Đường Chuyên

Quyển 20 - Chương 37: Nơm nớp lo sợ

Tiểu Vũ đã trở về, nắm tay Vân Hương chơi một lúc, chịu không nổi dáng vẻ đứng ngồi không yên của Tân Nguyệt, nói:

- Sư nương sợ cái gì? Sợ sư phụ con chiến bại, cuối cùng cả nhà gặp họa theo sao?

Tân Nguyệt nước mắt lem nhem:

- Sư phụ con ở biên ải đối diện với mấy trăm vạn Hồ tử, chàng chỉ có năm vạn người, làm sao mà thắng? Con xem xem, Ngụy gia, Lý gia, các đại hộ ở Trường An có ai không nơm nớp lo sợ, sợ bệ hạ trút lửa giận lên đầu mình.

- Nếu như trong nhà chỉ có ta và sư phụ con thì ta không sợ, dù sao chàng có chuyện, ta đi theo là được, nhưng giờ sư nương không thể chết, mấy chục mạng người đặt lên vai sư nương, chỉ cần có một suy nghĩ thiếu chu toàn, nói không chừng có họa ngợp trời.

Tiểu Vũ nhíu mày nghe Tân Nguyệt nói xong liền bạt cười:

- Sư nương, luận tới người thì Đại Đường đã có tới gần một vạn vạn người rồi, Hồ tử có được là bao, đánh trận không phải là cả nhà lớn nhỏ xông lên ẩu đả, mà cần phương pháp.

- Chẳng lẽ sư nương còn không biết tính sư phụ, nếu thành bại trận chiến này ảnh hưởng tới tính mạng cả nhà, với trí tuệ của sư phụ có nhận lấy củ khoái nóng đó không?

- Các lão quốc công bại trận nhiều lắm, ngay Tiết Vạn Triệt bị người ta bắt sống, cạo trọc đầu đưa về, sư nương có thấy bệ hạ chặt đầu cả nhà hắn không? Còn gả công chúa cho hắn để vỗ về.

- Như sư nương nói, năm vạn người sao đánh nổi trăm vạn của người ta, sư nương hiểu, chẳng lẽ bệ hạ không hiểu? Nếu không phải phái sư phụ đi nạp mạng, vậy ắt có chuẩn bị.

- Thực ra bệ hạ không tham ngộ đại đạo gì hết, mà bị bệnh, Tiểu Thọ Nhi và Hạ Lan năm ngày chưa về, nói là hoàng hậu nương nương giữ lại, nhưng Tôn gia gia cũng không thấy đâu, con tới dược lư hỏi, nói là năm ngày trước có thị vệ cưỡi khoái mã mới Tôn gia gia vào cung...

Nói tới đây Tiểu Vũ cười quỷ dị:

- Bệ hạ bệnh rồi, mà nhất định là bệnh nặng, thực ra có lợi cho nhà ta, lợi lớn.

Tân Nguyệt thấy Tiểu Vũ cố ý nhử mồi không nói, tức giận tát nàng một cái:

- Con bé này, sư nương lo tới sắp muốn treo cổ rồi, ngươi còn giở trò, nói mau, nhà ta có lợi gì? Chỉ cần bình an là ta tạ ơn trời đất, không cần gì hết.

Tiểu Vũ cười khanh khách, ghé vào tai Tân Nguyệt nói nhỏ:

- Nếu chẳng may bệ hạ chết, thái tử kế thừa, sư nương nói với giao tình sư phụ con và thái tử, chẳng phải nhà ta lợi lớn à?

Tân Nguyệt a một tiếng rồi lại bắt đầu đánh Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cười hì hì vuốt lưng cho sư nương nguôi giận, còn vô tư nháy mắt với Vân Hương.

Tân Nguyệt đánh Tiểu Vũ xong, cảnh cáo nàng không được nói năng linh tinh, nhưng tinh thần khí toàn thân biến đổi, ra ngoài phòng liền biến thành đại phụ Vân gia uy phong. ...

Lạc đà nhiều tới đếm không xuể, Điền Nguyên Nghĩa lần đầu phát hiện chúng ăn khỏe như thế, cỏ kho tích trữ miễn cưỡng đủ ăn ba tháng, vì kiếm thức ăn cho lạc đà mà hắn lo nát lòng.

Mỗi ngày về tới phòng mình đều nghe thấy xương cốt kêu gào, lão phó thấy lão gia có khi ăn cơm mà ngửa mặt dựa vào ghế ngủ ngon lành, khuyên lão gia chú ý sức khỏe, không nên mệt nhọc như thế.

Điền Nguyên Nghĩa luôn cười cho qua, mệt hay không tự hắn rõ, hiện cần mau chóng hiểu rõ cung ứng hậu cần cho thành lạc đà, tương lai mình sẽ danh chính ngôn thuận thành quân vụ tư mã chuyên môn quản hậu cẩn thành lạc đà.

Tác dụng thành lạc đà nếu rõ ràng, tương lai tuyệt đối không chỉ có một cái, Tây Vực quá rộng lớn, theo kế hoạch của Đại tướng quân, ít nhất phải có bốn tòa thành lạc đà mới phòng vệ hết, như thế tiền đồ quan viên cung ứng hậu cần sẽ thành vô hạn.

Điền Nguyên Nghĩa khoai khoái tu một ngụm rượu mạnh, híp mắt lại, hồi lâu sau mới phả ra hơi rượu, chui đầu vào chăn, ngủ sớm, mai đại tướng quân còn đành trống an bài quân vụ.

Hôm qua cùng Trình Xử Mặc uống rượu tới quá nửa đêm, trời vừa sáng Vân Diệp vẫn bò dậy, còn Trình Xử Mặc đã ở ngoài múa đao rèn luyện. Hiện Quan Trung hẳn đã là mùa dương liễu xanh rì, dưới Thiên Sơn vẫn băng thiên tuyết địa, có điều hơi ấm mùa xuân đã tới gần, nước sông đã dâng lên, thi thoảng còn có tảng băng lớn từ thượng du trôi tới.

Vạn vật hồi sinh, lòng người đóng băng hẳn cũng hồi sinh rồi?

Không biết nói gì Tô Định Phương nữa, nắm đại quân ở nơi giàu có thế này mà làm quân đội nghèo như ăn mày, còn mặt mũi xin Vân Diệp dầu hỏa, mang về cải thiện điều kiện nghèo khó của quân đội.

Đó là cái khó của không có căn cơ, Vân Diệp chỉ cần không mưu phản thì muốn gì làm nấy, Tô Định Phương không thể, tất cả quân nhu do binh bộ cấp, dám cướp bóc sẽ có vô số tấu chương đàn hặc.

Đương nhiên Vân Diệp bị đàn hặc còn nhiều hơn, thường trung thư tỉnh phát hiện không phải đàn hặc y tạo phản là cho tấu chương vào lò đốt.

Biết rõ không có hiệu quả còn đàn hặc làm gì? Đại lão lục bộ biết hoàng đế thông qua con đường khác biết nhất cử nhất động của Vân Diệp, nên không làm chuyện thừa.

- Vân huynh không biết, tiểu đệ có nỗi khổ trong lòng, Lão Tô ta động đậy một chút là Ngũ lễ tư mã tới hỏi muốn làm gì, kế hoạch ra sao, ngươi nói xem, dưới hoàn cảnh đó ta làm được cái gì?

- Chúng ta là cua một xâu, không luận thân sơ xa gần, lần này thế nào ngươi cũng phải giúp ta, quân của ta thành ăn mày rồi.

Vân Diệp sắp đánh trống điểm tướng, Tô Định Phương còn chưa chịu đi, xem ra hắn định giở trò vô lại rồi.

- Được, có thể cho ngươi dầu hỏa, chỉ cần khi ta gặp khó khăn, ngươi thả một đội quân hung hãn nhất giúp ta thì chuyện dầu hỏa sẽ giao hết cho ngươi. Ta luôn thấy Tây Vực quá bất thường, hiện còn chưa có chứng cứ xác đáng, hại quân ta chỉ dám loanh quanh ở đây, không dám hành động gì.

- Cái này thì đơn giản thôi, khu phòng ngự của ta, phái quân đội thế nào là chức quyền của ta, Ngũ lễ ta mã không có quyền hỏi tới, cứ quyết định như thế, ta phái phó tướng trú ở Ngọc Môn Quan, chú ý động tĩnh của ngươi mọi lúc. Khi xác định ngươi bị công kích, ta sẽ xuất quân.

Tô Định Phương hài lòng rời đi, Phạm Hồng Nhất từ sau đi vào hỏi:

- Đại soái cho rằng đám người Tây Vực đang mưu đồ khó lường? Chúng đã đi rồi chẳng lẽ còn quay lại?

Vân Diệp gật đầu:

- Lấy đất đai đổi thời gian, lấy đất đai đổi không gian, với binh gia mà nói không có gì là lạ, chúng ta trú đóng ở đây tiếp tế đã vô cùng khó khăn, chúng còn tới Hằng La Tư và A Lạp Mộc Đồ còn xa xôi hơn nữa, mang theo bộ tộc là không muốn chúng ta có được bổ xung, không khác gì kế vườn không nhà trống. Nếu chúng ta tới Hằng La Tư, bọn chúng lấy khỏe đánh mệt, muốn thắng lợi rất khó, huống hồ chúng ta còn ít người hơn.

- Chẳng lẽ mục đích của đại soái là tử thủ dài Cao Xương tới thành Loạn Thạch.

- Đúng! Lúc này không chỉ chúng ta khổ sở, bọn chúng cũng thế, đất đai Tây Vực nghèo nàn, giờ mảnh đất nhỏ tụ tập vài chục vạn người, lại thêm ngàn vạn bò dê, riêng thức ăn đã làm bọn chúng đau đầu, ngươi có nghe nói mục dân không chuyển mục trường chưa?

Phạm Hồng Nhất cười:

- Ha ha, xem chúng ta và chúng ai cầm cự được lâu hơn, rốt cuộc là đông tiến hay tây tiến, đến thời điểm sẽ có kết quả.

- Đáng tiếc mấy năm qua ta luôn chú ý tới Nam Hải, nên xa lạ Tây Vực, nếu như mấy năm trước ngầm nâng đỡ một thế lực trong số bọn chúng, khi chúng sắp quyết định liền tây chinh trước, tới khi đó chúng ta theo sau tốt biết bao.

Vân Diệp hối hận vỗ bàn, hơi giận Lê Đại Ẩn, tên ngu xuẩn này chẳng lẽ không dự liệu được trước sao.

Trống điểm tướng vang lên, đợi mọi người tới đủ, Phạm Hồng Nhất dựa theo phương án trước đó bố trí công tác phòng thủ.

Quách Hiếu Khác cũng phải rút lui, trước kia không phải quan hệ trên dưới, ông ta có thể tự ý định đoạt, giờ Vân Diệp đã thàn hành quân tổng quản Thiên Sơn đạo, tất nhiên không cho ông ta có toan tính nhỏ của mình.

Phó tướng của Quách Hiếu Khác mặt đầy bi phẫn, trong mắt hắn, rút về Quy Tư, nỗ lực năm qua sẽ trôi theo dòng nước, đây rõ ràng là Vân Diệp trừng phạt Quách Hiếu Khác trước đó không nghe lời, nhưng quân lệnh hạ xuống, chẳng thể phản bác. Quân đội Đại Đường vô địch thiên hạ, phải dũng mãnh tiến tới, sao có thể rụt đàu lại như rùa, nhất là thành lạc đà càng giống con rùa, đây là sự xỉ nhục.

Cho dù lời nói của tên phó tướng đủ ăn đòn, nhưng loại ngu xuẩn đó chẳng đáng làm Vân Diệp nổi giận.

- Quân lược đã ban bố thì cứ thế mà làm, Trương Đình Nguyệt, ngươi nói với Quách Hiếu Khác, cởi chiến bảo ra bọn ta đánh lộn cũng không sao, lúc này ông ta dám trái quân lệnh, ta sẽ không nương tay.

- Hậu cần của các ngươi đã thành vấn đề, ngươi tới chỗ quân tư mã mà xem, lần này lĩnh chút lương thảo, cổ thủ Quy Tư là được, dưỡng sức chuẩn bị ứng phó với biến cố lớn, muốn lập công vẫn còn cơ hội, chúng ta không cần thành trì mà cần người Đột Quyết tây tiến, như vậy biên cương phía tây của đế quốc trăm năm không có chiến sự, công tích này đủ chúng ta chia nhau.

- Đây là lần cuối cùng ta giải thích quân lược cho các ngươi, lần sau sẽ là ngũ lễ tư mã đi tìm các ngươi.

Vân Diệp nói xong liền kết thúc hội nghị, thành lạc đà cần đích thân mình theo dõi, không thể có vấn đề.

Học sinh thư viện đang cùng thợ lắp các loại cơ cấu, Công Thâu Giáp không xa lạ gì loại kiến trúc cỡ lớn này, tiến triển rất nhanh.

- Đại tướng quân, đây là hình dạng đại khái của thành lạc đà, mỗi khoảng là năm trăm lạc đà, Hi Mạt Đế Á tiên sinh tu sửa chút, đó là mỗi năm trăm con lạc đà là bảo lũy tác chiến riêng, khi hành quân tách ra, khi chiến đấu sẽ dựa theo ý nguyện của Đại tướng quân tạo thành các loại hình dạng.

- Thư viện đã mời các lão tướng quân diễn luyện chiến pháp cụ thể cho mỗi loại hình dạng, tin rằng không bao lâu sau sẽ phát tới tay Đại tướng quân, chúng ta sẽ thấy thành trì này rốt cuộc có uy lực thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận