Đường Chuyên

Quyển 7 - Chương 9: Mỹ nhân biết hương thơm

- Ngươi định sắp xếp thế nào?

- Người này đáng thương, cho hắn một con đường sống là được, hơi động tí đã sát nhân thì có mà biến thái.

Thế giới này chính là như vậy, vừa nhắc tới biến thái, trước mắt liền xuất hiện một người biến thái. Lý Nguyên Xương, không biết đầu óc của hắn có bị lừa đá rồi không, biết rõ sự cường đại của Lý Nhị, tuyệt đối không phải là kẻ mà một con kiến hôi như hắn có thể động tới được, nhưng hắn lại ôm chí nguyện Tinh Vệ lấp biển, muốn kéo Lý Nhị khỏi bảo tọa, mấy năm nay đã lén lút làm không ít chuyện.

- Xứng Tâm, ngươi dám bỏ trốn hay sao?

Trước mắt rõ ràng có hai vị, một vị là Hầu gia, một vị là tiểu công gia, nhưng Lý Thừa Càn lại làm như không thấy, chỉ mải nhìn Xứng Tâm, ai dạy hắn lễ phép không biết.

Xứng Tâm quỳ rạp trên mặt đất run rẩy, Lý Nguyên Xương khóe mắt lộ vẻ dâm ô, định giữa thanh thiên bạch nhật chốn đông người lấy tay xoa mặt Xứng Tâm. Xứng Tâm bất giác lùi lại, nhìn Vân Diệp với ánh mắt cầu xin, không ngờ lại khiến Vân Diệp có ý nghĩ muốn hộ hoa. Sau khi xác nhận lại bản thân vẫn bình thường, Vân Diệp mới lấy quạt chặn tay Lý Nguyên Xương lại.

- Hán Vương, nơi này là hoàng cung đại nội, ngươi nên kiềm chế cho tốt. Ngươi giờ vạn người ghét rồi, sao, còn muốn tiến lên sao?

- Vân Diệp to gan dám bất kính với bản vương.

Chiết phiến trên tay Vân Diệp làm bằng đàn mộc, là đạo cụ để Vân Diệp giả dạng tài tử, mùa hè cầm theo một cái thích quạt lúc nào thì quạt. Đàn mộc đánh vào cổ tay nhất định rất đau.

- Mau cút xa cho ta, mang cái uy phong của ngươi xuống địa ngục đi, dân chúng bị ngươi chà đạp lầm than rồi.

Đối với Lý Nguyên Xương, quả thật là không thể nói chuyện.

Nói xong chắp tay với Trình Xử Mặc, định dẫn Xứng Tâm rời đi.

- Bản vương có thể không truy cứu tội vô lý của ngươi, thế nhưng ngươi phải lưu lại Xứng Tâm cho bản vương, coi như bản vương thiếu nợ ngươi lần này.

Lý Nguyên Xương cũng biết Vân Diệp không dễ trêu chọc, theo hắn thấy, một luyến đồng và một vương gia cái nào nặng nhẹ nhìn là biết ngay.

Ai ngờ Vân Diệp không thèm quay đầu lại mà chỉ giơ ngón giữa lên, nhoáng cái đã ra khỏi cung, Xứng Tâm vẫn chăm chú theo sau, hình như rất sợ Lý Nguyên Xương, bỏ mặc Lý Nguyên Xương đang chửi ầm lên ở đằng sau.

Vân gia Hầu gia lần này có đại danh rồi. Lúc trước chỉ thích ôm dưa hấu ngủ, hiện tại lại vì một luyến đồng mà xảy ra chuyện như vậy. Thái tử biết chuyện này thì cảm thấy rất có lỗi, giải thích với đám hoàn khố:

- Tất cả đều tại thái tử, tên hỗn đản kia trốn mất dạng, bỏ lại phu quân một mình chịu đựng.

Tân Nguyệt đâu còn ngồi yên được, sáng sớm khi nghe được lời đồn đã xốc chăn Vân Diệp dậy chất vấn. Còn xốc hẳn chăn lên ngửi ngửi, thấy không có mùi nào khác mới bình tĩnh lại. Nàng đã thấy qua Xứng Tâm, đích thật là rất đẹp, gương mặt so với nữ nhân còn dễ nhìn hơn, mặc dù trước đây nàng rất vững tin nam nhân của nàng không có sở thích quái dị này, nhưng từ khi thấy Xứng Tâm, lòng tin của nàng cũng lung lay đi nhiều.

- Vậy ngươi định xử trí thế nào.

Tân Nguyệt đã nghĩ đến việc sắp xếp cho Xứng Tâm, nhưng nghĩ mãi không được, cho nên bực tức túm tóc Vân Diệp.

- Hắn hiện tại cũng không còn là nam nhân, cũng không phải nữ nhân. Từ nhỏ đã được nuôi như nữ hài, cho nên động tác, thể lực đã không thể so với nam nhân. Nói hắn là nữ nhân cũng không đúng, hắn không thể sinh đẻ, cũng không thể dục nữ, cho nên nói ngoại trừ làm đồ chơi cho kẻ khác, thì hắn chính là một phế nhân. Có điều Vân gia là nơi nào, gia tộc đến sắt rỉ cũng có thể bán được 2 vạn quan, sao lại không thể nghĩ ra cách an bài?

Vân Diệp ngồi trước gương đồng để Tân Nguyệt chải tóc. Mái tóc dài hai thước này Vân Diệp hận không thể cắt phứt đi, để tóc ngắn mát mẻ thoải mái bao nhiêu.

Qua hai ngày quan sát, Vân Diệp phát hiện khứu giác của Xứng Tâm dường như rất phát triển. Cách vài cái sân hắn cũng có thể phân biệt được nước hoa tác phường làm dùng nguyên liệu gì, điều này làm cho Vân Diệp rất kinh ngạc, quyết định cho hắn một cơ hội tự nuôi sống mình.

Trong một gian phòng kín mít, chỉ có Xứng Tâm bị bịt mắt ngồi trên ghế, lại có hai nha hoàn mới tắm không có chút mùi hương lướt một bình nhỏ dưới mũi Xứng Tâm một cái.

- Đây là mùi hoa giành giành trộn với một chút hoa nhài.

- Đây là hoa lan hương, rất thuần, không có hỗn hợp.

- Đây là đinh hương.

- Đây là xạ hương trộn với băng phiến.

Nha hoàn bịt mũi mang một thứ mùi tanh hôi qua mũi hắn, định nhìn hắn nhăn mặt. Mới đầu Xứng Tâm cau mày lại một chút, lúc sau bỗng nhiên hít sâu một hơi, nói:

- Đây là Long Tiên Hương, là Long Tiên (dãi rồng) chưa qua chế biến, nhưng còn chưa đủ năm, phải 30 năm nữa mới dùng được.

Vân Diệp bước tới, Tân Nguyệt cũng ôm bụng theo sau. Đám tôi tớ mở cửa sổ, nha hoàn còn cật lực quạt, chính là không muốn không khí trong phòng có mùi vị khác thường, hiện tại thiếu phu nhân chỉ cần ngửi thấy mùi lạ là sẽ nôn liên tục.

- Xứng Tâm, cảnh ngộ của ngươi ta nghĩ không cần ta nói ngươi cũng rất rõ ràng, sau này ngươi định thế nào? Nếu như còn có người thân, ta sẽ cho ngươi lộ phí để ngươi tới đó. Nếu như không còn nhà để về thì cứ ở tạm Vân gia thôn trang. Có điều Vân gia không nuôi phế nhân, ngươi phải dùng chính sức của ngươi ăn cơm, không thể dựa vào người khác, ngươi quyết định thế nào?

Xứng Tâm lập tức quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu không ngừng:

- Nô tỳ sớm đã không còn người thân, chỉ cầu Hầu gia đừng đuổi nô tỳ đi, ra khỏi cửa nô tỳ chỉ còn đường chết. Hầu gia làm người công chính, tự nhiên chướng mắt tư sắc của nô tỳ, chỉ cầu Hầu gia thương cảm cho nô tỳ, cho nô tỳ chén cơm ăn là đủ. Nô tỳ thuở nhỏ thích phân biệt hương liệu, nếu như Hầu gia không chê, nô tỳ nhất định sẽ tận lực.

- Rất tốt, hôm nay trở đi ngươi chính là tôi tớ Vân gia. Ba năm sau ta sẽ cho ngươi khế ước để làm người thường, lúc đó ngươi có thể lựa chọn có tiếp tục ký kết hiệp ước với Vân gia hay không. Được rồi, không nói nữa, có gì không hiểu thì hỏi quản gia, thay y phục đi, đại nam nhân không ai mặc áo choàng hoa, giầy thêu, cũng đừng tô son điểm phấn, còn dám có hình dạng buồn nôn sẽ xử theo gia pháp.

Vân Diệp mới vừa đi quản gia đã tới, theo phía sau là một gã sai vặt ôm theo một đống. Lão Tiền đầu tiên cho Xứng Tâm xem hiệp ước trước, sau khi xem kĩ lại, Xứng Tâm cẩn thận hỏi lại quản gia:

- Tiền thúc, Vân gia thực sự cho phép tôi tớ hoàn lương?

Lão Tiền cười cười chỉ vào gã sai vặt nói:

- Ngươi cứ hỏi hắn mà xem.

- Có ăn no rửng mỡ mới không muốn ký tiếp hiệp ước, ta từ trước tới giờ chưa từng gạt ai, nói ba năm là đúng ba năm, một ngày cũng không thiếu. Đến lúc đó nếu muốn nhất định ngươi sẽ được hoàn lương, quan phủ lại phân hộ khẩu, phân đất, sau đó mua trâu, cưới lão bà, cả đời trồng trọt làm ăn, như vậy là xong một đời.

Hiện tại chúng ta đều muốn làm sao để có thể khiến cho Hầu gia ký hiệp ước liên tục, ta còn muốn 3 tháng ký một lần. Chẳng may Hầu gia không kí tiếp thì kiếm tiền thế nào? Ngươi không ngờ lại muốn hoàn lương. Người ta khóc lóc không phải vì bị tiến phủ, mà là vì bị cho xuất phủ. Ta là cam tâm tình nguyện làm cả đời, tôi tớ thì tôi tớ, có gì to tát đâu.

Ký xong hiệp ước, lão Tiền giục hắn nhanh thay trang phục lam sắc của tôi tớ, sau đó đưa hắn nửa tháng tiền công, tôi tớ đến Vân gia đều là như vậy.

Nhìn đống tiền nhỏ trên giường, Xứng Tâm có cảm giác vui vẻ, bởi hắn chưa từng được trả tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận