Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 542: Đánh nhau

.



Chương 542: Đánh nhau

Chương 542: Đánh nhau

Trước đó hai người họ cũng vì một vài chuyện nhỏ mà cãi nhau ỏm tỏi, lúc ở trong ký túc xá rất ít khi nói chuyện với nhau.

Sau này, Tào Hồng chuyển ra ngoài lại càng không tiếp xúc hơn, kết quả có một buổi trưa nọ, nhân lúc cô ta không ở ký túc xá, Tào Hồng trực tiếp lấy túi xách của cô ta, nói gì mà dạy mọi người cách phân biệt hàng giả và hàng thật.

Sau khi phân biệt tới phân biệt lui, còn nói túi xách của cô ta là loại phèn nhất trong đống hàng nhái cao cấp, vừa nhìn đã biết là giả rồi.

Mới đầu, Miêu Thi Lan không biết chuyện này, chỉ cảm thấy sau ngày hôm đó, ánh mắt của một vài người trong lớp nhìn cô ta rất không đúng, đến sau này vẫn là một bạn cùng phòng khác nói cho cô ta biết.

Thế này cũng khiến Miêu Thi Lan tức không chịu được.

Không phải chứ, Tào Hồng bị điên à?

Cô ta đeo một cái túi hàng giả thì đã làm sao, điều luật nào quy định không thể đeo hàng giả hả?

Thiệt tình, bộ nhà Tào Hồng ở gần biển hay sao mà quản nhiều như thế?

Nhưng khi Miêu Thi Lan biết chuyện này cũng đã là vài ngày sau đó rồi, hơn nữa, mấy hôm đó Tào Hồng đều xin nghỉ, không đến lớp, gọi điện cho cô ta thì cô ta cũng không nghe máy.

Miêu Thi Lan vẫn luôn có một loại cảm giác bức bối.

Bây giờ Tào Hồng lại ở trong lớp ra vẻ ta đây như thế khiến Miêu Thi Lan không nhịn được mà đứng bật dậy.

"Bốp" một tiếng.

Miêu Thi Lan ném chiếc túi hàng nhái cao cấp của mình lên trên bàn.

"Nào nào nào, Tào Hồng, mau đặt cái túi LV thật của cậu lên đây luôn đi rồi so sánh giải thích cho mọi người cùng biết sự khác nhau giữa hàng thật và hàng giả ở đâu, cái túi của chúng ta tới từ đâu nữa này, phải cho các bạn từ từ nhận diện, xem cái túi tám mươi đồng này của tốt rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể nhận ra là hàng giả ngay, bớt cho có người lại tưởng tôi đeo túi hàng thật."

Nói xong, cô ta còn xách cái túi của mình lên quăng vài lần, sau đó giả bộ buồn rầu, nói: "Cũng không biết mắt của đứa nào bị mù lại cho rằng cái túi giả này của tôi là hàng thật, tám mươi đồng còn có thể mua được một chiếc LV hàng thật nữa sao? Vậy tôi có nên dán ghi chú cho nó là 'lão tử chỉ có giá tám mươi đồng' luôn không, tránh cho có vài người lại có mắt như mù."

Các nam sinh nghe thấy câu này lập tức cười ồ lên, bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chỉ cảm thấy Miêu Thi Lan nói chuyện rất hài hước.

Mà lúc các nữ sinh đang cười, ánh mắt còn trở nên hơi vi diệu, bọn họ vừa cười còn vừa liếc mắt nhìn trộm Tào Hồng.

Dù sao thì khi ấy cũng đã có rất nhiều người nhìn thấy Tào Hồng ở trong ký túc xá dạy mọi người phân biệt hàng giả hàng thật gì đó nữa mà.

Chỉ là, các nữ sinh cũng không thật sự nghiêm túc học cách phân biệt thế nào, có vài người có khả năng cả đời này cũng không thể nào mua được một chiếc túi LV thật, mà cũng chưa chắc đã không mua được, có thể còn có liên quan đến quan niệm chi tiêu cá nhân nữa.

Nhưng bộ dáng vênh váo và tự đắc của Tào Hồng khi ấy đã để lại ấn tượng rất tốt cho rất nhiều người.

Mắt thấy cô ta kinh ngạc nhưng cũng không có một người nào đứng ra giảng hòa, có vài người bình thường đã chướng mắt bộ dáng kênh kiệu đó của cô ta thậm chí còn hô hào ủng hộ theo, kêu "cô Tào" giảng cho mọi người nghe.

Nụ cười trên gương mặt của Tào Hồng cũng không duy trì nổi nữa, cô ta hừ một tiếng rồi quăng túi lên vai, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Miêu Thi Lan thấy vậy, cuối cùng thì cục tức đã nghẹn trong lồng ngực mấy hôm nay cũng xả được một ít rồi, có điều, cô ta cũng không phải kiểu người dễ dàng bỏ qua cho như thế đâu.

"Cô Tào, qua đây đi chứ, qua mà giảng cho mọi người nghe, thuận tiện nói luôn cái túi hàng thật này bao nhiêu tiền một cái, chúng ta phải góp tiền như thế nào mới có thể mua được."

Thấy Miêu Thi Lan vẫn chưa chịu thôi, sắc mặt Tào Hồng càng khó coi hơn.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Miêu Thi Lan, tầm nhìn của hai người va chạm vào nhau.

Trong mắt Miêu Thi Lan viết rõ ràng "bà đây cố tình đấy", trên gương mặt cũng lộ ra vẻ khiêu khích.

Tào Hồng tức điên lên được, nếu cô ta không nói gì thì các bạn học đều sẽ cho rằng cô ta sợ Miêu Thi Lan mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận