Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 868: Chết

.



Chương 868: Chết

Chương 868: Chết

Đứa trẻ này còn nhỏ, cô bé không thể nói rõ được trước đó cảm giác gì, nhưng nỗi sợ hãi và khủng hoảng trong đó lại khiến một khoảng thời gian rất sau đó, cô bé đều không thể quên được.

Vệ Miên kiểm tra tình hình của đứa trẻ, thấy cô bé bị dày vò một trận khiến cho thần hồn không được ổn định cho lắm, vì thế mới ngưng tụ một luồng linh khí trong lòng bàn tay rồi vỗ lên đỉnh đầu của cô bé.

Hân Hân chỉ cảm giác được có một dòng chảy ấm áp dội thẳng vào từ chỗ mà chị gái xinh đẹp kia vừa chạm vào, dòng chảy ấm áp đó lan ra khắp toàn thân khiến cho loại mệt mỏi đến mức không thể nào nhấc nổi cánh tay lên trước đấy từ từ biến mất.

"Trong khoảng thời gian này, buổi chiều phải thường xuyên dẫn con bé ra ngoài phơi nắng, nhưng buổi tối đừng cho con bé ra ngoài, tốt nhất là bên cạnh phải có người trông, qua một đến hai tháng là không còn vấn đề gì nữa."

Hai vợ chồng rối rít cảm ơn Vệ Miên.

Sau khi mấy người trở về, Giang Dao vốn định rời đi để về Thanh Bình nhưng Vệ Miên lại nói chuyện này vẫn chưa xong, kêu cô ta đừng vội trở về.

Lúc ăn cơm tối hôm ấy, bà dì hai của Giang Dao đứng ở cổng lớn chửi liền tù tì hơn một tiếng đồng hồ, hồi còn trẻ bà cụ này đã không phải một người dễ chơi rồi, lần này biết được chắt gái nhà mình bị người ta hại, làm sao còn có thể nhịn được chứ?

Thật sự chỉ hận không thể chửi hết mười tám đời tổ tông nhà đối phương.

Vệ Miên cũng không để ý một tí nào cả, thậm chí còn bưng bát cơm ra ngồi ở ngoài cổng nhìn bà cụ chửi, cũng có không ít người làm giống như cô.

Dù sao cũng không phải chửi mình, tất cả đều coi như náo nhiệt mà xem.

Một buổi tối sóng yên biển lặng, ừm, ít nhất thì ngoài mặt cũng là như thế.

Đợi đến sáng ngày hôm sau, lúc mà ống khói của đại đa số gia đình vừa mới bắt đầu bốc khói thì một tiếng hét chói tai vang vọng khắp toàn bộ thôn Thanh Giang.

Hai mắt của Vệ Miên sáng ngời, tới rồi!

Cô nhanh chóng mặc quần áo vào rồi kéo Giang Dao chạy về phía âm thanh truyền tới.

Người có hành động giống cô cũng không hề ít, rất nhanh, mọi người đã tập trung trước cửa một hộ gia đình.

Giang Dao nhìn về chỗ quen thuộc đó: "Đó là nhà anh cả của chồng bà dì hai của chị."

Mối quan hệ này nghe qua khá là loạn, trên thực tế chính là nhà anh cả ruột của chú hai của mẹ Giang Dao.

Vì mọi người đều sống cùng một thôn, các hộ gia đình đều có đứa nhỏ sêm sêm tuổi nhau nên lúc còn nhỏ, Giang Dao từng không ít lần qua đây chơi.

Cô ta tiến lên đằng trước, rất nhanh đã nghe hiểu được nội dung câu chuyện từ miệng các thôn dân vây quanh.

Tối hôm qua bà cụ Quan mất rồi.

Bà cụ này đã để lại ấn tượng rất sâu đậm cho Giang Dao, đây là một bà cụ sống thọ nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn, năm nay đã một trăm linh chín tuổi rồi, còn thiếu nửa năm nữa là có thể tròn một trăm mười tuổi, kết quả bây giờ lại mất, lại còn mất trong lúc ngủ, thật sự rất đột ngột.

Bà cụ này đã sống đến nhiều tuổi như thế nhưng đầu óc không hề hồ đồ một tí nào cả, mắt không mờ, tai không điếc, còn thích hút thuốc và uống rượu, nhưng cơ thể lại vô cùng khỏe mạnh, mỗi bữa ăn không ít hơn trai tráng bình thường, đi đường cũng nhanh nhẹn, còn có thể chăm sóc đứa con trai bại liệt kia của mình.

Mấy năm trước bà cụ này còn có thể một mình đi lên núi hái nấm thì thôi, bây giờ người trong nhà không chịu cho bà ta đi nữa.

Không còn cách nào khác, bà cụ chỉ có thể mỗi ngày đều đến nhà con trai ở, có đôi khi đợi người ngủ rồi mới ra đại thụ ở đầu thôn để nói chuyện phiếm với người ta.

Ngay cả tối hôm qua, bà cụ cũng không thể hiện ra bất cứ một điểm khác thường nào hết, vẫn ăn hai bát cơm to giống như bình thường, tiêu hóa được một lúc là đi ngủ luôn.

Nhưng đến sáng nay, lúc con dâu đang định gọi bà ta rời giường lại đột nhiên phát hiện ra bà cụ đã tắt thở.

Điều khiến người cảm thấy khủng khiếp nhất chính là sắc mặt của bà cụ này xanh tím, hai tay bóp chặt cổ mình, thoạt nhìn rất giống bị bản thân bóp cổ, mấy người nhà họ Quan phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể kéo được tay của bà cụ ra khỏi cổ mình.

Cũng không thể để người nhìn thấy, bằng không, cũng không biết người ta sẽ suy đoán thành ra thế nào nữa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận