Đường Chuyên

Quyển 19 - Chương 14: Cãi nhau.

Vinh Hoa nói câu này đã hoàn toàn cắt đứt mọi liên quan tới Cao Sơn Dương Tử, Vân Diệp xem kỹ thư hàng của Cao Ly, không hề có một chữ nói tới Cao Sơn Dương Tử, người Cao Ly tự biết không thể khống chế được hải tặc, cũng hiểu mối họa đó, nên không muốn dính dáng vào.

Hiện Vân Diệp muốn biết thư hàng của Cao Sơn Dương Tử là ai đưa tới, vì sao mình không biết gì, vốn tưởng do Uyên Cái Tô Văn đề xuất, hiện xem ra hắn không hề hay biết.

Văn thư có lưu trữ, còn phân loại, đó là cách học từ thư viện, Vân Diệp tìm thư hàng của Cao Sơn Dương Tử, xem xong thái dương nhức vô cùng, Cao Sơn Dương Tử thậm chí hàng trước Uyên Cái Tô Văn, sau Cao Kiến Vũ, Uyên Cái Tô Văn đầu hàng cuối cùng.

Ba thế lực đầu hàng chứ không phải một, bọn họ không ai muốn gánh tội cho ai, như thế mới phù hợp với tình hình thực tế, Vân Diệp mang ba thư hàng về ghế đọc, ký thư hàng của Cao Sơn Dương Tử là Lô Thừa Khánh, chẳng trách hoàng đế nghĩ tới lão ta, hóa ra mọi thứ do lão già này một tay thao tác.

Hai người này câu kết với nhau từ bao giờ? Chẳng lẽ từ lúc Cao Sơn Dương Tử nhảy Thiên Ma Vũ, thật đáng sợ, thảo nào trước kia ả biết Lý Thái ở trong đội thuyền của mình, chẳng trách ả luôn cải tử hoàn sinh, thì ra Lô Thừa Khánh mới là đồng minh lớn nhất của Cao Sơn Dương Tử.

Hiểu hết rồi, Cao Sơn Dương Tử cần có người tiêu thụ hàng cố định, chỉ huân quý Đại Đường mới có năng lực tiêu tiêu thụ được, Lô Thừa Khánh chó má, kiếm tiền tới điên rồi.

Người ta không làm chủ sự binh bộ là có mưu tính, bọn chúng nhắm vào thủy sư Lĩnh Nam, nắm được nó, có thể thả Cao Sơn Dương Tử vào hải vực, kiếm lợi ích lớn nhất.

Trên đời này có gì kiếm tiền nhanh hơn ăn cướp, nữ nhân này tiến vào biển Đại Đường, là muốn biểu dương binh lực, không phải muốn công phá thành phố ven biển như Vân Diệp nghĩ, ả muốn thủy sư Lĩnh Nam ...

Mình còn rút Lưu Nhân Nguyện ra, giúp ả chuyện lớn, Lô Thừa Khánh rút tinh binh mãnh tướng khỏi thủy sư Lĩnh Nam, càng làm Cao Sơn Dương Tử cười nở hoa, diệt được thủy sư Lĩnh Nam, ít nhất ả có ba năm dưỡng sức, dựa vào tài phú trên biển đem lại, Vân Diệp không dám tưởng tượng ba năm sau Cao Sơn Dương Tử sẽ có thế lực thế nào.

Thủy sư Liêu Đông đang đóng đinh ở Đông Hải, muốn cứu thủy sư Lĩnh Nam là không kịp, chỉ cần bỏ phong tỏa biển, kế hoạch phong tỏa Tân La, Bách Tề, Oa Quốc sẽ hỏng, khi đó mới thực sự là khói lửa bốn phương.

Bất kể Tân La và Bách Tề hướng về Đại Đường ra sao, tấm gương Cao Ly ngay trước mắt, bọn họ không muốn bị nuốt chừng, đành phải liên minh với Oa Quốc.

Vân Diệp cảm thấy hết sức bất lực, loại người như mình đúng là không thể chơi trò chính trị, nếu không có kiến thức lịch sử, mình đã bị nhấn chìm lâu rồi.

Đột nhiên y bật cười, thứ năm xưa nghịch ngợm làm ra hiện giờ thành cọng cỏ cứu mạng, Cao Sơn Dương Tử hiện giờ cùng lắm là đi qua eo biển, đi xa bốn tháng, bộ hạ nhất định phải nghỉ ngơi, giờ gió mùa đã ngừng thổi, muốn tới Quảng Châu phải mất ba tháng, mong rằng Lô Thừa Khánh không mang thủy sư Lĩnh Nam đi nghênh đón Cao Sơn Dương Tử, nếu không sẽ thiệt lớn.

Vân Diệp quay lại binh bộ, lúc này tòng lại đã tan ca, toàn bộ chen chúc ở Bát Trân các ăn cơm, xem ca vũ. Lưu Tiến Bảo không hiểu vì sao hầu gia muốn mặc khải giáp, sắc mặt rất kém, không dám hỏi, đành giúp hầu gia mặc giáp, đeo kiếm lên hông hầu gia.

- Tiến Bảo, ngươi hỏa tốc về nhà, lệnh Đông Ngư, Nhân Hùng tới Nhạc Châu, giao thư cho Lưu Nhân Nguyện, chúng ta cứ tận lực mà làm vậy.

Lưu Tiến Bảo lập tức mang thư chạy đi, Vân Diệp tới thẳng điện Vạn Dân, y cần được Lý Nhị cấp quyền, phải lấy được quyền chỉ huy chiếc Đại Đế, chỉ nó mới hóa giải được nguy cơ, chỉ nó mới phá tan được âm mưu của Cao Sơn Dương Tử, chỉ nó mới có thể nắm chắc phần thắng khi đối chiến với vô số thuyền hải tặc.

Đoàn Hồng thấy Vân Diệp toàn thân quân trang thì vô cùng kinh ngạc, lại còn đeo kiếm, mặc dù Vân Diệp mang kiếm vào hoàng cung được hoàng đế cho phép, nhưng lúc này ăn mặc như vậy vào đại điện không thích hợp.

Vân Diệp không giải thích, ngược lại hạ giáp mặt xuống, toàn thân bảo vệ nghiêm ngặt, chỉ có hai con mắt phát cuồng lộ ra sau kính, thủy sư Lĩnh Nam là tâm huyết của y, không thể để nó bị hủy.

Đại điện tỏa mùi rượu ngào ngạt, đó là rượu cất giữ lâu năm, không phải đại lễ không dùng. Vân Diệp vừa vào đại điện, Lý Nhị liền phát hiện ra, toàn thân giáp trụ đen xì thật quá bắt mắt.

- Ngươi hồ đồ gì thế, còn không đi thay y phục.

Đỗ Như Hối vội kéo Vân diệp ra ngoài nói nhỏ:

- Đỗ tướng, Thủy sư Lĩnh Nam sắp xong rồi, Lô Thừa Khánh và Cao Sơn Dương Tử cùng một bọn.

Vân Diệp đưa ba tờ giấy cho Đỗ Như Hối, với kinh nghiệm chính trị của Lão Đỗ mà không nhìn ra nguy cơ thì đời này sống uổng rồi.

- Ngươi nói Lô Thừa Khánh dự mưu đoạt thủy sư Lĩnh Nam, vì sao, chủ sự binh bộ có thực quyền lớn hơn nhiều.

- Còn chẳng phải vì tiền, hàng hóa Cao Sơn Dương Tử cướp được đều do Lô Thừa Khánh tiêu thụ, trước kia giao dịch trên biển phải qua ải của Thủy sư Lĩnh Nam, giảm thiểu lợi nhuận, hiện ông ta nắm thủy sư Lĩnh Nam, ngài nói sẽ có chuyện gì?

- Nói cho cùng là chút tiền thôi, có gì to tát, trước kia ngươi cũng làm thế, bọn ta có mặc giáp đi thảo phạt ngươi đâu.

Lưu Hoằng Cơ cầm chén rượu đi ra.

- Quỳ công, nếu có quan hệ với Lô Thừa Khánh thì chặt đứt đi, không phải ta dọa, một khi thủy sư Lĩnh Nam gặp tai ương, bất kỳ ai dính líu tới tiêu thụ tang vật của Cao Sơn Dương Tử khó tránh khỏi cái chết, các ngươi tưởng rằng một phụ nhân thì dễ khống chế à? Các ngươi coi thường ả rồi, Vân Diệp lấy đầu đảm bảo, lần này ả nhắm vào thủy sư Lĩnh Nam, nếu thủ sư Lĩnh Nam bị diệt, ả sẽ có ba năm phát triển, lúc đó thế lực cực kỳ lớn mạnh.

Lưu Hoằng Cơ bị Vân Diệp bóc trần, mặt đỏ lên, cười khan:

- Tiểu tử, ngươi phát tài bao năm, giờ tới lượt bọn ta, ngoan ngoan ở binh bộ làm chủ sự đi, nếu không hài lòng, bọn ta liên danh tiến cử làm binh bộ thượng thư.

Vân Diệp chắp tay nói:

- Ta không định chặn tài lộ của ai hết, ta chỉ hòi chư vị nếu Cao Sơn Dương Tử tập kích thành công, chư vị định tự xử thế nào?

Trường Tôn Thuận Đức bóp tay răng rắc:

- Ngươi định làm thế nào? Giết Cao Sơn Dương Tử à? Chẳng may ngươi suy đoán sai, bọn ta mất hết tài nguyên thì ngươi bồi thường thế nào?

Vân Diệp cười ha hả:

- Tiền tài của các ngươi liên quan chó gì tới ta? Trong lòng ta nghĩ tới cứu mạng cả nhà các ngươi là cực hạn của người tốt rồi, nếu không ta ngồi nguyên ở binh bộ không nghe không hỏi, đợi Cao Sơn Dương Tử tập kích thủy sư Lĩnh Nam thành công, ta dẫn chiếc Đại Đế đi diệt ả sẽ là đại công, tới khi đó ta xin bệ hạ chức binh bộ thượng thư không khó, còn cần các ngươi tiến cử à?

Vân Diệp ương lên rồi, làm người vô sỉ như thế đúng là hiếm có, nếu thủy sư Lĩnh Nam chẳng phải tâm huyết của mình, lúc này ngồi ngoài xem cháy nhà là tốt nhất.

- Nhãi con vô lý!

Trường Tôn Thuận Đức nổi giận chỉ mặt Vân Diệp:

- Đồ vô giáo dục, lão phu phải hỏi Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt thường ngày làm trưởng bối ngươi thế nào.

- Xéo con mẹ ngươi đi! Vãn bối của lão phu cần ngươi lải nhải à, thế nào, lão phu ra đây rồi, ngươi cắn lão phu thử xem.

Trình Giảm Kim ném ngay cái chân gà vào mặt Trường Tôn Thuận Đức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận