Ngã Dục Phong Thiên

Chương 14: Mê mang cùng không đành lòng (1)

Thuật này một khi thi triển ở tầng ba thì
có thể làm cho thân thể Triệu Vũ Cương nhất thời cường hãn hơn mấy lần,
ngay cả tốc độ cũng nhanh hơn không ít. Mang theo vẻ mặt dữ tợn cùng
tham lam, gã đánh thẳng về phía Mạnh Hạo, lợi trảo sắc bén chớp lóe dưới ánh mặt trời.
Triệu Vũ Cương rất là tự tin với thuật này, gã cho rằng Mạnh Hạo đã
bị dọa cho run rẩy rồi, dù là trốn thì cũng khó mà thoát khỏi lòng bàn
tay mình.

- Chạy này, dưới thuật pháp của Triệu mỗ, ngươi không thoát đâu!

Triệu Vũ Cương dữ tợn cười, thanh âm mang theo sắc lạnh quanh quẩn bốn phía.

Gần như trong nháy mắt Triệu Vũ Cương hóa thú, Mạnh Hạo chạy phía
trước liếc thấy một màn này, hắn liền sửng sốt, rồi như nghĩ tới điều
gì, lộ vẻ cổ quái. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, vị Triệu sư huynh này lại biết một loại pháp thuật như vậy. Bộ dạng hóa thú kia cực kỳ
giống với những con dã thú chết dưới gương đồng, thậm chí ở phương diện
khác, lúc này toàn thân Triệu Vũ Cương tràn ngập lông dài, còn rậm rạp
hơn cả dã thú.

Thần sắc Mạnh Hạo càng thêm cổ quái, cẩn thận nhìn Triệu Vũ Cương.
Lúc này, gã mang một thân toàn lông, cực kỳ chói mắt, thoạt nhìn như một thú vương lông vàng.

Vẻ mặt của hắn rơi vào trong mắt Triệu Vũ Cương, làm cho Triệu Vũ
Cương có thầm kinh ngạc. Ngưng Khí tầng ba yêu hóa, trước kia đột phá,
gã đã từng thử qua, nhưng lúc này là lần đầu tiên biểu hiện trước mặt
người khác. Mạnh Hạo lộ vẻ cổ quái làm cho trong lòng Triệu Vũ Cương
không vui, gã hừ lạnh, hai mắt lộ ra sát cơ.

- Thế này… Gương đồng hẳn là rất vừa lòng…

Thấy Triệu Vũ Cương hóa thú liền có tốc độ tăng mạnh, rất nhanh đã
lao tới rất gần. Mạnh Hạo cắn răng, không chút do dự vỗ lên túi trữ vật, gương đồng lập tức hiện ra trong tay. Mang theo thần sắc cổ quái, hắn
chiếu về Triệu Vũ Cương còn đang đắc ý.

Một chiếu này, Mạnh Hạo lập tức cảm thấy gương đồng trong tay lập
tức bộc phát ra nhiệt độ cao chưa từng có. Thậm chí còn nóng hơn khi gặp những yêu thú trước kia, như có một khát vọng mãnh liệt từ bên trong
truyền ra. Cùng lúc đó, một luồng khí vô hình như muốn phá tan gương
đồng mà tiết ra.

Thân hình Triệu Vũ Cương mạnh mẽ nhảy lên, vẻ mặt tràn ngập sát cơ.
Gã lập tức cảm nhận được trong cơ thể mình đột nhiên xuất hiện một luồng khí, luồng khí này rất cuồng bạo, từ trong cơ thể mình đánh ngang đâm
dọc. Làm cho thân thể gã thỉnh thoảng có nơi phồng lên. Điều này làm cho Triệu Vũ Cương biến sắc, luồng khí này làm cho lục phủ ngũ tạng gã cực
kỳ đau nhức, nguy cơ mãnh liệt xuất hiện. Theo bản năng, gã dồn khí đan
điền, muốn đầy luồng khí này ra khỏi cơ thể.



Nhưng luồng khí này rất mạnh, như tìm những chỗ yếu nhất trong cơ
thể gã để đâm ra. Theo hành động dồn khí đan điền của Triệu Vũ Cương,
luồng khí này lập tức tụ tập về phía mông gã, cảm giác đau nhức tận cùng truyền tới, cực kỳ đột ngột, làm cho Triệu Vũ Cương phát ra tiếng gào
thê lương thảm thiết.

Tiếng thét này, từ khi sinh ra tới giờ, gã chưa từng phát ra, bởi vì gã chưa từng chịu qua cảm giác đau đớn khó tin này. Toàn thân gã đều
run rẩy, phẫn nộ cực điểm nhìn Mạnh Hạo, thậm chí hai mắt gã đã tràn
ngập tơ máu, sát cơ mãnh liệt đến cực hạn.

- Triệu sư huynh, hôm nay đến đây là kết thúc đi, ta không làm khó ngươi, ngươi cũng đừng làm khó ta, được không!?

Mạnh Hạo kinh hoàng, đây là lần đầu tiên hắn đánh nhau cũng người,
hắn vội vàng che gương lại. Tiếng kêu thảm thiết của đối phương làm cho
nội tâm Mạnh Hạo chấn động, rất là không đành lòng, dù sao đối phương là người, không phải là yêu thú.

- Đồ con hoang nhà ngươi, hôm nay lão tử chẳng những muốn giết ngươi, ngày sau xuống núi tìm người nhà ngươi, giết sạch hết, nhục toàn tộc cha mẹ ngươi, thế mới đủ tiết hận !

Hai mắt Triệu Vũ Cương đã đỏ ngầu, đau đớn làm gã phát cuồng. Giờ
phút này, gã hét lớn một tiếng, thân hình đột ngột đánh tới Mạnh Hạo.
Móng vuốt sắc nhọn như muốn xé sống Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo là thư sinh, dù chưa từng đánh nhau với người ta, nhưng
cũng là kẻ có tâm huyết. Khi nghe được Triệu Vũ Cương nói vậy, hai mắt
hắn liền lộ ra sát cơ. Kẻ này đã không thể nói lý, rõ ràng tự tiện trêu
chọc mình, thậm chí mình thấy gã thê thảm như thế đã không đành lòng
tiếp tục, nhưng gã lại còn mở miệng nói những lời như thế. Là người thì
đều có vài phần nóng nảy, Mạnh Hạo lui sau vài bước, không chút do dự
nâng gương đồng lên.

Không đợi Triệu Vũ Cương tới gần, một vòng nổ vang lại tập tức
truyền tới, gã lại cảm nhận được luồng khí kia lại xuất hiện trong cơ
thể. Có giáo huấn lúc trước, Triệu Vũ Cương lập tức thủ hộ thể nội, làm
cho luồng khí này không phát tiết ra. Nhưng ngay khi Triệu Vũ Cương
buông lỏng tâm thần, luồng khí này liền lao khắp toàn thân gã. Bùm một
tiếng, luồng khí kia lại theo lỗ tai gã nổ bung mà phát tiết ra ngoài.

Đau đớn kia liền tăng gấp mấy lần, gã kêu lên thảm thiết, thê lương
không thể hình dung nổi. Tai trái bị dập nát, lượng lớn máu tươi phun
ra.

Đau đớn liên tục làm cho đầu Triệu Vũ Cương như muốn vỡ tung, sắc
mặt tái nhợt, thần sắc hoảng sợ nhìn Mạnh Hạo, nhưng ánh mắt lại tràn
ngập điên cuồng cùng phẫn nộ.

- Ta muốn giết cả nhà ngươi, ta muốn diệt toàn tộc ngươi, ta muốn
cho toàn tộc của ngươi cũng phải thống khổ như thế mà chết…

Triệu Vũ Cương cố nhịn đau nhức, tai trái đã điếc, gã đánh về phía
Mạnh Hạo, điên cuồng như không giết Mạnh Hạo thì quyết không bỏ qua.

- Đã cho chút mặt mũi lại còn không biết xấu hổ!

Mạnh Hạo cũng sững sờ, hắn chưa từng thấy gương đồng đánh nát lỗ tai đối phương, nhưng rất nhanh hắn liền lộ ra vẻ mặt lãnh khốc, thân hình
nhanh lui về sau, lại giơ gương đồng lên chiếu một cái.

- Mạnh Hạo!

Triệu Vũ Cương gào lên thảm thiết, tai phải cũng bị nổ nát, hai lỗ
tai đã điếc. Hiện tại, gã không chỉ sợ hãi mà là sợ hãi chưa từng có,
nhất là sự hoảng sợ khó hình dung tràn ngập trong lòng. Gã dùng tốc độ
trước nay chưa từng có, quay người bỏ chạy. Lúc này, gã đã không còn
chút suy nghĩ tìm Mạnh Hạo gây phiền toái, thể xác và tinh thần của gã
đã bị sợ hãi làm cho run rẩy. Hận không lập tức chạy ra khỏi dãy núi
này. Nhưng trong lòng gã đã quyết định chủ ý, qua được lúc này liền tìm
người tới giết Mạnh Hạo, để cho Mạnh Hạo cũng phải nhận sự thống khổ
này, càng phải cướp đi cái gương đồng chết tiệt kia.

Nhưng ngay khi gã vừa quay người, cái gương đồng trong tay Mạnh Hạo lần đầu tiên bay ra khỏi tay hắn rồi đuổi theo. Hình như gương đồng đã hưng phấn tới cực điểm, vậy mà trực tiếp đuổi theo Triệu Vũ Cương, không biết đã trùng kích bao nhiêu lần, chỉ thấy hai mắt Triệu Vũ Cương lộ ra tuyệt vọng, trong lúc giãy giụa như có lực lượng nào đó đè gã xuống, thân thể không chịu khống chế của gã. Tiếng kêu thảm càng lúc càng mãnh liệt hơn, gã đã không thể bỏ chạy, mà bị treo giữa không trung, tai trái, tai phải, ngực, đùi không ngừng bị nổ tung.

Từng luồng khí phát ra, máu tươi phun trào, qua khoảng mười tức, hai mắt Triệu Vũ Cương đã trở nên ảm đạm, thân hình cũng từ hóa thú trở về hình người, bộ lông tiêu tán. Cũng vì thế mà gương đồng mất đi hứng thú, tự động trở về. Cũng khiến cho thân thể Triệu Vũ Cương rơi bịch xuống đất.

Máu tươi đầy đất, Triệu Vũ Cương mở to mắt, vậy mà đã tèo rồi, trong hai mắt còn mang theo sợ hãi cùng tuyệt vọng, làm cho người nhìn không
rét mà run.

Mạnh Hạo nhìn thi thể Triệu Vũ Cương, hít sâu một hơi, lại nhìn gương đồng bay một vòng trên không trung rồi trở lại trong tay chính mình. Cầm cái gương, thân hình Mạnh Hạo khẽ run, trong mắt lộ vẻ kinh sợ. Lúc bình thường nhìn yêu thú bị nổ đúng là không có gì, nhưng hôm nay nhìn một người sống bị giết như thế, nhất là nhiều vị trí bị nổ nát, huyết nhục mơ hồ. Thân hình Mạnh Hạo càng thêm run, cảm thấy gương này cực kỳ huyết tinh, thậm chí hắn còn có cảm giác muốn ném nó đi, nhẹ buông tay, cái gương liền rơi trên mặt đất.

Hắn chỉ là một thư sinh, lúc đầu nhìn cái gương này có chút ý tứ, nhưng lúc này lại cảm thấy nó cực kỳ âm trầm quỷ dị, mơ hồ lộ vẻ trái
ngược với tư tưởng Nho gia trong lòng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận