Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 642: Con chồn vàng

.



Chương 642: Con chồn vàng

Chương 642: Con chồn vàng

"Có đi không đây? Không đi là tao tưởng cho cái dép này!"

Con chồn lại yên tĩnh trở lại, nó nhìn Vệ Miên rồi lại nhìn lá bùa trong tay mình, một lúc sau cuối cùng cũng cử động.

Lần này không phải lao về phía Vệ Miên mà là nhảy qua ô cửa sổ để bỏ trốn.

Nhà nghỉ này khá cũ, ô cửa sổ vẫn là loại kéo đẩy của ngày xưa, lúc này cửa sổ đang bị kéo ra, con chồn vàng đã nhảy từ chỗ đó vào.

Cái thứ này quả thật thông minh, lải ất dễ tiến vào con đường tu luyện, là một trong ngũ tiên ở dân gian, đại đa số con người đều gọi nó là Hoàng đại tiên, lòng báo thù cực kỳ mạnh.

Đây là lần đầu tiên Vệ Miên gặp phải loại động vật khá có linh tính như thế, quanh đây đều là rừng rậm đã được khai phá, không có thú hoang cỡ lớn nào cả, phỏng chừng con chồn vàng này sống ở nơi này rất an nhàn cho nên mới mở linh trí.

Vệ Miên đóng chặt cửa sổ lại, nghĩ ngợi một chút rồi lại tìm một thứ chặn lại, sau đó quay người liếc mắt nhìn Phùng Tĩnh vẫn còn đang trừng mắt nhìn về phía bên này: "Không sao, sau này nói không chừng cái thứ đó vẫn còn tìm tới đây, bây giờ mau đi ngủ đi."

"Đó là hoàng bì tử sao?"

"Đúng."

Phùng Tĩnh vỗ ngực với vẻ mặt sợ hãi: "Đây là lần đầu tiên tớ gặp được đấy, không phải nói cái thứ này rất nhỏ hay sao, vậy mà lại to như thế, cảm giác còn to hơn con mèo hoa ở tiểu khu nhà tớ một vòng ấy chứ, đáng sợ thật."

Vệ Miên từ chối cho ý kiến: "Cái thứ này quả thật có thể hình không lớn, chắc hẳn con chồn vừa rồi vì đã mở linh trí, sống cũng được một thời gian rồi nên mới khá to."

Phùng Tĩnh chậm rãi ngồi xuống giường, sau màn kinh hãi ban nãy, lúc này cô ấy đang vô cùng có tinh thần, vội vàng hỏi với vẻ mặt hưng phấn.

"Miên, nó tới đây để làm gì, trộm lá bùa kia của cậu hả?"

"Có khả năng là vậy!"

Vệ Miên đặt chiếc dép lê về chỗ cũ, trong đầu lại tái hiện lại cảnh tượng vừa rồi. Cái thứ này chắc hẳn đã nhìn thấy cô tu luyện trên núi, cũng đã nhìn thấy cô phong ấn linh khí bên trong lá bùa.

Chồn vàng muốn tu luyện hiển nhiên cũng cần phải có linh khí, chỉ là bọn chúng muốn có linh khí cũng không dễ dàng như Vệ Miên.

Dưới tình huống sinh khí đã đủ, Vệ Miên sẽ vận chuyển công pháp, sinh khí rất dễ dàng chuyển hóa thành linh khí.

Đây là vì cô có công pháp của Chính Dương Tông, nhưng chồn vàng thông thường đều là tu luyện tự nhiên, dựa vào hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt.

Tốc độ như thế không thể nghi ngờ gì sẽ rất chậm, muốn đẩy nhanh tốc độ thì phải nghĩ cách khác.

Có con chồn sẽ chọn một hộ gia đình để thờ cúng nó, hưởng thụ sự cúng bái của bọn họ đồng thời che chở cho bọn họ, đôi bên đều cùng có lợi.

Cũng có con chồn sẽ chọn làm việc tốt, làm việc đại thiện cũng sẽ có lợi cho nó tu luyện.

Nhưng quy tận gốc rễ thì chúng đều biết linh khí là một thứ tốt.

Nhưng thế giới này thiếu thốn linh khí, linh khí trong không khí rất ít, muốn ngưng tụ và tập trung lại là việc mà bọn chúng hoàn toàn không thể nào làm được.

Về phần mấy nơi có linh khí dồi dào cũng không phải không có nhưng chắc chắn đã bị thế gia phong thủy hoặc cao nhân đạo môn chiếm giữ rồi, nào còn có thể có hội cho mấy động vật nhỏ như chúng nữa.

Cho nên, con chồn vàng nhìn thấy Vệ Miên phong ấn linh khí trên núi mới dám mạo hiểm, bất chấp cả việc bị người phát hiện mà qua đây trộm.

Nếu nó ăn trộm thành công thì linh khí trong này cũng đủ cho nó tu luyện một khoảng thời gian, hơn nữa, có thể khiến thực lực của nó đi lên một tầng cao mới.

Về điểm này thì Vệ Miên không hề hối hận vì đã đánh nó một chút nào cả, nếu như nó chủ động hiện thân tới đây cầu thì nói không chừng Vệ Miên còn cho, nhưng nó lại chọn nửa đêm nửa hôm qua đây ăn cướp, lại còn bày ra bộ dáng khoa trương như thế, cô làm sao có thể chiều nó được chứ?

Cầu người thì phải có thái độ của cầu người, nhất định phải cho nó biết lòng người hiểm ác cỡ nào!

Không biết có phải con chồn kia sợ rồi hay không, tóm lại là tối hôm ấy nó không còn tới đây nữa, nửa đêm sau sóng yên biển lặng, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Phùng Tĩnh vốn còn rất có tinh thần nhưng đợi một lúc cũng không nghe thấy động tĩnh gì nên lại từ từ ngủ tiếp.

Mấy hôm nay, ba người chơi quanh công viên rừng rậm một vòng, bao gồm cả công viên nước, công viên tượng điêu khắc gỗ, thạch lâm uyển, công viên ven hồ, tháp nước đập cao su... ngay cả hai người bản địa như Phùng Tĩnh và Phùng Siêu cũng chơi đến quên trời quên đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận