người là hùng, địch ngàn người là hào, địch vạn người tất nhiên là kiệt, cho nên các anh hùng hào kiệt qua một trận chém giết, tòa thành liền có chủ nhân, có thành chủ, mọi thứ quay trở lại như trước khi Vạn Độ Quy tới.

Cổng bắc thành có một quán thịt dê, chủ quán là Hán gia tử, nghe đồn là làm ăn thất bại, không còn mặt mũi trở về, đành mở quán ở đây kiếm sống.

Chủ quán rất dễ tính, rất tốt, giỏi kết giao bằng hữu, chẳng biết năm nào gặp vận, cưới một nữ nhân Nam Chiếu làm lão bà, hiện đã có hai đứa con.

Canh thịt dê do hắn làm có thể xưng là nhất tuyệt, thành chủ đại nhân mỗi ngày không ăn một bát canh thịt dê thì ngứa ngày không ngủ được, dưới sự bảo hộ của thành chủ đại nhân, quán này luôn làm ăn rất tốt.

- Kiển Nương, vô ưu thảo của chúng ta không còn nhiều, chỉ cần đảm bảo trong canh của thành chủ có, canh người khác không cho vào nữa, đây là cách táng tận lương tâm, làm ít chút vẫn hơn, nàng vớt gậy tùng mộc trong canh ra đi, mấy ngày qua không có thương nhân, tới ăn toàn hạng lưu manh ăn chịu.

Một nữ tử trẻ trung thanh tú vâng một tiếng, cẩn thận vớt gậy gỗ tùng trong nồi ra, đó là bí mật của quán, canh thịt dê ngon hơn nhà khác là nhờ cái gậy này.

Khúc Trác nhanh nhẹn múc một thìa canh, cho thịt dê xé lên trên, khi hành xanh nổi bềnh bồng, Khúc Trác lấy một viên màu đen nhỏ như hạt đỗ cho vào canh, xoa xoa mặt, mang theo nụ cười đưa cho một Hồ cơ xinh đẹp cầm hộp thức ăn bên ngoài.

Một đĩnh bạc đập vào tay Khúc Trác, Hồ cơ cười duyên gãi lòng bàn tay hắn, mông đung đưa rời quán, Kiển Nương đứng ở gian trong nhìn thấy hết, hừ một tiếng.

Vào gian trong, Khúc Trác bắn đầu nhào bột mỳ, thủ pháp thành thạo, làm nghề này lâu khiến hắn quên mình còn là quan thất phẩm của Đại Đường.

Nhiều khi Khúc Trác nghĩ, có phải Trường An đã quên sự tồn tại của mình, mệnh lệnh ban đầu là muốn mình đi thu thập động tĩnh các nước Tây Vực, nay tài liệu chứa đầy ba rương lớn mà không ai tới lấy.

Cho tới sáu tháng trước, một quý công tử tới quán mình ăn canh thịt dê, khi trả tiền lại đưa một tấm mộc bài làm Khúc Trác mừng rỡ chỉ muốn hét to, vẫn có người nhớ tới mình.

Đêm hôm đó hắn uống say, ôm Kiển Nương luôn mồm nói :" Họ chưa quên ta, họ chưa quên ta!" Kiển Nương biết lòng hắn đau khổ, ôm hắn, nghe hắn lẩm bẩm, nghe hắn khóc mà mừng thay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận