Đường Chuyên

Quyển 13 - Chương 48: Ưng chiến

Mặc dù Địch Nhân Kiệt chẳng bận tâm tới những chuyện nhỏ nhặt đó, nó là đấng nam nhi, ai lại chấp mấy tiểu cô nương, tuy suy nghĩ đó có phần tự an ủi, chịu đựng hết năm này tới năm khác, tất nhiên cũng có chút uất ức, cho nên phải tìm chuyện phát tiết một chút, ví như bây giờ, nghe tiếng nỏ tám trâu bắn điên cuồng, nhìn tên chưởng quầy làm các động tác né tránh độ khó cao, Địch Nhân Kiệt cũng kinh hãi, lâu như vậy rồi mà tên này trừ bị thương đợt đầu còn không bị thương thêm nữa, giỏi thật!

Nhưng không thể thế này được, Địch Nhân Kiệt biết sáu cái nỏ này mang đủ tên, luân phiên bắn, tên chưởng quầy kia muốn sống không phải dễ, huống hồ đám xạ thủ đã bắt đầu phóng tên lửa rồi.

Mặt đất cắm đầy nỏ như mũi lao, với Tiểu Triệt mà nói, những mũi lao này như lao ngục giam hắn trên mặt đất, phạm vi hoạt động của hắn đã rất nhỏ rồi, đang tuyệt vọng một một đàn ngựa trong thương hiệu chạy qua, đuôi đốt lửa, phóng như điên, ngựa không nhiều, chỉ mười một mười hai con, nhưng đủ để Tiểu Triệt rút khỏi hiểm địa, đoàn ngựa không ngừng hí vang ngã xuống đất, khói bụi mù mịt.

Nụ cười trên mặt Địch Nhân Kiệt biến mất, đợi đám ngựa ngã xuống, chưởng quầy Tứ Hải hiệu cũng biến mất tăm tích.

Chuyện còn lại không liên quan tới Địch Nhân Kiệt, ba nghìn binh mã của Trường Tôn Xung mai phục ở đây, nếu không bắt được phạm nhân là vấn đề của bọn họ, mình chỉ tới chuyển lời, ra tay công kích là vì buồn chán, đội thuyền sẽ nối nhau mang vật liệu xây dựng từ Ba Châu tới, từ ba tháng trước nơi này đã dựng lò xi măng, gạch tất nhiên bị thương hội gạch ngói kinh thành lũng đoạn, Quan Đình Lung lập bến tàu là để cho đội thuyền này.

Địch Nhân Kiệt vặn mình, định nhảy từ trên xe xuống, nhưng nghĩ tới tên chưởng quầy khủng bố kia liền bỏ ý định này, sư phụ nói, tên đó có hai con chim ưng lớn, biết bay.

Bách tính Nhạc Châu kinh khủng nhìn đại đội giáp sĩ lùng sục khắp nơi, tất cả đường nhỏ đều có đội ngựa phóng như vậy, chỉ cần nhìn thấy trên trời có cột khói là tất cả đều hướng về phía đó.

Chỉ cần không phải là hương nông của Nhạc Châu, không có chứng nhận của huyện nha, lý chính là bị Trường Tôn Xung cuồng bạo đưa vào quân doanh, lần này hắn nhận lệnh của hoàng đế, thà giết nhầm trăm người chứ không để một người thoát.

Đó không phải là mệnh lệnh mà một vị quân chủ nhân từ nên đưa ra, sau khi hỏi qua phụ thân, Trường Tôn Xung làm việc nghêm ngặt theo đúng ý chỉ không hợp quy củ này, đạo ý chỉ này không có văn thư tiếp nối của cấp sự trung, nói lên nó không qua trung thư tỉnh, ba vị tể tướng Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Trưng đều không biết sự tồn tại của đạo thánh chỉ này.

Trường Tôn Xung đốt ý chỉ trước mặt thái giám mặt mày âm trầm, không nói một lời, dẫn đại quân hợp vây trấn Thúy Vi, nếu như không phải Quan Đình Lung lấy cái chết ép buộc, hắn sẽ không để bất kỳ một người không quen nào ở trấn Thúy Vi còn sống.

- Quân gia, mỗ là thương phiến ở Trừ Châu, tới trấn Thúy Vi buôn bán, không phải kẻ gian, mỗ không phải kẻ gian.

Nge đám thương phiến gào khóc thảm thiết, mặt Trường Tôn Xung vẫn âm lãnh, Quan Đình Lung cúi đầu không nỡ nhìn, tên đầu lĩnh bị thương kia tới giờ vẫn chưa bắt được, làm lửa giận trong lòng Trường Tôn Xung cao tới cực điểm.

Từ trong hành lý lục ra được đao kiếm mà còn nói mình vô tội, tuy thương nhân ra ngoài mang theo đao kiếm là chuyện thường, nhưng Trường Tôn Xung không cho là thế, chỉ cần là người phạm lệnh cấm, nếu không thành thực khai ra thì khó tránh được cái chết.

Hành động lùng sục tiến hành mười ngày, trừ một số quản sự và hoạt kế của Tứ Hải hiệu, những người khác đều không tìm ra, Động Đình Hồ mênh mông, thủy đạo chằng chịt, chỉ cần một cái thuyền nhỏ là sẽ biến mất trong vạn dặm sóng nước.

Đám quản sự và hỏa kế đều bị cho vào lồng giam, bị viên thái giám kia mang về Trường An, Trường Tôn Xung uổng phí thời cơ tốt, bị một tên thái giám trách mắng, làm hắn bẽ mặt lắm, huống hồ Địch Nhân Kiệt ngồi ở bên cạnh, tuy không thấy mặt nó, nhưng nhìn hai bờ vai co giật không ngừng là biết thằng tiểu tử này cười khoái trá thế nào.

Vì Trường Tôn Xung bị ngự sử đàn hặc, phải về kinh diện thánh, Địch Nhân Kiệt theo sát bên cạnh, mình vừa mới giết chết nhiều người của địch, lúc này phải có lá chắn phía trước, nói không chừng người ta càng hận Trường Tôn Xung hơn, mình chỉ là con tép, ở cạnh con lợn béo Trường Tôn Xung, nhất định rất an toàn.

Đứng trên Duyệt Quân lâu luôn cho người ta một cảm giác về quê, song lửa giận của Trường Tôn Xung lại bốc ngùn ngụt, trong đó người mình xử tử nhất định có đại nhân vật của địch, vì một cỗ thi thể vẽ mặt quỷ đóng trên ván thuận dòng chảy xuống, xuất hiện ở trước đại thuyền của mình, người chết là bộ hạ của mình, khuôn mặt bị đao rạch thành mặt quỷ, ngực bị khắc chữ thập rất sâu.

Phúc họa là do người ta tự rước lấy, nhìn thấy thi thể của đồng bạn, quân sĩ nổi giận, đưa tay ra muốn khôi phục lại khuôn mặt cho huynh đệ, Địch Nhân Kiệt vừa qua cửa nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên là chui ngay xuống gầm bàn, Trường Tôn Xung chẳng chậm trễ, tung người nhảy khỏi Duyệt Quân lâu, chỉ nghe thấy tiếng lò so bật ra, vô số độc châm xanh rì rì bắn bốn phương tám hướng, quân sĩ trên cùng bị chăm bắn kín mặt, kêu thảm ngã ra đất, người không ngừng co giật.

Địch Nhân Kiệt lúc này mới nhảy ra, nhìn thấy quân sĩ trúng châm là không chút do dự lấy đao lóc cả châm lẫn thịt, Trường Tôn Xung học theo, chẳng bao lâu lầu Duyệt Quân tanh mùi máu.

Quân sĩ bị trúng châm nhiều nhất đã biến thành người da đen, cơ thể cứng như đá, Trường Tôn Xung cởi áo choàng phủ lên người bộ hạ, không nói một lời.

Hồi lâu sau mới quay sang nói với Địch Nhân Kiệt:

- Tiểu Kiệt, giờ ngươi phải dựa vào sức mình để trở về rồi, ở cùng bá bá sẽ càng thêm nguy hiểm, bá bá chuẩn bị cho ngươi một đội quân tốt, ngươi ngồi thuyền nhẹ mau rời khỏi đây, bá bá muốn xem lũ khốn này rốt cuộc lợi hại chừng nào.

- Không được, sư phụ nói rồi, bá bá phải ở cùng tiểu chất, nếu không sẽ chết chắc, bá bá nghĩ rằng sư phụ sẽ ném đệ tử khai sơn của người ra ngoài mà không quan tâm à? Bá bá là võ tướng, đối phó với thủ đoạn ma quỷ không phải sở tường, nhưng có một số người rất am hiểu, cả đời bọn họ làm những chuyện này, chúng ta lên chiếc thuyền kia là ổn.

Trường Tôn Xung nhìn một chiếc thuyền nhỏ không đáng chú ý dưới lầu, lại nhìn ngư ông tuổi cao trên thuyền, mày nhíu lại định nói thì một nông gia tiểu tử thanh tú từ khoang thuyền đi ra, dìu ngư ông ngồi xuống, tự mình quỳ một bên pha trà cho ngư ông.

Hành trình quay về của Trường Tôn Xung cực kỳ quỷ dị, hắn tựa hồ quên Địch Nhân Kiệt còn lởn vởn xung quanh, ung dung ngồi ở chiếc thuyền nhỏ theo đội thuyền về kinh, các hộ vệ ngồi ở thuyền lớn theo sát.

Mỗi tối trên thuyền lớn đều có tiếng kêu thảm truyền ra, luôn có hộ vệ gặp họa, trong đó có một tên chết cực thảm, cả đầu lâu bị móng vuốt mãnh thú cào nát ...

Trường Tôn Xung ngồi trong khoang thuyền uống từng ngụm trà đặc, hắn đã hai ngày không ngủ rồi, trên đại thuyền chỉ cần có tiếng kêu thảm là khóe miệng hắn giật một cái, sau đó tiếp tục uống trà.

Thuyền nhỏ cũng không yên ổn, vỏ ngoài làm bằng trúc bị thứ gì đó cào đi rồi, lộ ra lưới sắt, Cẩu Tử cười gian bôi đầy thuốc vào lưới sắt, đồng thời nơi lỏng thừng thừng cổ định lưới sắt ra, cả đêm ôm nỏ nằm ngửa mặt trên thuyền, kết quả không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi thuyền nhỏ theo đội thuyền vào vận hà, chuyện tập kích mới dần lắng xuống, hộ vệ nhà Trường Tôn xung tổn thất cực nặng, nhưng không ai biết bị cái gì làm bị thương, chỉ cần không có cách nào giải thích, người ta sẽ nghĩ tới quỷ quái, ác quỷ chết thảm ở Nhạc Châu tới báo thù thành lời giải thích duy nhất.

Trường Tôn Xung ban ngày lên thuyền lớn thăm hộ vệ, ông già đột nhiên hỏi Địch Nhân Kiệt đang nướng cá ăn:

- Tiểu tử, rõ ràng ngươi biết là thứ gì vì sao không nói cho hắn biết, để hắn trơ mắt nhìn thị vệ nhà mình tử thương thảm trọng, hình như quan hệ giữa sư phụ ngươi và hắn không tệ.

- Vô Thiệt gia gia, vì quan hệ không tệ nên mới không nói được, nếu không thì bọn họ sẽ không chết, không chết thì thù hận không sâu, không thành kẻ địch với kẻ xấu kia, vậy sẽ thành kẻ địch của bệ hạ. Người cho rằng nên lựa chọn ai là kẻ địch? Dù sao sư phụ tiểu tử không chút do dự đứng bên phía bệ hạ, tiểu tử cho rằng cách làm của sư phụ không thể sai, đây là chuyện vô cùng phiền toái, phải làm thù hận lớn lên, có lúc giúp để người ta chết là giúp đỡ, có khi cửu người lại là hại người ta.

Vô Thiệt đẩy cá của mình tới trước mặt Địch Nhân Kiệt, bảo nó ăn, thấy nó ăn hết mới vuốt râu:

- Sau khi lão phu chết rồi ngươi để ý tới Cẩu Tử nhiều một chút, đừng để nó bị người ta lợi dụng.

- Cẩu Tử ca rất thông minh, đâu cần tiểu tử giúp.

- Thông minh cái gì? Việc làm của nó thời gian qua đã ngu xuẩn tới hết thuốc chữa rồi, một đại nam nhân mà để mình dễ dàng lún vào lưới tình không thoát ra được, rõ ràng biết cùng là một khuê nữ, chẳng qua là gầy đi mấy chục cân mà làm hồn phách nó bay lên trời, hừ hừ, gầy tới mông chẳng còn nữa, làm sao sinh nở được, không thuận mắt như lúc béo.

Cùng Trường Tôn Xung lên thuyền lớn, Cẩu Tử quan sát kỹ dấu vết, cuối cùng nói, giết người không phải là quỷ quái, móng vuốt kia không phải là của khô lâu, mà hẳn là một loại chim.

Hắn lấy tay của mình so với dấu vết trên mạn thuyền, nói với Trường Tôn Xung:

- Là một loại chim rất to, có vẻ là chim ưng, nhưng chưa bao giờ thấy chim ưng to như thế.

Ma quỷ làm người ta sợ hãi, nhưng một con chim ưng cực lớn thì chẳng có gì đáng sợ hết, Trường Tôn Xung đánh chết cũng không chịu về thuyền nhỏ, dù đám hộ vệ quày xuống cầu khẩn cũng không về. Một mình ngồi trong khoang thuyền điều chỉnh nỏ tám trâu, hắn lắp cho nỏ tám trâu mũi tên mang móc ngược, đuôi buộc thừng, đây vốn là thứ dùng săn cá voi.

Ai là con mồi tốt nhất, đương nhiên là Địch Nhân Kiệt không làm, lúc ra khỏi nhà sư phụ dặn, ai chết cũng được, mình phải sống trở về nhà lành lặng mới là thượng sách. Xưa nay Địch Nhân Kiệt rất nghe lời sư phụ, nhất là loại chuyện này, lời dạy của sư phụ phải quán triệt nghiêm khắc, một thiên tài đem đi làm con mồi bắt chim ưng, Địch Nhân Kiệt nghĩ thấy không đáng, mình còn có hoài bão vĩ đại chưa thi triển, chẳng may có chuyện đi tìm ai mà khóc?

Không thuyết phục nổi Địch Nhân Kiệt, Trường Tôn Xung phải tự mình làm mồi, mặc áp giáp ngồi trên sàn thuyền, nhìn hoàng hôn buông xuống, mồ hôi đẫm lưng, Cẩu Tử ôm nỏ tám trâu, mắt nhìn bầu trời không chớp.

Địch Nhân Kiệt cẩn thận nấp trong khoang kín trên thuyền nhỏ, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn thuyền đối diện, nó cũng cực kỳ hứng thú với chim ưng lớn, cảnh trí đó đâu phải ai cũng thấy được.

Sau khi mặt trăng lên, bầu trời biến thành màu lam mỹ lệ, vầng trăng tròn treo trên mặt nước phẳng lặng, đội thuyền lặng lẽ đi về phía trước, trừ thi thoảng có vài con cá nhảy khỏi mặt nước thì không có động tĩnh gì, các thuyền phu đều biết đêm nay rất nguy hiểm, cho nên rúc vào khoang thuyền không dám ra.

Trường Tôn Xung lần đầu tiên nổi lên sự bi tráng, từ nhỏ tới lớn mình luôn là đứa con cưng của Trường An, năm tuổi ngâm thơ, tám tuổi làm phú, nếu không có sự xuất hiện của Vân Diệp, nhất định mình là tài tử tài hoa nhất, đôi khi hắn vô cùng ghen ghét Vân Diệp, vì dường như y là đứa con cưng của trời đất, dường như y có mọi thứ trên đời.

Khi hắn không nhìn thấy tiền đồ của mình đâu thì Vân Diệp đi chệch hướng, bỗng nhiên thành kẻ đứng đầu Trường An tam hại, còn mình vẫn là đại tài tử được quân quý tán tụng, còn về Vân Diệp, đó là một tên bại hoại, là sỉ nhục trong giới sỉ tử, là sâu bọ trong người đọc sách.

Chuyện trên đời này lạ ở chỗ đó, thứ sâu hại như Vân Diệp bất kể làm gì hình như hoàng đế đều không giận, hoàng hậu cũng luôn thân thiết với y, chiếu cố y, nếu như không phải Trường Tôn Xung chắc chắn Vân Diệp và hoàng đế không chút quan hệ huyết thống nào thì hắn cho rằng tên này là sản vật của hoàng đế và hoàng hậu trước khi thành thân.

Hoàng hậu là thân cô cô của mình, vì sao lại đối xử với người ngoài như Vân Diệp còn tốt hơn cả đứa cháu ruột này? Cùng công chúa làm chuyện trái lễ pháp, bằng vào cái gì nhi tử của y còn thống trị tám trăm dặm đất phong? Nay công chúa còn danh chính ngôn thuận ở trong nhà y như tỳ thiếp, bằng vào cái gì?

Vân gia và nhà mình cùng phát tài, bằng vào cái gì Vân gia quang minh chính đại mang bạc ra phơi dưới ánh mặt trời? Còn nhà mình phải ngâm nước thuốc dưới ánh nến? Bằng vào cái gì xe đổ trên đường phố, kim tệ lăn lông lốc mà người Trường An đều coi là chuyện cười truyền nhau, đám ngự sự ngôn quan chết sạch rồi à? Vì sao đút tay trong ống tay áo cười mà không ai nghĩ tới đi tìm hoàng đế cáo trạng.

Nghĩ tới đó Trường Tôn Xung chột dạ nhìn quanh, mặt thẹn đỏ bừng, đưa tay che cái má nóng rang, đập đầu lên mạn thuyền mấy cái, hắn thấy mình lúc này rất giống một tên tiểu nhân vô sỉ.

Định đứng dậy liền nghe thấy Cẩu Tử nói nhỏ:

- Tới rồi.

Trường Tôn Xung rùng mình, ngẩng đầu lên chỉ thấy một con chim ưng cực lớn cứ như từ mặt trăng bay ra, nhào bổ vào hắn như tia chớp, khí áp làm hắn ngạt thở.

Đao ở đầu gối, nhưng Trường Tôn Xung không kịp lấy, chỉ kịp nghiêng người lăn đi, nỏ tám trâu trong tay Cẩu Tử rung lên mãnh liệt, ba mũi tên lóe lên, con chim ưng kêu thảm, bay vọt lên trời, thừng bên cạnh Cẩu Tử kéo lên vùn vụt, chớt mắt đã căng chặt, két môt tiếng, thừng đã thả hết. Cẩu Tử cười cuồng dại, chuẩn bị kéo chim ưng xuống chơi. Trường Tôn Xung vứt đi tâm tư hỗn độn, cùng Cẩu Tử xoay bánh răng, con chim bay không được kêu lên thê thảm, hộ vệ cũng cầm nỏ bắn liên hồi.

Nỏ tựa hồ không có mấy tác dụng với con chim ưng, đôi cánh lớn của nó vỗ tên bay tứ tán, nhìn cảnh nhân ưng đại chiến hấp dân, Địch Nhân Kiệt suýt nữa nhảy lên reo hò, mở vách kín muốn chạy ra chúc mừng nhưng bị Vô Thiệt nhét vào, chỉ nghe thấy một tiếng ứng kêu, gần như ngay bên tai mình, như muốn đâm thủng tai, cảm giác khó chịu đó chui vào tận não.

Lại một con chim ưng lướt qua thuyền nhỏ, nhưng không thèm để ý tới thuyền nhỏ, lao tới thuyền lớn, Địch Nhân Kiệt không ngờ cánh của chim ưng có thể hất văng người ta, móng vuốt tóm lấy một người quắp lên rồi buông ra, nó nhìn thấy đầu người kia rơi xuống đống loạn thạch bên sông.

Con ưng đến sau mổ đứt ba sợi dây thừng chắc chắn, con chim ưng được giải thoát kêu lớn bay đi xa, con ưng còn lại vừa muốn bay lên, khi qua thuyền nhỏ, Vô Thiệt quát lớn, trong tay ném ra một thứ giống như cái chập cheng, vừa vặn chém đứt một chân của con ưng, bộp một cái rơi ngay trước mắt Địch Nhân Kiệt.

Con chim ưng lộn vòng trên không, thiếu chút nữa rơi xuống sông, miễn cưỡng ổn định lại thân hình, loạng choạng bay vào rừng cây đen xì.

Địch Nhân Kiệt cẩn thận thu lại móng ưng, xác nhận mấy lần là không còn nguy hiểm nữa mới từ khoang ngầm bò ra, nó rất lo vừa rồi rơi xuống bãi loạn thạch là Cẩu Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận