Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 102: Nam Quỷ Đầu Trọc

.



Chương 102: Nam Quỷ Đầu Trọc

Chương 102: Nam Quỷ Đầu Trọc

Ánh mắt của Vệ Miên lạnh lùng, cô nhìn nam quỷ đang bày ra đủ các loại động tác cực kỳ hạ lưu rồi đột nhiên lại móc ra một xấp bùa khác, nhanh chóng lẩm nhẩm chú ngữ sau đó ném toàn bộ bùa về phía Tiền Lệ.

Cùng lúc đó, bùa hộ thân trong túi áo của Tiền Lệ không ngừng lóe lên kim quang, ánh sáng này càng ngày càng mạnh, đâm vào người nam quỷ đầu trọc khiến cơ thể gã lóe lên.

Gã muốn chui ra khỏi cơ thể của Tiền Lệ nhưng cũng không biết tại làm sao lại không không thể nhúc nhích được.

Cứ như thế, tốc độ đọc chú ngữ của Vệ Miên càng ngày càng nhanh, nam quỷ đầu trọc bị áp chế chỉ còn lại một hơi thở.

Gã khó tin vô cùng.

"Đã xảy ra chuyện gì, sao mi có thể? Mi đã làm gì hả, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"

Vệ Miên phì cười.

"Chuyện không có khả năng nhiều lắm, bộ chuyện gì cũng phải chiều theo cặp mắt chó của mi sao, nghĩ cũng đẹp quá nhỉ!"

Câu nói này là cô học theo Phùng Tĩnh ở ký túc xã, nghe nói là cách nói ở bên Đông Bắc.

Vệ Miên cảm thấy vô cùng thiết thực.

Nói rồi, ánh mắt cô trở nên dữ tợn, cô tập trung toàn bộ pháp lực lên trên lá bùa, trong nháy mắt, nam quỷ đầu trọc đã bị cô đánh ngã sấp mặt.

Cuối cùng, gã vội vàng chui ra khỏi cơ thể của Tiền Lệ.

Còn chưa đợi gã tìm được một chỗ tốt hơn để nhập vào thì Vệ Miên đã nhắm chuẩn cơ hội, nhanh chóng ném Ngọc Cốt Phiến tới, đâm thẳng về phía nam quỷ đầu trọc, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm vang lên, gã lập tức bị đánh hồn bay phách tán.

Hắc khí tập trung lúc đầu cũng dần dần tản đi.

"Phịch!"

Tiếng ngã xuống đất lại truyền tới.

Vệ Miên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người giúp việc chị Lưu vừa mới gặp kia đang ngồi bệt dưới đất, sắc mặt trắng bệch.

Thấy cô nhìn qua, chị Lưu sợ đến mức lại lùi về sau.

Tuy rằng chị ta không nhìn thấy quỷ nhưng lại có thể nhìn thấy vật bị một đám khí đen bao quanh, còn cả đồ trang trí bay trong không trung và bùa giấy tự quay vòng vòng nữa.

Tất cả những thứ này đều vô cùng khiêu chiến nhận thức của chị ta.

Vì liên quan đến cô chủ cho nên chị Lưu cũng có một chút kiến thức về phương diện phong thủy, tuy rằng chị ta cũng không biết vì nguyên cớ gì nhưng từ sau khi chị ta tới đây chăm sóc cô chủ vẫn luôn cảm thấy tâm trạng thoải mái, cũng chưa từng mắc bệnh gì cả.

Tất cả những chuyện này đều được chị ta quy cho phong thủy.

Nhưng hôm nay nhìn thấy mấy thứ này khiến chị ta biết trên đời này không chỉ có phong thủy mà còn có yêu ma quỷ quái, thậm chí quỷ còn có thể nhập vào người!

Đã thế còn là một tên sắc quỷ nam nữa chứ!

Nghĩ đến vừa rồi tên sắc quỷ đó nhập vào người cô chủ là chị Lưu lập tức òa khóc.

Thu thập tên nam quỷ đầu trọc xong, Vệ Miên vuốt ve Ngọc Cốt Phiến với vẻ thương tiếc, nó cũng rung ong ong trong tay cô như thể đang nói hết những ấm ức trong mấy năm này.

"Tiểu Cốt, trong tông môn đã xảy ra chuyện gì, tại sao mi lại ở đây?"

Ong ong ong ong.

Vệ Miên không hiểu nhưng cô có thể cảm giác được sự bi thương từ trên chiếc quạt.

Thật ra cô cũng có thể đoán ra được, mấy nghìn năm đã trôi qua, làm sao Chính Dương Tông còn có khả năng tồn tại được chứ.

Nhưng sư phụ ôn hòa và yêu cái đẹp, cùng một đám đại sư huynh hoặc dịu dàng hoặc lạnh lùng kia đều đã trở thành một sắc màu trong ký ức của cô.

Cô lôi la bàn bằng đồng từ trong túi ra, cho dù đã được cô đặt trong tụ linh trận bồi dưỡng hơn nửa năm nhưng thứ này vẫn không thể ngăn được sát khí.

Còn chưa lấy ra sử dụng mà đã nứt vỡ từ trung tâm rồi.

Nếu ai nói không dựa vào ngoại lực vẫn có thể khiến đồng thau nứt vỡ từ chính giữa vậy phỏng chừng sẽ chẳng có ai thèm tin.

Suy cho cùng vẫn là phẩm chất của pháp khí không được, còn kém Ngọc Cốt Phiến nhiều lắm.

Cô gấp cây quạt lại, nó biến thành một thanh vuông màu trắng hơi hẹp dài, là một đoạn nhỏ bé nằm trong lòng bàn tay, rất nhỏ nhắn tinh xảo.

Vệ Miên chỉnh lại quần áo, thoạt nhìn vẫn là cô gái ngoan ngoãn kia.

Cho dù là ai nhìn thấy cũng không dám tin vừa rồi, cô gái này đã đánh tan một lệ quỷ với gương mặt vô cùng lạnh lùng.

"Cô... cô gái... con quỷ kia..."

"Đã chết hẳn rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận