Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 842: Đó Là Cha Của Anh Ta

.



Chương 842: Đó Là Cha Của Anh Ta

Chương 842: Đó Là Cha Của Anh Ta

Gương mặt trắng không có biểu cảm của người giấy quay về phía Nhạc Hồng Phương khiến bà ta sợ đến mức cả người run rẩy.

"Cách phân chia đầu tiên chính là bà với con trai mỗi người một nửa nhưng bà phải để tang cho tôi năm năm. Sau năm năm bà có thể thoải mái kết hôn, nếu như bà bằng lòng tái giá là được, duyên phận vợ chồng giữa chúng ta coi như đã hết, sau này ngày lễ ngày tết cũng không cần bà phải đốt tiền giấy và viếng mộ tôi, sau khi chết lại càng không cần chôn chung với tôi."

"Về phần tiền và nhà chia cho bà, bà có thể thoải mái sử dụng chúng, cho dù bà muốn tặng cho người khác thì tôi cũng không quản, nhưng một phần nên thuộc về con trai bà thì không ai được động vào hết!"

Trước đó La Bang Quốc nói mấy lời kêu vợ tái giá, giọng điệu không hề dao động một tí nào cả, nhưng khi nói đến phần nên thuộc về con trai tôi thì không ai được động vào, cảm giác áp lực trong giọng điệu đó lại là thứ mà mọi người có thể nghe ra được hết.

Đây là một phần mà người cha muốn để lại cho con trai mình, không ai có thể động đến.

Không ai được phép động vào hết.

La Hạo nghe được câu này bèn nhìn cơ thể mỏng manh của người giấy, chỉ cảm thấy mũi mình lại chua xót tiếp.

Đó là cha của anh ta, là người cha luôn nghĩ cho anh ta trong mọi chuyện!

"Vậy cách thứ hai thì sao?"

Nhạc Hồng Phương cắn môi, cuối cùng vẫn hỏi ra một câu này.

Hai con mắt của bà ta nhìn vào người giấy trên mặt bàn, lại lên tiếng tiếp: "Nếu trong vòng năm năm, tôi muốn tái giá thì sao?"

La Bang Quốc nhìn chằm chằm vào bà ta, rõ ràng không có ngũ quan nhưng Nhạc Hồng Phương lại như cảm giác được tầm nhìn vô cùng có uy áp đó của ông chồng nhà mình.

"Nếu trong vòng năm năm bà tái giá vậy chỉ có thể lấy được một trăm vạn trong sổ tiết kiệm, sáu trăm vạn còn lại đều thuộc hết về con trai!"

"Dựa vào cái gì?"

Vừa nghe nói sáu trăm vạn đều thuộc về con trai hết, mà mình chỉ có thể nhận được mỗi một trăm vạn, Nhạc Hồng Phương lập tức không vui.

Bây giờ tiền đang rớt giá vô cùng ghê gớm, chỉ một trăm vạn nhỏ nhoi, sống ở loại thành phố lớn này như của bọn họ còn chưa đến mấy tháng là đã tiêu hết sạch rồi, hơn nữa, tuổi tác của bà ta càng ngày càng lớn, riêng tiền chăm sóc sức khỏe mỗi năm đã không phải là một con số nhỏ rồi, làm sao một trăm vạn có thể đủ được cơ chứ?

"Tôi không đồng ý, pháp luật quy định người thừa kế đầu tiên chính là bạn đời, dựa vào cái gì tôi phải chia hết phần lớn cho La Hạo hả?"

"Đợi đến ngày tôi chết đi, tôi chắc chắn sẽ để lại tiền và nhà cửa trong tay lại cho con trai, chứ dựa vào cái gì mà bây giờ tôi phải cho nó hết?"

"Lẽ nào tôi không thể giữ lại trong tay mình được sao? Lỡ như tôi cho nó hết rồi sau này nó không phụng dưỡng tôi nữa thì phải làm sao? Hoặc là nó đối xử với tôi không tốt? Tôi không thể giữ lại một ít tiền phòng thân được sao?"

"Tiền cho ra ngoài thì dễ nhưng muốn đòi lại rất khó! Nào có ai lại kêu một người đã lớn tuổi như tôi đây xòe tay xin tiền con trai bao giờ không..."

Nhạc Hồng Phương nói không ngừng, bà ta kể lại hết những khổ sở trong suốt mấy năm nay của mình khi phải chăm sóc ông ta ra một lượt, còn cả mấy người già cô đơn lẻ loi sau này không có người chăm sóc mà bà ta từng gặp nữa, thế nhưng, La Bang Quốc lại chẳng may may dao động một tí nào hết.

Con trai mà mình nuôi lớn thì mình biết đối phương như thế nào, anh ta không phải loại người không nuôi cha mẹ già.

"Cho dù là một trăm vạn cũng đã đủ cho bà tiêu rồi, huống chi mỗi tháng bà vẫn còn hơn một vạn tiền lương hưu, đã đủ cho bà chi tiêu sinh hoạt, hơn nữa còn sống rất tốt."

Nhạc Hồng Phương kiên quyết không đồng ý, bây giờ bà ta cảm thấy ông nhà hoàn toàn không coi mình thành người một nhà, bằng không, tại sao ông ta vừa mới chết đã muốn kêu mình để lại tài sản cho La Hạo chứ, đây chính là điển hình của mình sợ một người ngoài như bà ta mang hết đi đây mà.

"Tôi tuyệt đối không đồng ý, vợ chồng sở hữu tài sản chung, dựa vào cái gì mà tôi phải chia phần lớn cho La Hạo, điều luật nào quy định chồng chết thì vợ không thể tái giá hả? Cho dù tôi có tái giá thì vẫn có quyền mang đi một nửa số tiền đấy nhé, ông đừng quên luật pháp thừa kế..."

"Hàn, Kiến, Thụ!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận