Ngã Dục Phong Thiên

Chương 573: Điều kiện !

- Người nhận được truyền thừa của ta, chỉ cần thầm đọc Kỳ Nam, ta có thể giáng hình chiếu xuống ba lần, miễn đi sống chết.
Vào lúc này, trên vùng đất Mặc Thổ cách Thánh Tuyết thành cực kỳ xa, ở vị trí của Đông Lạc thành, đang có năm nghìn tu sĩ, vừa chạy gấp, vừa gào to.

- Tin Ngũ gia, được bất tử, Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong!

Hơn năm nghìn tu sĩ, chạy quanh thành trì, khí thế kinh người, mặt đất
cũng phải chấn động theo bước chạy của họ, sương khói cuộn trào. Trong
màn sương này, giống như có một đạo cường quang.

Cường quang này như kiếm, ngưng mà không phát, nhưng lại tỏa ra khí tức
khiến người ta khiếp sợ. Bên ngoài cường quang, chim anh vũ đang căng
thẳng, cẩn thận vỗ cánh, bay bên cạnh cường quang.

- Tru Tiên Trận, Tru Tiên Trận do Ngũ gia ta tự mình phát minh, chết
tiệt, trận pháp này chưa từng khiến Ngũ gia chết quá chín lần, chưa từng!

Chim anh vũ nghiến răng nghiến lợi, lúc này dường như đã hạ quyết tâm, hét lên một tiếng lao về phía đạo cường quang. Nhưng chính lúc này, thần niệm trước khi Mạnh Hạo hôn mê, truyền tới.

Thân thể chim anh vũ đột nhiên dừng lại, sau khi ngây ra một chút, rồi lập tức gào to.

- Dọa chết người ta, suýt chút nữa làm ý chí Ngũ gia hỗn loạn. Ừm! Mạnh
Hạo gặp nạn? Có cần cứu hắn không? Bỏ đi, bỏ đi, nể mặt hắn lúc trước
tìm cho ta nhiều thú có lông như vậy, đi cứu hắn một lần cũng được.

Chim anh vũ vỗ cánh, trực tiếp bay ra.

- Chúng tiểu nhân, Kim Quang Lão Tổ của các ngươi hiện giờ đang gặp nạn, chúng ta đi cứu người. Nào nào nào, chúng ta cùng đi, dùng Tru Tiên Trận Ngũ gia dạy các ngươi, trái ba vòng, phải ba vòng, mông phải vững... Tốc độ nhanh như vậy, chúng ta cùng hô...

Tiếng nổ vang vọng, mặt đất chấn động, những tán tu ở bốn phía được Kim
Quang Giáo che chở, lúc này đều trợn tròn mắt nhìn bầu trời. Hơn năm
nghìn tu sĩ xếp thành một hàng dài, chạy nhanh, dẫn tới sương mù ngập
trời, cuồn cuộn như mây đen, đi về phía xa.

Lúc Mạnh Hạo tỉnh lại, chỉ nhìn thấy một cái lưng.

Đó là một bóng dáng xinh đẹp, đường cong gợi cảm từ vai đi xuống, thắt lại ở eo và rồi phình ra căng tròn.

Nàng mặc một bộ đồ màu da, khiến Mạnh Hạo vừa nhìn thấy, gần như đã bỏ qua bộ đồ kia.

Mái tóc dài phủ xuống, một khí chất trẻ trung, khiến Mạnh Hạo cảm thấy bầu trời xám xịt vào lúc này cũng trở nên đẹp đẽ.

Thân ảnh đẹp đẽ, cũng không phải Mạnh Hạo không thích ngắm, chỉ vì thân
là tu sĩ, ngay khi mở mắt, điều đầu tiên hắn chú ý đến không phải là
bóng lưng xinh đẹp đó, mà phát tán linh thức ra bốn phía, tất cả mọi thứ trên người hắn vẫn như trước khi hôn mê, không ai động đến.

Một mảnh phế tích xung quanh, có thể nhận ra nơi này vẫn là Thánh Tuyết
thành, chỉ là không còn nhìn thấy thành trì đâu nữa, mà chỉ còn một chút mảnh vụn. Nhưng nơi này rất kỳ dị, trên mặt đất có ánh sáng bạc lấp lánh, tạo thành một trận pháp, chỉ là lúc này trận pháp vẫn đang khởi
động, còn chưa mở ra hoàn toàn.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có lửa cháy bập bùng xung quanh, phát ra tiếng nổ lách tách.

Tứ đại trưởng lão của gia tộc Hàn Tuyết, chỉ có hai người ngồi xếp bằng ở không xa, xung quanh đó, chỉ còn hơn trăm tu sĩ, ai nấy đều có vẻ mệt mỏi tĩnh tọa.

Trong số họ, đa phần là người của gia tộc Hàn Tuyết, còn tu sĩ Mặc Thổ,
thì chỉ có mười mấy người. Mạnh Hạo nhớ trước khi hôn mê nhìn thấy trên
mặt đất, phải đến hơn ba trăm người mới đúng.

Ngoài ra hai trưởng lão của gia tộc Hàn Tuyết đang tập trung nhìn trận
pháp, còn thì thầm gì đó, với vẻ mặt lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời.

Ngay khi Mạnh Hạo tỉnh lại, bốn vị trưởng lão Nguyên Anh ở nơi này lập
tức ngẩng đầu, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, hành động của họ, lập
tức làm tu sĩ xung quanh chú ý. Từng người mở mắt, đều nhìn về phía Mạnh Hạo, chủ nhân của bóng lưng sinh đẹp - Hàn Tuyết San cũng tỉnh lại từ trong nhập định, quay người, thì thấy được ánh mắt Mạnh Hạo.

Trong mắt Hàn Tuyết San, lộ vẻ vui mừng, lại có phần kỳ lạ. Đó là ánh
mắt của thiếu nữ hoài xuân, là một loại sùng bái với cường giả.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, từ từ đứng dậy, Hàn Tuyết San nhanh chóng đi
tới, đỡ lấy tay Mạnh Hạo. Cho dù Mạnh Hạo lúc này cảm thấy mình chỉ có
chút thoát lực, nhưng nhìn thấy động tác của Hàn Tuyết San, hắn lại
không đành lòng từ chối.

Hắn có thể nhìn ra vẻ tiều tụy của Hàn Tuyết San, nó bao gồm việc thành
trì tan vỡ, gia tộc tuột dốc, còn có mờ mịt với tương lai, bất lực với
cuộc sống, còn có cả lo lắng cho bản thân mình.

Nếu không, không thể ngay khi Mạnh Hạo tỉnh lại, chỉ có lo lắng biến mất, mà những cái khác đều còn đó.

- Đa tạ Mạnh đại sư ra tay, ân này gia tộc Hàn Tuyết ta đời đời không quên!

Đại trưởng lão đứng dậy, đi tới trước mặt Mạnh Hạo, sau khi nhìn kỹ Mạnh Hạo, liền chắp tay vái.

Bên cạnh hắn, nhị trưởng lão, lão thái bà và tứ trưởng lão, đều đang bị thương, nhưng cũng chắp tay, vái Mạnh Hạo rất sâu.

Không chỉ có bọn họ, tất cả tu sĩ ở đây, vào lúc này, đều đứng dậy, hướng Mạnh Hạo vái một cái.

Cảnh tượng Mạnh Hạo trước khi hôn mê, đã khắc sâu vào trong lòng họ,
không có Mạnh Hạo, bọn họ đã chết rồi, không có Mạnh Hạo, bọn họ đã
thành biển máu từ lâu.

Một mình Mạnh Hạo, cứu cả gia tộc Hàn Tuyết, cứu tất cả tu sĩ bọn họ.

Một vái này, là bọn họ thật lòng!

Mạnh Hạo hơi gật đầu, hắn không nói gì, những người này vái hắn, hắn nên nhận lấy, nói thêm gì đó lại có vẻ kiêu căng, ánh mắt hắn quét qua mọi người, từ từ mở miệng.

- Ta hôn mê bao lâu rồi?

- Ngươi hôn mê bảy ngày rồi.

Không có tu sĩ nào ở nơi này trả lời hắn, mà là một giọng nói già cả từ
sau lưng hắn truyền tới. Ngay khi giọng nói này phát ra, vẻ mặt tu sĩ
bốn phía càng thêm cung kính.

Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, quay người lại, nhìn thấy từ phế tích sau
lưng, một lão giả dẫn theo mười mấy tộc nhân gia tộc Hàn Tuyết đi ra.
Lão giả này gầy gò, giống như đi ra từ trong mộ, quần áo giản dị, tu vi
không cao, nhưng khi lão đi tới, lại như tạo ra một trận gió lốc, quẩn quanh bốn phía.

- Tiền bối...

Mạnh Hạo vừa nhìn đã nhận ra, người này chính là Lão Tổ đời thứ sáu của
gia tộc Hàn Tuyết, tu sĩ Trảm Linh - Hàn Tuyết Bạo. Trong lòng hắn kinh
hãi, đối phương xuất hiện khiến hắn kinh ngạc, dựa theo đạo lý, lão phải ra đi rồi mới đúng.

- Ta tán công rồi, không còn cưỡng cầu đột phá, không còn duy trì Trảm
Linh, lúc ngươi hấp thu truyền thừa, ta hút đi sinh cơ trong cơ thể Kinh Thứ, đổi lại tuổi thọ mười năm.

- Mười năm sau, ta sẽ chết.

Lão giả dửng dưng nói, như nhìn ra nghi hoặc của Mạnh Hạo, lão đi tới
bên cạnh Mạnh Hạo, tộc nhân gia tộc Hàn Tuyết, đều giấu đi vẻ đau
thương, rất cung kính.

- Ngươi rất giỏi.

Hàn Tuyết Bạo ngồi xuống trước mặt Mạnh Hạo, chăm chú nhìn hắn, trên khuôn mặt già nua xuất hiện nụ cười hòa nhã.

- Có thể ở trong Kết Đan cảnh hấp thu toàn bộ truyền thừa sáu đời của tộc ta, nhìn khắp trời nam, ngươi là kẻ duy nhất.

Trong lòng Mạnh Hạo cảm kích, hắn lúc này cũng đã hiểu, đối phương quả
thực không có ý định đoạt xá, kỳ ngộ lúc trước, quả thực là một đại cơ
duyên.

Đang lúc muốn nói, Hàn Tuyết Bạo lắc đầu, cắt đứt lời nói của Mạnh Hạo, nhìn kỹ vào mắt Mạnh Hạo, từ từ mở miệng.

- Gia nhập gia tộc Hàn Tuyết ta, lão phu làm chủ, hứa gả Tuyết San cho ngươi làm đạo lữ.

Mạnh Hạo ngây ra, vẻ mặt mỹ lệ của Hàn Tuyết San bên cạnh đột nhiên đỏ lên, cúi thấp đầu, tràn đầy vẻ ngượng ngùng.

- Nó chỉ là một trong các đạo lữ của ngươi, ngươi yên tâm, lão phu sẽ
không quấy nhiễu cuộc sống tình cảm của ngươi, trở thành người của gia
tộc Hàn Tuyết ta, ngươi chính là một đời Lão Tổ!

Hàn Tuyết Bạo trầm giọng nói, ánh mắt nghiêm túc.

- Không phải để ngươi tự dưng gia nhập, lão phu sẽ tặng ngươi ba kỳ ngộ!

- Lão phu tuy tán công rồi, không còn là Trảm Linh, nhưng cảm ngộ vẫn
còn, có ta trợ giúp, trong vòng năm trăm năm, ta nắm chắc tám phần, giúp ngươi bước vào Trảm Linh! Đây là kỳ ngộ đầu tiên lão phu cho ngươi!

- Hàn Tuyết nhất mạch ta, có bí pháp Đại Tư Long, vượt xa những thuật
pháp ngươi thu được trước kia, cũng truyền lại cho người. Từ sau vạn thú trong thiên hạ, không con nào không thuần phục trước mặt ngươi, đây là kỳ ngộ thứ hai!

- Ba, gia tộc Hàn Tuyết hiện giờ xuống dốc, nhưng đạo vận vẫn còn, hiện
giờ nơi này không thể lưu lại, chúng ta sẽ đi Nam Vực. Lão phu là bạn cũ của Đan Quỷ đại sư trong Tử Vận Tông của Nam Vực, di chuyển gia tộc, nhập vào một phong trong Tử Vận Tông.

- Ngươi theo lão phu từ Mặc Thổ đi Nam Vực, với thể diện của lão phu,
nhất định có thể được Đan Quỷ đại sư dốc sức bồi dưỡng, trước đây ta
nghe nói ngươi đan đạo không tệ, lão phu mở miệng, Đan Quỷ đạo hữu nhất
định sẽ nể mặt ta, thu ngươi làm đệ tử.

Lời nói của Hàn Tuyết Bạo vang lên, rơi vào trong tai Mạnh Hạo, Mạnh Hạo im lặng, trong lòng cười khổ. Điều kiện đối phương đưa ra, trừ cảm ngộ Trảm Linh ra, những cái khác không có sức hấp dẫn. Bí pháp Tư Long cho
dù có mạnh, cũng không bằng được tam đại bí thuật hiện giờ Mạnh Hạo đang nắm giữ, mà đệ tử Đan Quỷ đại sư, đối với Mạnh Hạo mà nói, không phải vấn đề sức hấp dẫn, mà là cho dù hiện giờ, Mạnh Hạo vẫn coi Đan Quỷ đại sư là sư tôn của bản thân.

Ân ba vái bái sư năm đó, một lần vái, chính là cả đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận