Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 199: Anh Ta Không Sao, Chỉ Ngất Xỉu Thôi

.



Chương 199: Anh Ta Không Sao, Chỉ Ngất Xỉu Thôi

Chương 199: Anh Ta Không Sao, Chỉ Ngất Xỉu Thôi

Mỗi sợ hãi thẩm thấu qua bức tranh dường như đã nhạt hơn trước không ít nhưng nỗi tuyệt vọng thì vẫn còn đây, Vệ Miên nghi ngờ người trên bức tranh này thật sự có hồn phách tồn tại, chỉ là bị một loại bí pháp nào đó hút vào trong bức tranh và chịu sự sai khiến cùng áp bách của quái vật kia mà thôi.

Mạnh Vân cũng kinh hoàng vô cùng, một nhát kiếm mang theo kim quang vừa rồi của Vệ Miên bắn tới khiến cho toàn bộ căn phòng đều sáng choang, thậm chí, một vài thứ ẩn nấp trong bóng tối nào đó cũng hiện ra luôn.

Hiển nhiên là cô ta cũng nhìn thấy bộ dáng thật sự của bốn mắt tám tai kia rồi, trông nó còn quái dị hơn cả trên bức họa.

Hơn nữa, đối phương còn đang há cái miệng to muốn hút thứ gì đó từ trên người Tưởng Tam Xuyên, vẻ mặt trông rõ ràng dữ tợn.

Cho nên sau khi thứ đó bị đánh tan, mất một lúc lâu mà Mạnh Vân vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, vẫn là động tác thu dọn đồ đạc của Vệ Miên đánh thức cô ta.

Mạnh Vân vội vàng đỡ Tưởng Tam Xuyên đang nằm dưới đất dậy, thử dò mũi phát hiện anh ta vẫn còn thở rất yếu: "Đại sư! Đại sư!"

"Anh ta không sao, chỉ ngất xỉu thôi."

Vừa rồi bốn mắt tám tai kia muốn hút hồn phách của Tưởng Tam Xuyên nhưng không thành công, ngoại trừ nguyên nhân trên người anh ta có bùa hộ thân ra thì còn có một phần lý do nữa là lực ý chí của Tưởng Tam Xuyên đủ mạnh.

Cho nên quái vật kia mới không đắc thủ được.

Vừa rồi Vệ Miên đã kiểm tra qua rồi, chỉ là tâm thần tiêu hao quá độ mới dẫn đến việc anh ta hôn mê, ngày mai có thể tỉnh lại thôi.

Mạnh Vân nghe nói Tưởng Tam Xuyên không sao mới hơi yên tâm, lúc này, cô ta mới có thời gian liếc mắt nhìn căn nhà.

Trên sàn phòng khách toàn là máu gà, màu sắc đã tối lại thậm chí còn hơi khô, nhưng Mạnh Vân có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng đã không còn cảm thấy sợ hãi như ngày xưa nữa, một thứ càng rõ ràng hơn chính là độ ấm trong căn nhà, cô ta cứ cảm thấy nhiệt độ đã cao hơn trước đấy vài độ rồi.

Vệ Miên thu dọn xong đồ đạc của mình rồi xách con gà đã bị hút khô máu kia lên: "Cái này..."

Mạnh Vân xua tay với vẻ mặt trắng bệch, cô ta cho rằng Vệ Miên hỏi mình có định ăn không cho nên quả quyết từ chối, trong mấy năm tới cô ta không muốn ăn thêm thịt gà nữa.

Vệ Miên: "..."

Cô nhận túi rác mà Mạnh Vân đưa cho rồi thả con gà gãy cổ vào, lát nữa cầm phải ném thứ này đi.

Lúc này, Mạnh Vân cũng nhìn thấy bức họa trống không một mảng kia, cô ta hít ngược một hơi với vẻ sợ hãi, cho dù có phải tà thần hay không thì theo quan điểm của cô ta, bức họa này cũng đã thành tinh rồi, quá kinh dị.

Vệ Miên đi lên chỉ vào những người tí hon trên bức họa đó: "Tôi nghi ngờ mấy người này đều bị con quái vật kia hút vào, chắc là những tín đồ ngày trước của nó, nhưng phải tiễn bọn họ đi đầu thai thế nào thì tôi vẫn phải nghĩ cách đã."

Vừa nghe nói tín đồ đều bị biến thành người tí hon trong tranh là Mạnh Vân lại càng cảm thấy may mắn hơn, cô ta vội vàng ngỏ ý muốn để Vệ Miên thoải mái xử lý bức họa này, chỉ cần không để ở nhà cô ta là được.

Lúc này đã hơn ba giờ sáng rồi, Vệ Miên thu dọn đồ đạc xong xuôi định rời đi nhưng Mạnh Vân lại kéo cô lại, rối rít cảm ơn: "Không biết bình thường đại sư có nhận đơn không, tôi nghe Kim Linh nói cô bói toán vô cùng chuẩn."

Còn chưa đợi Vệ Miên nói gì thì cô ta đã nói tiếp: "Tôi đang làm việc ở đài truyền hình của thành phố Thanh Bình chúng ta nên có thể nói chuyện với không ít minh tinh, mà người trong giới tin thờ mấy thứ này còn nhiều hơn, nếu bình thường cô cũng nhận đơn vậy đến khi ấy tôi có thể giới thiệu mấy người quen biết lại kín miệng cho cô."

Vệ Miên gật đầu nói cảm ơn, sau khi để lại số tài khoản của mình cho đối phương rồi mới rời đi.

Đợi người đi rất lâu rồi, Mạnh Vân mới chợt nhớ ra cô ta chỉ mải nói chuyện không thôi mà quên mất phải mua thêm hai lá bùa hộ thân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận