Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 947: Họa Tù Tội

.



Chương 947: Họa Tù Tội

Chương 947: Họa Tù Tội

Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp vội vàng đi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Đồng Lỗi vẫn đang nằm ngủ, cô ta không nhịn được mà nhíu chặt mày.

"Chồng ơi! Chồng!"

Liên tiếp gọi mấy tiếng, Đồng Lỗi với miễn cưỡng mở mắt ra.

"Hửm?"

Người phụ nữ xinh đẹp vừa mặc bộ váy liền lên người vừa nhìn về phía anh ta với vẻ bất mãn: "Có phải hôm nay anh định về nhà mẹ chúng ta không?"

Mất một lúc lâu sau, Đồng Lỗi với hiểu ra vợ mình đang nói gì, anh ta cố gắng mở mắt nhưng đến cuối cùng vẫn thất bại, chỉ nghe thấy tiếng phát ra từ mũi: "Ừm... anh về ở mấy hôm."

Người phụ nữ vội vội vàng vàng đeo túi lên người, giơ chân xỏ vào chiếc giày cao gót nhưng miệng vẫn không ngừng dặn dò.

"Vậy anh đừng ngủ nướng quá đấy, trước khi đi nhớ khóa cửa cẩn thận là được. Em có mang theo chìa khóa rồi, trong nồi có cơm canh để nóng đấy, anh ăn xong rồi hãy đi. Em trực tiếp lái xe đi luôn, dù sao anh về nhà mẹ chúng ta cũng ngồi tàu cao tốc mà..."

Một lúc sau, xác nhận đã nghe được câu trả lời của Đồng Lỗi thì người phụ nữ mới cầm chìa khóa xe, vội vàng khóa cửa rời đi.

Đồng Lỗi ở trên giường vốn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ cảm giác được sự yên tĩnh của căn nhà, thế là anh ta lại nhanh chóng ngủ tiếp.

Vài tiếng đồng hồ sau, Đồng Lỗi trở mình một cái.

Lại qua một lúc nữa, cuối cùng anh ta cũng từ từ mở mắt ra.

Anh ta híp mắt nhìn thời gian trên màn hình di động, chỉ mới liếc nhìn một cái đã hoàn toàn tỉnh táo ngay.

Đã ba giờ chiều rồi, mà chuyến tàu cao tốc anh ta phải đi về nhà vào lúc hai rưỡi chiều đã hoàn toàn lỡ mất.

Đồng Lỗi ném điện thoại qua một bên rồi từ từ bò dậy khỏi giường, anh ta ngây người một lúc sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, lại qua khoảng một tiếng nữa, anh ta mới nhớ ra cơm canh trong nồi và lấy chúng ra ăn.

Đang mùa hè, buổi sáng để cơm canh trong nồi còn có thể có một chút hơi nóng, nhưng đợi đến buổi chiều đã chẳng còn lại gì nữa.

Đồng Lỗi cũng không chê nguội mà bưng ra hốc từng miếng, đã mười mấy tiếng đồng hồ anh ta chưa được ăn cơm rồi cho nên bây giờ thật sự đã đói không chịu được.

Nghĩ đến hôm nay đã không kịp về nhà nữa, còn không bằng để ngày mai lại đi sau.

Cha mẹ của Đồng Lỗi sống ở huyện thành nhỏ, tàu cao tốc thông đến huyện thành nhỏ ngược lại cũng nhiều, gần như cứ một đến hai tiếng là sẽ có một chuyến.

Nhưng cha mẹ của Đồng Lỗi sống ở thị trấn, mà xe khách đến thị trấn cũng không phải lúc nào cũng có, chuyến tàu cao tốc lúc hai giờ rưỡi rất vừa vặn, còn đi những chuyến khác sẽ phải qua đêm ở thành phố.

Nếu hôm nay đã không về được vậy anh ta bắt đầu cân nhắc xem buổi tối có nên ra ngoài uống rượu hay không, đáng tiếc gọi điện thoại hỏi một lượt, hôm nay mấy anh em đều không có thời gian.

Đồng Lỗi nghịch điện thoại một lúc, thời gian lại nhanh chóng chạy đến sáu giờ tối.

Vợ của Đồng Lỗi – Tôn Thiến Tuyết tan làm vào lúc năm rưỡi chiều, trước đây cứ đến sáu giờ là đã về đến nhà nhưng hôm nay hơn sáu giờ mà vẫn không thấy người đâu.

Tuy rằng anh ta hơi nghi ngờ nhưng cũng không coi là vấn đề to tát gì hết, nói không chừng vợ biết tối nay anh ta không ở nhà nên ra ngoài chơi cùng các chị em rồi.

Thậm chí Đồng Lỗi còn không gọi điện thoại cho vợ mà ở nhà một mình.

Hơn bảy giờ tối, trời đã tối, một mình anh ta ở trong nhà cũng lười phải bật đèn lên, cứ vậy mò mẫm trong bóng tối, ở phòng khách nghịch điện thoại, cách một lúc là lại vào bếp hút điếu thuốc.

Ánh lửa lập lòe trong căn phòng bếp tối tăm.

Đúng lúc này, đột nhiên cửa nhà truyền tới tiếng xoay của chìa khóa.

Đồng Lỗi nghe thấy tiếng cũng biết là vợ mình về nhà, vì thế, anh ta thò đầu ra khỏi phòng bếp.

Người đi vào đúng thật là Tôn Thiến Tuyết nhưng lại không chỉ có một mình cô ta, đằng sau vẫn còn một người đàn ông có vóc người thấp bé nữa.

Đồng Lỗi không lên tiếng, sau khi hai người kia vào nhà cũng không bật đèn.

Nhờ vào ánh đèn trong tiểu khu ở bên ngoài, tuy rằng Đồng Lỗi không đến mức nhìn thấy vô cùng rõ ràng nhưng tuyệt đối có thể trông thấy bảy đến tám phần.

Tôn Thiến Tuyết đặt chìa khóa lên tủ giày ở bên cạnh, cởi đôi giày cao gót trên chân và giở giọng hờn dỗi với người đàn ông đằng sau: "Được rồi anh Diêu, em về đến nhà rồi, cảm ơn anh đã đưa em về."

Bạn cần đăng nhập để bình luận