Đường Chuyên

Quyển 19 - Chương 12: Tự tìm cái chết

- Lão Lô, cẩn thận Cao Sơn Dương Tử, nhất định phải cẩn thận, ngày ngày phải mở mắt theo dõi, không để ả rời khỏi tầm mắt, nếu không trông coi kỹ thì cuối cùng người chết sẽ là ông, nữ nhân đó điên rồi ...

- Bệ hạ cho rằng có vương thất Cao Ly, có Uyên Cái Tô Văn trong tay thì ả không dám làm gì, nghĩ thế là sai rồi, Cao Sơn Dương Tử là người có dã tâm muốn tên tuổi của mình vĩnh viễn lưu truyền, người như thế sẽ không bận tâm tới sống chết của kẻ khác đâu ...

Vân Diệp vừa giao ấn tính xong, Lô Thừa Khánh tới nhậm chức luôn, Vân Diệp tốt bụng căn dặn trước mặt Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối, thấy Lão Lô cười tủm tỉm là hiểu ông ta không để trong đầu.

Câu này Vân Diệp ngày hôm nay nói bốn lần, khi gặp hoàng hậu lại nói lần nữa, Trường Tôn thị bảo mình không quản triều chính, muốn Vân Diệp đừng nghĩ nhiều.

Không nghĩ nhiều thì không nghĩ nhiều, ai chẳng muốn sống yên ổn, giờ có rất nhiều kẻ ý kiến với mình rồi, tướng quân khác ba năm đổi một lần, chỉ thủy sư Lĩnh Nam từ khi sinh ra chưa bao giờ rời khỏi lòng bàn tay Vân Diệp.

Chức danh trên người Vân Diệp đã đủ nhiều rồi, binh bộ thị lang, thứ sử Nhạc Châu, giám viện thư viện, công bộ còn đeo chức viên ngoại lang nho nhỏ, đó là Vân Diệp chuyên môn đòi để tới công bộ tiện tra cứu tư liệu, thiếu cái chức thủy sư Lĩnh Nam chẳng hề gì.

Phẩy tay áo về nhà, Vương Tài sống trong thành phát ngán rồi, mạ ngoài đồng đã đâm chồi, xanh biêng biếc như một giấc mộng, nghe nói hai ngày nữa phi thuyền của Lý Thái sẽ biểu diễn ở Khúc Giang, tên này vùi đầu dưới đất làm cái thuyền có thể bay được, muốn gặp hắn rất khó.

Phải gửi cho Ngưu Kiến Hổ một phong thư, nay hắn là thứ sử Minh Châu, bảo hắn phải đề phòng Cao Sơn Dương Tử.

Ai cũng chỉ muốn sống thái bình, không biết đề phòng, nhà Tư Mã năm xưa cũng thế, kết quả cả nhà bị người ta đeo xích sắt lên cổ nuôi như chó, Lý Nhị cho rằng mình vô địch thiên hạ, quên mất trên đời còn có loại đả kích gọi là bất đối xứng, người ta không chọi cứng với quân của ông, cứ chọn chỗ hiểm mà đánh, biển khơi bao la, lúc đó ông đi đâu báo thù?

Đứng trên đường phố nhìn quan viên tản đi, đúng là quan lại chạy đầy đường, hôm nay phải về nhà sớm, đã hứa với Tân Nguyệt ngày mai cùng lão trượng nhân tới nhà các huân quý đáp lễ.

- Hầu gia, thủy sư Lĩnh Nam không phải là của nhà ta nữa sao?

Lưu Tiến Bảo cẩn thận hỏi:

- Thủy sư Lĩnh Nam chưa bao giờ là của nhà ta, câu ngu xuẩn này đừng tùy tiện nói ra, tránh người ta cười cho, hầu gia ta hôm nay giao ấn tín ra, đoán chừng nửa năm sau sẽ nhận lại.

- Thế là sao? Hầu gia đang làm tốt, vì sao phải bỏ? Thủy sư Lĩnh Nam luôn do nhà ta quản, kẻ nào dám người tiểu nhân đi thịt hắn.

Lưu Tiến Bảo lập tức xung lên như con gà chọi.

- Ta khó khăn lắm mới thoát thân được, giờ lấy về sẽ gặp xui xẻo lớn, Lô Thừa Khánh thính gánh tội thay thì để lão ta oai phong vài ngày. Ngươi không được tới trong quân nói xấu ông ta, tránh khi đó ông ta nói nhà ta níu kéo khiến tác chiến bất lực.

Phải nói thẳng thắn rõ ràng với Lưu Tiến Bảo, với hắn mà vòng vo thì hắn lăn ra xỉu ngay.

- Hầu gia, thủy sư Lĩnh Nam sẽ gặp họa à? Nhà ta là bá chủ trên biển cơ mà.

Lưu Tiến Bảo không nói chuyện chém Lô Thừa Khánh nữa, hỏi nguyên do:

- Lời này ta nói tới năm lần rồi, hiện giờ đi đường đàng hoàng, đừng hỏi nhiều.

Vân Diệp hơi bực mình, lúa mạ đẹp thế kia, không thưởng thức tấm thảm xanh đó, nói lời mất hứng.

Lúa mạch trong ruộng tươi tốt, không khí cũng như có mùi ngọt lịm, mấy ngày qua Tân Nguyệt dẫn trang hộ ra đồng, Quan Trung không có trâu, bò mà xuống ruộng nước sẽ thối móng, toàn dựa vào người mò mẫn trong ruộng, với nông gia mà nói trâu giá trị hơn người.

Gạo phương nam rất khó ăn, ai cũng biết gạo hai mùa tuy sản lượng cao, nhưng mùi vị không dám khen, ăn cứ như nhai bột. Vì thế Vân gia chiều theo khẩu vị kén chọn của hầu gia, chuyên môn làm năm mươi mẫu ruộng trồng lúa xuân, gạo trồng ra cả nhà ăn, nhưng tội danh chỉ mình Vân Diệp chịu.

Cáo mệnh phu nhân đi cấy lùa nói ra người người ta cười cho, bản thân ngồi trong lán ngủ gật có bốn nha hoàn hầu hạ, còn mặt mũi về nhà nói mình vất vả cả ngày, lấy ít nước trong ruộng hất lên người nàng, Tân Nguyệt la hét chói tai muốn tới nhéo hông trượng phu.

- Bẩn.

Tân Nguyệt lau một cái lại đấm Vân Diệp một cái, mắt theo thói quen liếc nhìn xe ngựa, mày lập tức dựng lên chỉ Lưu Tiến Bảo chửi bới:

- Nô tài đáng chết, cờ chỉ huy nhà ta vì sao không cắm lên xe?

- Đừng làm mất mặt nữa, ta từ chức thủy sư Lĩnh Nam rồi, không cho hỏi nguyên nhân, hôm nay nói nhiều lần lắm rồi, không muốn giải thích nữa, nửa năm sau ta kiếm cái khác cắm lên xe, giờ không được hỏi.

Tân Nguyệt tủi thân nói:

- Đều tại hai đứa đệ đệ kém cỏi của thiếp thân, hại chàng mất quân quyền.

Vân Diệp đang ném lúa vào ruộng, nghe nàng nói vậy đứng thẳng dậy:

- Không liên quan tới đệ đệ của nàng, là do chuyện khác trong quân ngũ, nàng không hiểu đừng xen vào.

Mắt Tân Nguyệt đảo một vòng, đột nhiên hỏi:

- Phu quân, tiếp nhận chàng không phải là Lô gia chứ?

Thế này thì lạ rồi, tin tức không thể truyền nhanh như thế, sao Tân Nguyệt lại biết, chẳng lẽ nàng có tài tiên tri?

- Nhất định là Lô gia, Lô phu nhân sáng sớm tới bái phỏng, nói rất nhiều lời kỳ quái, nói cái gì sau này còn nhờ cậy vào nhà ta nhiều, còn tặng rất nhiều lễ vật, thiếp thân không hiểu, giờ hiểu rồi, về nhà ném lễ vật đi, hại người ta còn dám tới nhà nhạo báng, thứ khốn kiếp chó không thèm ăn.

Thế là đúng rồi, phu nhân của mình không phải Gia Cát Lượng chuyển thế, không phải yêu nghiệt là tốt, chứng mình còn sống nổi, nếu như nữ nhân mang trái tim nam nhân, buối tối đi n gủ làm gì đó cũng thấy buồn nôn.

- Lô gia sắp gặp họa rồi, là loại rất lớn, mau mau tranh thủ dứt bỏ mọi liên quan đi, nếu nàng có thư tín bí mật gì thì mau đòi lại, tránh cho ta lại phải đem nàng đi đòi thư như lần trước.

Tân Nguyệt đang giận dữ lập tức tỉnh táo lại, thấy trượng phu không giống đùa, mấy máy môi hồi lâu hỏi:

- Tội gì?

Vân Diệp cười toe toét:

- Còn tội gì, tang sư nhục quốc, đây là tội mất đầu, Lô gia hết rồi.

Tân Nguyệt không kinh hãi mà còn cười vui vẻ:

- Phu quân tọa trấn thủy sư Lĩnh Nam toàn tin đại thắng, Lô gia tiếp nhận lập tức tang sư nhục quốc, một tên nhà quê dám so với danh tướng phu quân của thiếp! Chết là đáng.

Cẩu nam nữ chính là chỉ phu thê Vân Diệp, tính kế hại người còn sục sôi căm phẫn, coi như làm chuyện chính đáng, đó là cảnh giới Vân Diệp ao ước, ai ngờ hôm nay méo mó thế nào lại làm được, chỉ cần Lô gia gặp đại họa, sau này không ai dám tranh thủy sư Lĩnh Nam với Vân Diệp nữa.

Ném lung tung cho hết lúa, hai phu thê về phủ, trước có nanh vuốt mở đường, sau có ông hộ vác cuốc làm chó chạy gà bay, sống là phải như thế.

Trước khi mặt trời xuống núi, Lý Nhị dùng cơm tối, ông ta nghiêm ngặt duy trì thói quen tốt trời tối là không ăn, Trường Tôn thị ở bên hầu hạ, Lý Nhị đang ăn đột nhiên bỏ bát xuống:

- Vân Diệp nói vẫn có chút lý, luận hải chiến thì y là số một, bao năm qua y khổ công gây dựng thủy sư, dựng cả cửa ải ngoài nam hải, đúng là có thể hữu hiệu ngăn địch ngoài cửa, chuyện trên biển y am hiểu nhất, nhất định không làm điều gì vô cớ.

- Nhưng trẫm không tin một nữ tử dám tập kích Đại Đường, dựa thao bố trí của Vân Diệp thì ả vào được cũng không ra được, một nữ nhân không thể làm chuyện liều mạng, nếu Uyên Cái Tô Văn nắm hải tặc, trẫm sẽ đồng ý với cách làm của Vân Diệp.

- Trẫm chỉ lo Vân Diệp trộn lẫn quá nhiều nhân tố tư nhân, Uyên Cái Tô Văn tới An Châu làm thứ sử, kẹp cửa biển của Ung Châu, nếu có đơn vị thủy sư đắc lực, sẽ là gai trong mắt Vân Diệp. Kiềm chế cân bằng vốn là cơ sở thống trị của hoàng gia, giờ Vân Diệp hành vi khác thường càng làm trẫm kiên quyết đưa Uyên Cái Tô Văn tới An châu.

- Người đâu, soạn chỉ, lệnh Lô Thừa Khánh thống lĩnh thủy sư Lĩnh Nam vào cung, trẫm có chuyện căn dặn.

Trường Tôn thị thở dài bảo nội thị đem thức ăn đi, hoàng đế không ăn được nữa rồi.

***

Lấy vợ phải lấy em như Tân Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận