Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 886: Khắc Người Thân!

.



Chương 886: Khắc Người Thân!

Chương 886: Khắc Người Thân!

Mỗi ngày, ông Vương đều đi dạo trong công viên, hôm nay ông ta vẫn như thường lệ mang cái ghế gấp nhỏ và bàn cờ của mình ra ngoài, tính đến chỗ cũ tìm một bóng râm, đợi lát nữa ông Từ tới thì cùng nhau đánh vài ván cờ.

Nhưng không ngờ sau khi đến mới nhìn thấy cái chỗ mà mình thường ngồi đã bị người chiếm mất.

Một cặp đôi trẻ tuổi, vừa đảo mắt nhìn xung quanh vừa nói gì đó, thi thoảng còn phải lôi điện thoại ra chụp một bức ảnh của người đi đường rồi tiếp tục ríu rít trò chuyện.

Ông Vương nhíu mày, ông ta cũng được tính là người già thành tinh, nhìn gương mặt của hai người này chắc hẳn không phải người lòng dạ xấu xa gì đâu, chỉ là không biết bọn họ quan sát người đi đường với mục đích gì.

Nghĩ như thế, ông ta đi thẳng đến mảnh đất trống bên cạnh đám người Vệ Miên, đợi khi lại gần mới nhìn thấy dòng chữ "xem tướng miễn phí" được viết ở trước mặt hai người họ.

Ông Vương không dùng bước chân mà đi tới bên cạnh, bày sẵn bàn cờ của mình.

Sống đến từng này tuổi như ông ta cũng chưa từng thấy đại sư nhà ai biết xem tướng mà còn trẻ tuổi như vậy.

Ông ta biết hai người này không phải người xấu cho nên dáng ngồi cũng tùy tiện hơn rất nhiều, thi thoảng còn chào hỏi người quen biết một tiếng, khoảng thời gian còn lại thì ngồi trên ghế bày quân cờ.

Cũng không cần cố tình nghe nhưng trên cơ bản, cuộc đối thoại của hai người này vẫn có thể truyền tới khoảng bảy, tám phần.

Sau đó, ông ta nghe thấy giọng nữ trong trẻo kia nói: "... Tai, thùy tai hướng chếch về phía trước để lộ hình dáng của hố tam giác... cha mẹ tổ tiên... trọng phẩm chất, cò lòng từ bi..."

"Lại nhìn thùy tai của cậu ta dày... kiểu gì cũng làm con thừa tự của người khác... bằng không sẽ khắc cha mẹ và anh em..."

Ông Vương nghe đến đây, bàn tay đang cầm quân cờ đột ngột dừng lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn theo hướng mà hai người kia đang nhìn.

Sau đó, ông ta trông thấy ông Từ - bạn đánh cờ của mình đã tới.

Lần này, ánh mắt nhìn về phía hai người trẻ tuổi của ông Vương đã hơi khác.

Ông ta và ông Từ đã quen biết nhau mấy chục năm rồi, trước khi hai người nghỉ hưu còn làm cùng một công xưởng, chỉ là khác bộ phận, đối phương lớn hơn mình hai tuổi, nghỉ hưu sớm hai năm, trước đây, cùng lắm cũng chỉ tính là quen sơ.

Sau này bọn họ lại cùng nhau học đánh cờ tướng, thường xuyên hẹn nhau ở công viên này, chỉ cần thời tiết cũng tạm được là hai người có thể đại chiến mấy hiệp.

Đánh cờ hiển nhiên cũng nói chuyện nhiều cho nên vài năm trôi qua, bọn họ đã sớm biết rõ ràng chút chuyện trong gia đình đối phương.

Bởi vậy, ông Từ rốt cuộc có phải con thừa tự hay không thì ông Vương quả thật biết rõ ràng hơn bất cứ ai, hơn nữa, ông ta còn biết luôn cả nguyên nhân khiến đối phương trở thành con thừa tự.

Thật sự giống y như cô gái trẻ kia đã nói, là khắc người thân!

Từ sau khi ông Từ ra đời, cha mẹ ruột của ông ta và anh em đều xảy ra chuyện, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có, nhưng duy chỉ có một mình ông ta lần nào cũng bình an vô sự.

Chỉ khi có người già có chút hiểu biết về phương diện này kêu tặng đứa trẻ này đi, nói như vậy rõ ràng là khắc cha mẹ và anh em, hơn nữa, chuyện xảy ra hồi đó đều là lần sau nghiêm trọng hơn lần trước, cha mẹ của ông ta sợ xảy ra chuyện lớn hơn nên chỉ đành nhịn đau, đưa con cho người khác.

Bọn họ tặng ông Từ cho gia đình một người bạn cũ của cha ông ta, con trai của nhà đó đã chết trong chiến trận từ rất lâu trước đó, lần này chẳng khác gì tặng miễn phí một đứa con trai cho gia đình đối phương để dưỡng già, ai còn có thể không vừa lòng nữa chứ?

Vì thế, người nhà này nhận đứa trẻ về với lòng hân hoan vui sướng, hồi đó, ông Từ đã được mười ba tuổi rồi cho nên ông ta vẫn luôn biết chuyện mình không phải con đẻ.

Nhưng hai vợ chồng già nhà họ Từ đối xử với đứa trẻ này rất tốt, hai người họ cũng sống đến tám mươi tuổi mới qua đời, còn được ông Từ phụng dưỡng đến lúc lâm chung.

Mấy năm nay, ông ta với gia đình cha mẹ đẻ cũng có liên hệ, chỉ giống như người thân bình thường, có đôi khi mấy năm cũng chẳng gặp nhau lấy một lần.

Hơn nữa, nói ra cũng kỳ quái thật, lúc trước, sau khi người nhà đó đưa ông Từ đi đã không còn xảy ra thêm chuyện gì nữa.

Suốt mấy năm nay, hai bên không liên lạc nhiều cũng là vì ban đầu sợ lại xảy ra chuyện giống như hồi xưa, sau đó tình cảm cũng phai nhạt dần, cảm thấy tương tác qua lại cũng không còn cần thiết nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận