Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1003: Cảm Thấy Ấm Ức Thay Cô Gái Đó

.



Chương 1003: Cảm Thấy Ấm Ức Thay Cô Gái Đó

Chương 1003: Cảm Thấy Ấm Ức Thay Cô Gái Đó

Lúc này, An Tuấn Triết trông đã trưởng thành hơn trước không ít, quần áo trên người cũng từ đồ thường ngày thoải mái biến thành tây trang.

Điều khiến Trương Tử Huyên khá bất ngờ chính là mái tóc vốn rậm rạp và có mái thưa trước trán của anh ta, bây giờ đã biến thành lưa thưa và hơi vàng, còn có thể thấp thoáng nhìn thấy da đầu bên dưới.

Như vậy càng khiến độ tuổi của anh ta lập tức trở nên mơ hồ, trông không còn giống bộ dáng mới hơn hai mươi nữa.

Hơn nữa, quầng thâm dưới mắt của anh ta khá nặng, lại càng xuất hiện bọng mắt hơi nhẹ và nếp nhăn.

Trương Tử Huyên đoán có khả năng bây giờ là mười mấy năm sau chăng? Ít nhất An Tuấn Triết cũng phải hơn ba mươi tuổi rồi!

Lúc này, mẹ Trương ở bên cạnh anh ta tuy rằng vẫn xinh đẹp và gọn gàng nhưng đã kém hơn trước kia rất nhiều.

Dù gương mặt đó vẫn chưa xệ xuống nhưng đã có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết của công nghệ khoa học, có thể thấy bà ta đã lãng phí không ít sức lực để có thể trông xứng với An Tuấn Triết.

Trong tay hai người xách không ít đồ, xem chừng là vừa mới đi dạo siêu thị về, chỉ là bây giờ An Tuấn Triết đang xị mặt, trên gương mặt của mẹ Trương cũng không có biểu cảm gì cả, hai người một trước một sau đi vào nhà.

Không bao lâu sau, tiếng cãi nhau đã truyền ra, Trương Tử Huyên lặng lẽ đứng ở ngoài cửa nghe động tĩnh bên trong.

Cô ta nghe được một lúc cũng hiểu ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đại khái là lúc hai người đi chợ đã phát sinh sự bất đồng, An Tuấn Triết muốn ăn cái này nhưng mẹ lại mua một loại khác rẻ hơn một chút, nghe qua cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi trong cuộc sống mà thôi.

Trương Tử Huyên không khỏi mỉa mai mà nghĩ, còn nói mỗi lần cãi nhau với mình đều là vì một vài chuyện nhỏ không đáng, lẽ nào bây giờ bọn họ cãi nhau chính là quốc gia đại sự hay sao?

Ha ha, lúc yêu thì trên người đối phương chỗ nào cũng là ưu điểm, cho dù có ăn cứt cũng cảm thấy đáng yêu.

Còn lúc không yêu nhìn đâu cũng thất ghét, ngay cả hít thở cũng là sai trái.

Tình yêu năm đó không thể không có đối phương của hai người họ cuối cùng cũng thua trước thời gian, biến chất thành gà bay chó sủa của người bình thường.

Trong lòng Trương Tử Huyên cuối cùng cũng thoải mái hơn không ít.

Lúc này, thang máy lại vang lên, bên trong có một đôi vợ chồng bước ra.

Là hàng xóm của nhà cô ta, hai bên gia đình đã là hàng xóm láng giềng được mười mấy năm rồi, bà dì nhà đó họ Châu, không có con gái, mỗi lần nhìn thấy Trương Tử Huyên là đều sẽ nhét một ít đồ ăn ngon cho cô ta.

Nhà mình với dì Châu qua lại vô cùng hòa hợp, đến ngay cả diện tích chung trên hành lang này cũng là mỗi người một nửa, thi thoảng sẽ còn giúp đối phương vất ít rác.

Chỉ là, điều khiến Trương Tử Huyên cảm thấy vô cùng khó hiểu, chính là hai người này thoạt nhìn cũng không già đi bao nhiêu, chồng thì ôn hòa, vợ thì nhanh nhẹn.

Sau khi hai người bước ra khỏi thang máy rõ ràng cũng đã nghe thấy tiếng cãi nhau truyền tới từ nhà họ Trương, dì Châu nhíu chặt mày lại,"phi" một tiếng với giọng không hề nhỏ.

"Mụ già dâm đãng cũng có ngày hôm nay?"

"Không phải tình cảm tốt lắm hay sao? Ngay cả con gái cũng không cần, lại đi cần một thằng ăn bám như vậy? Đúng là tám trăm kiếp chưa được gặp đàn ông, cướp bạn trai với cả con gái mình, thật không biết xấu hổ!"

"Tôi còn tưởng hai người này có thể sống một đời như tiên gì nữa cơ, mới có ba năm đã không chịu được rồi, đúng là mụ điếm già, không biết xấu hổ!"

Giọng của dì Châu không hề hạ thấp xuống một tí nào hết, dựa theo âm lượng này, thật ra trong phòng khách nhà họ Trương hoàn toàn có thể nghe thấy.

Mà người bên trong quả thật có nghe thấy vì Trương Tử Huyên cảm giác được rõ ràng tiếng cãi nhau của hai người kia lập tức dừng lại, sau đó mới lại tiếp tục.

Chỉ là khí thế của mẹ hình như đã không còn hùng hồn như trước đó nữa.

Người đàn ông ôn hòa kéo cánh tay vợ mình: "Được rồi, mỗi lần bà nghe thấy trong nhà này có động tĩnh là đều chửi mấy câu, tôi biết bà thấy bất bình cho Huyên Huyên nhưng đã qua vài năm rồi, cũng đã đủ rồi."

Dì Châu nghe thấy cái tên Huyên Huyên này lại chợt nhớ đến cô gái trẻ xinh xắn đáng yêu kia, chỉ cảm thấy mũi mình chua xót.

Đứa trẻ đó cũng được bà ta nhìn đến lớn, từ cái lúc còn nhỏ tí xíu đã chuyển đến đây rồi dần dần lớn thành thiếu nữ, bà ta nhìn cũng đâu khác gì nhìn con gái mình lớn lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận