Đường Chuyên

Quyển 8 - Chương 49: Con người sống không thể thiếu ... mỳ

Tần Quỳnh nhắm mắt lại, mặt thê thảm, hôm nay mình phải làm ra nỗ lực cuối cùng trên triều đình, tin đồn ngừng tây chinh đã bị những kẻ có mưu đồ phát tán xôn xao rồi, Trình gia, Ngưu gia, Vân gia sao lại chẳng biết. Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt viễn chinh, nếu như tây chinh không tiến hành nữa, bọn họ sẽ chết không có đất chôn. Hôm qua các vị cáo mệnh đã hỏi ý của Tần Quỳnh, biện pháp cuối cùng là dù có phá gia cũng phải tây chinh, ít nhất đảm bảo cho tướng sĩ đã xuất phát trở về an toàn.

Lý Nhị tưởng rằng bọn họ tới khóc lóc, muốn mình tiếp tục tây chinh, không ngờ Trình phu nhân, Ngưu phu nhân, Van gia lão phu nhân lên điện không khóc không làm nào loạn, chỉ là hai vị Trình Ngưu phu nhân tiều tụy vô cùng, Vân gia lão phu nhân nói:

- Bệ hạ, Thái Cực cung vốn không phải là nơi phụ đạo nhân gia như đám lão thân có thể tới, nhưng nghe nói triều đình có ý ngừng tây chinh, nguyên nhân là trong nước có thiên tai, tiền lương không đủ.

- Tướng sĩ ở biên tái chinh chiến vì nước, sao có thể thiếu cái ăn cái mặc, phụ đạo nhân gia không hiểu chuyện quốc quân đại sự, đám phụ nữ trẻ nhỏ ở nhà có thiệt thòi một chút cũng không sao, chỉ thấy không thể bạc đãi tướng sĩ biên quan. Liệt tôn Vân Diệp xưa nay tiêu tiền vô tội vạ, Vân gia nghèo vét hết của cải gom được tám vạn quan, cùng Trình gia Ngưu gia cùng với Tần gia gom góp được mười lăm vạn quan, xin bệ hạ dùng số tiền này mua lương thực cho nạn dân, cứu thêm được một mạng cũng tốt.

Nói xong lấy từ trong ống tay áo ra một tờ ngân phiếu, đặt vào khay nội thị đang bê, cùng hai vị Trình Ngưu phu nhân hành lễ với hoàng đế xong rời khỏi cửa điện.

Trong cung im phăng phắc, không ai nói gì cả, Lý Nhị buông tiếng cười dài:

- Hay quá, Đại Đường ta đúng là cùng đường rồi, phải tranh đoạt thức ăn từ miệng phụ nhân trẻ nhỏ, chẳng phải chỉ là tây chinh sao, thiếu vài đồng tiền lương đã khiến các ngươi sợ như chim cút? Vùng Hà Bắc cũng chỉ có bốn châu tổn hại, kẻ nào kẻ nấy đã thành chim sợ cành cong? Cái khí thế nuốn chửng vạn dặm năm xưa khi các ngươi đi theo trẫm đâu rồi? Chẳng lẽ thái bình quá lâu, không cưỡi được ngựa, không giương được cung, không giết được địch nữa? Năm xưa gặm cỏ sống, nay kiều thê mỹ thiếp đã mài mòn hết chí anh hùng rồi sao? Trường Tôn Vô Kỵ, ngươi nói đi, ngươi còn dám lên chiến trường không?

Trường Tôn Vô Kỵ đứng dậy bẩm:

- Bệ hạ, bảo đao của thần đêm đêm kêu thét, bảo mã không chịu yên thân trong chuồng, chỉ cần bệ hạ ra lệnh, dù núi đao biển lửa, thần cùng xông pha.

Lúc này mà không nói những lời hay ho, đoán chừng sau này không còn cơ hội nói nữa, ai cũng nhìn ra sự nhẫn nại của Lý Nhị đã tới cực hạn, lúc này buông lời gây hấn chắc chắn chết không toàn thây.

Tức thì triều đình nhất trí cao độ, không có chút tạp âm nào, gia sản của ba nhà Trình Ngưu Vân tất nhiên là hoàng đế không cần, ông ta cần một triều đình hài hòa ổn định.

Không một ai biết rằng trong ống tay áo của hoàng đế có tấm ngân phiếu chín mươi vạn quan, đó mới là nguồn tự tin lớn nhất của ông ta, trước khi lên triều Trường Tôn thị nhét cho ông ta, nói là một phần thu lợi ở Lĩnh Nam, số còn lại cần Vân Diệp xử lý xong mới đưa tới Trường An được, dù sao số châu báu kia chẳng có ích lợi gì với triều đình vào lúc này.

Trăm vạn đảm lương đang ở trên biển, Vân Diệp chỉ cần cập bến ở U Châu là đập tan được nạn đói ở Yến Triệu, có lẽ còn dư được một chút.

Đem sao với Lý Nhị bị dày vò ở triều đường thì Vân Diệp thoải mái ung dung, do tới phương bắc, trên mặt biển có rất nhiều thương thuyền, qua qua lại lại rất náo nhiệt. Trời quang mây tạnh, cảnh sắc trong ngày biến đổi liên tục, hải đảo ẩn hiện trong sương mu, Đông Ngư về quê, tâm tình cực tốt, u u ô ô giới thiệu cho Vượng Tài quê hương của mình, một người một ngựa nói chuyện có vẻ nhập tâm lắm.

Nếu như không gặp ba chiếc thuyền nước Oa thì tâm tình Vân Diệp vẫn cứ tốt mãi như thế, hạ lệnh một cái, chuẩn bị tiễn ba cái thuyền kia xuống đáy biển gặp long vương, bất kể có phải là hải tặc hay không, dù sao Vân Diệp tin như thế, thủy quân dưới trướng cũng tin đó là một đám hải tặc, cùng lắm xong chuyện kiếm ít vật chứng, chắc chắn sẽ có thôi, Vô Thiệt cũng cho rằng nhất định sẽ có vật chứng, vì qua tay Vân Diệp, muốn không có cũng khó.

Nỏ tám trâu đã lên giây, máy ném đá đã đặt tảng đá to bằng đầu người vào sọt trúc, mọi người không ngừng ngắm góc độ, chuẩn bị một lượt oanh kính đánh tan nát b con thuyền.

Một quan viên lục bào của Đại Đường xuất hiện trên mũi thuyền của người Oa, không ngừng hò hét với hạm đội, Vân Diệp đành phải hạ lệnh ngừng tấn công.

Một chiếc thuyền nhỏ đón quan viên lục bào đó lên thuyền, Vân Diệp bực tức hỏi:

- Ngươi là quan lục phẩm, sao lại ngồi thuyền cùng với người Oa, mất mặt, Đại Đường ta hết thuyền rồi à?

- Bẩm Vân hầu, hạ quan thuộc hồng lư tự, phụng mệnh tới nước Oa, hiện giờ về nước tới Trường Anh phục mệnh.

Vân Diệp tỏ ra cực kỳ khó chịu:

- Đi gặp nữ vương của bọn chúng? Có phải cũng nhuộm răng đen, miệng nhét đầy vôi rồi không, sao, ả có mượn giống của ngươi không? Trông mặt ngươi hồng hào thế kia hình như không giống tửu sắc quá độ.

- Vân hầu nói đùa rồi, hạ quan tới nước Oa công cán là vì bệ hạ nói ở chỗ họ nhiều bạc, muốn hạ quan tới xem, nếu như đúng là nhiều thì lệnh nước Oa mỗi năm cung phụng một ít, hạ quan phải trải qua sinh tử mới tới được nước Oa, tùy tùng đã bệnh chết hết, chỉ còn lại một mình hạ quan.

Nghe hắn nói thế Vân Diệp thấy thoải mái hơn nhiều, thì ra là đi xem bạc, không phải đi xem nữ nhân nước Oa, thấy hắn rất đáng thương, nhìn trộm bánh của Vượng Tài cũng chảy nước bọt, Vượng Tài keo kiệt sợ người này cướp đồ ăn của mình, ngoạm một cái ăn hết luôn cái bánh cuối cùng, quay người chổng mông vào viên quan tên Hà Trung Vũ.

Hà Trung Vũ cười xấu hổ với Vân Diệp, xoa tay không biết nói gì, mặt đỏ bừng ngại ngùng không dám nói ra. Vân Diệp sao chẳng hiểu, không biết hắn chịu bao khổ sở ở nước Oa, hiện giờ muốn ăn nhất chắc là một bát mỳ lớn, người Quan Trung không có mỳ là không sống nổi.

Một người lớn tướng vậy mà ôm chậu mỳ khóc nức nở, ăn một miếng mà khóc òa lên, nước mắt nhỏ tong tong vào chậu mỳ. Không ai nói gì cả, Vân Diệp cũng bê một bát mỳ ăn cùng với hắn.

Rất lâu sau Hà Trung Vũ mới ngừng khóc, chắp tay với Vân Diệp:

- Làm hầu gia chê cười rồi, hạ quan ở nước Oa hai năm, mới đầu còn nhớ thân nhân ở nhà, về sau trong mơ toàn thấy mỳ, tỉnh dậy phát hiện mình gặm gối đầu cả đêm. Không muốn nhớ lại, không muốn nhớ lại ...

- Câm mồm, ăn cho nhanh, về nhà là tốt rồi, vừa vặn ta sắp về Trường An, ngươi đi theo ta, từ giờ ngươi ngồi thuyền của chúng ta, không ở chung một chỗ với người Oa nữa.

- Hạ quan tuân lệnh, chỉ là trên thuyền có người Oa phái sang nước ta, tám mươi sáu người, có nên đón sang thuyền chúng ta không, thuyền của bọn họ không phải nơi cho người ở, nhỏ lại bẩn.

Hà Trung Vũ có thể xem là nhân tài, có thể vừa nuốt mỳ vừa nói chuyện, là hán tử tây bắc tiêu chuẩn, công phu này không phải một hai ngày luyện ra được.

- Quản tốt bản thân ngươi ấy, thuyền của chúng ta là quân hạm, không phải thuyền dân, ngươi là quan viên, lên không sao, đám người Oa đó có tư cách gì, vừa rồi nếu ngươi không đứng ra thì bọn chúng đã xuống biển nuôi cá rồi, còn dám lên thuyền.

Ăn mỳ xong, Hà Trung Vũ vỗ bụng khen tài nghệ đầu bếp, nói mình ăn đồ của lợn suốt hai năm ở nước Oa.

Hành trang của hắn được mang lên, nói ra cũng đáng thương, chỉ có hai cục bạc, còn là bạc thiên nhiên, hắn định dùng cái này nói với triều đình rằng nước Oa đúng là rất nhiều bạc.

Uống rượu của Vân gia, chẳng có mấy ai không cắm đầm ngủ ngay, Hà Trung Vũ cũng không phải ngoại lệ, say rồi, thêm vào tâm sự trong lòng được buông lỏng, ngã xuống giường ngủ như chết
Bạn cần đăng nhập để bình luận