Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1089: Chúng Nó Đáng Chết

.



Chương 1089: Chúng Nó Đáng Chết

Chương 1089: Chúng Nó Đáng Chết

"Không sai! Chúng nó đáng chết, chúng nó đều đáng chết hết!"

Nói xong, trong mắt hắc giao hiện ra nước mắt rất nhân tính hóa.

"Rõ ràng chúng nó biết ta đang cầu thứ gì, chỉ cần nói một câu ta là rồng vậy sau khi ta thành rồng nhất định sẽ quay về báo ơn, nhưng chúng nó chỉ vì sự khó chịu trong lòng mà nói ta là một cái chạc cây!"

"Nó cố tình, nó biết rõ nhưng cứ cố tình nói như vậy!"

Nghĩ đến những khó khăn trong nghìn năm tu hành của mình và cơn đau đớn khi bị thiên lôi đánh lên người khiến da tróc thịt bong, trong sơn cốc một lần nữa nổi lên gió to, tiếng kêu như quỷ khóc sói gào lại vang vọng khắp đất trời.

"Ta chỉ cầu một câu nói thôi, có đúng một câu nói thôi, tại sao ông trời lại đối xử bất công với ta như vậy, tại sao người xấu xa như thế lại không chết đi! Bọn chúng đáng chết, tất cả bọn chúng đều đáng chết!"

Vệ Miên nhìn bộ dáng điên cuồng của hắc giao mà thở dài một tiếng, nói ra thì nó quả thật rất đáng thương nhưng yêu ma tinh quái muốn tu thành chính quả đều khó khăn như vậy đấy.

Cô nói thảo phong thất bại là toàn bộ những người có mặt tại đó đều lập tức hiểu ra ngọn nguồn câu chuyện, trong lòng cũng có loại cảm giác chợt tỉnh ra.

Thảo phong thất bại bị trả thù, hai ông già đó cũng không phải trường hợp đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy, nhưng có thể chết một cách thê thảm như thế cũng là lần đầu tiên.

"Súc sinh chính là súc sinh, phí lời nhiều với nó như thế làm gì, vốn dĩ đã chẳng có ai quy định nó thảo phong thì con người nhất định phải đồng ý nhé, lại còn to gan báo thù, loại súc sinh như vậy còn không xử lý nó luôn đi, giữ nó lại để gây họa à!"

Giọng nói lười biếng của Chung Diệu Ý vang vọng khắp sườn núi, không có lấy một chút lòng thương hại nào cả.

Cô ta vừa mở miệng là tên nịnh nọt Trình Việt lập tức hùa theo: "Cô Chung nói đúng đấy, nếu cái thứ này đã hại chết hai người, thảo phong thất bại cũng không còn cơ hội hóa rồng nữa, trên người chắc chắn đã gánh nhân quả sau này lại càng không có khả năng hơn, sợ rằng nó sẽ đi theo tà đạo thôi, còn không bằng trực tiếp giết chết nó, tránh cho sau này nó lại ra ngoài hại người!"

Chung Diệu Ý liếc mắt nhìn ông ta với vẻ khen ngợi, chỉ một cái liếc mắt này thôi đã khiến trái tim của Trình Việt nóng hôi hổi rồi.

Có người nhìn thấy Chung Diệu Ý lên tiếng nhưng đến cuối cùng vẫn không đứng ra phản bác, dù sao thì chuyện này cũng không liên quan đến mình, nếu như vì một người không liên quan mà đắc tội với nhà họ Chung thì thật không hay.

Thế nhưng Trịnh Hạo lại không nể mặt người đẹp một tí nào cả, anh ta mở miệng cãi lại Chung Diệu Ý: "Cô không đứng ở vị thế của người ta thì đừng mở mồm ra nói như đúng rồi, người ta tu luyện nghìn năm, đến lôi kiếp gian nan nhất còn có thể vượt ra được nhưng lại bị một lão già miệng tiện hại, đổi lại là ả miệng lưỡi chanh chua như cô thì cô cũng chẳng bằng được người ta đâu, nói không chừng cô không chỉ giết mỗi hai người mà e rằng còn giết cả thôn luôn ấy chứ!"

Chung Diệu Ý nghe được mấy lời này mà quả thật rất khó tin, đã bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy người nào dám hô to gọi nhỏ với cô ta như thế, mà thằng đàn ông chó này lại còn dám quát cô ta? Lẽ nào là một thằng nhóc choai choai chưa trải sự đời?

"Cậu! Đồ khốn nạn! Cậu có biết tôi là ai không hả? Vậy mà cậu dám ăn nói với tôi như vậy, tôi thấy cậu chán sống rồi đúng không?"

Cô ta tức đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội lại càng làm lộ rõ cặp bưởi đồ sộ hơn, khiến cho Trình Việt ở bên cạnh nhìn mà hai con mắt trợn tròn.

Thế nhưng Trịnh Hạo lại chẳng mảy may dao động.

"Tôi phỉ nhổ!"

Anh ta nhổ toẹt một bãi nước bọt: "Có phải cô sợ quá ngu người rồi không, tự dưng qua đây hỏi tôi cô là ai, tôi nào có biết cô là ai đâu? Cô thích là ai thì tùy nhé!"

Chung Diệu Ý nổi cơn tam bành, lập tức định lao lên vả thẳng vào mặt Trịnh Hạo nhưng lại bị một tiếng "dừng tay" của Chung Sóc quát ngừng.

Ánh mắt vẫn nhìn vào trong sơn cốc khiến cho Chung Diệu Ý không nhìn ra được ông ta mang vẻ mặt gì nhưng chắc chắn là không tốt rồi.

Trịnh Hạo vừa dùng lời nói hà khắc cãi nhau với một người đẹp xong cũng không hề cảm thấy ngại ngùng một tí nào cả, ngược lại còn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, cảm thấy bản thân vô cùng lợi hại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận