Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 825: Lẽ Nào Đã Đụng Phải Cơ Duyên Lớn Nào Đó

.



Chương 825: Lẽ Nào Đã Đụng Phải Cơ Duyên Lớn Nào Đó

Chương 825: Lẽ Nào Đã Đụng Phải Cơ Duyên Lớn Nào Đó

Thực lực của cương thi bay xếp hàng thứ hai trên bảng cũng không phải là hữu danh vô thực đâu!

Với tình huống như thế, đừng nói là một trong năm người bọn họ, cho dù cả năm người bọn họ cùng nhau gặp phải thì chỉ sợ cũng phải tốn cực kỳ nhiều sức lực, nhưng có thể làm gì được con cương thi đó hay không thì cũng không biết.

Lập tức, ánh mắt của năm người nhìn về phía Vệ Miên đã khác hẳn, nụ cười trên gương mặt lại càng như gió xuân hơn.

Đương nhiên, Sở Chính vẫn mang bản mặt người chết đó nhưng giọng điệu cũng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chỉ sợ nói chuyện quá nặng lời sẽ dọa sợ cô.

Đây chính là niềm hy vọng tương lai của Đạo môn bọn họ, hơn nữa, cô gái này còn trẻ tuổi như thế, tương lai sẽ huy hoàng không nhìn thấy điểm cuối.

"Trang phục mà con cương thi bay đó mặc trên người rất có đặc sắc của triều đại, là áo màu nâu, cổ đen hoa văn tròn màu vàng, các vị chắc hẳn đều biết đây là trang phục lưu hành ở thời Khang Hi đi."

Lưu Quang Nghĩa nhanh chóng hiểu được ý của Vệ Miên, ông ta lập tức nhíu chặt mày lại, giọng điệu còn mang theo chút nghi ngờ: "Ý của cô Vệ là con cương thi này chắc hẳn từ thời Khang Hi phải không? Vậy là cách bây giờ chỉ chưa đến hơn ba trăm năm thôi!"

Nhưng Trịnh Khai Nguyên và Quách Trĩ hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của Vệ Miên, bọn họ đều là những người đã từng tiếp xúc với cô một lần rồi, huống chi, hai anh em Trịnh Hạo đã có tiến bộ thần tốc dưới sự chỉ dạy của cô, bọn họ đều tin Vệ Miên tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ suất gì.

"Mới hơn ba trăm năm mà đã tiến hóa thành cương thi rồi sao?"

"Hơn nữa còn là cương thi bay!"

"Lẽ nào đã đụng phải cơ duyên lớn nào đó?"

"Hôm đó tôi cũng tới đấy nhìn nhưng không phát hiện ra điểm gì khác thường cả, toàn bộ mộ thất ngoại trừ một chiếc quan tài ra thì chỉ còn lại hai viên dạ minh châu thôi."

Vệ Miên thấy mấy người đã thảo luận xong, lúc này mới nói lại trận pháp mà mình đã phát hiện được trên nóc quan tài.

"Cương thi kia tương đương với bị trận pháp thúc đẩy cho nên thực lực suy giảm rất nhiều."

"Không chỉ như thế, trên quan tài còn khắc mấy loại phù văn, đều là loại ngưng tụ âm khí, cố định hồn phách, toàn bộ nắp quan tài bị mười tám chiếc tinh tỏa hồn ghim chặt chẽ."

Trịnh Hạo hồi tưởng lại mộ thất mà mình đã trông thấy hôm qua, khi ấy sau khi xác định tình hình của sư thúc không nghiêm trọng, anh ta đã nhìn bên trong đó một vòng. ...

"Tôi đã quan sát qua mấy chiếc đinh tỏa hồn đó rồi, chắc hẳn sau khi trải qua sự tác động quanh năm suốt tháng nên mới từ từ lỏng ra, mới đầu con cương thi kia bị nhốt ở bên trong không nhúc nhích được, đến sau này thực lực càng ngày càng mạnh nên mới có thể phá quan tài mà chui ra!"

Nghĩ như thế, Trịnh Hạo lại nói tiếp: "Hơn nữa hôm đó trước khi đưa sư thúc ra ngoài, tôi đã chui vào trong chiếc quan tài đó xem qua rồi, bên trong có một ít dây thừng đứt đoạn, có khả năng là vì thời gian đã qua lâu mà cũng có khả năng thực lực của cương thi trở nên lớn mạnh, tự mình gãy thoát ra được."

Khi ấy Trịnh Hạo vẫn còn thấy khó lắm, nhà ai trước khi hạ táng còn bỏ dây thừng vào trong quan tài nữa chứ.

Sở Chính nhíu chặt mày lại: "Nói cách khác là năm ấy, rất có khả năng thai phụ kia đã bị trói lại, cưỡng chế chôn sống! Hơn nữa, người đã chôn cô ta còn khắc phù chú lên trên quan tài khiến cho hồn phách của cô ta không thể rời khỏi cơ thể, lại càng không thể tiến vào luân hồi, thật là một tên lòng dạ độc ác!"

"Thế cũng không đúng." Vân Kiến Trung lại cảm thấy hơi mâu thuẫn, ông ta vuốt chòm râu: "Theo như ông nói, nếu người kia chỉ vì muốn khiến cô ta sớm ngày hóa thành cương thi vậy tại sao không chọn một chỗ cực âm để chôn cất cô ta chứ, ngược lại đi chọn một chỗ vượng cho con cháu đời sau? Tôi cảm thấy có khả năng chuyện này không phải do một nhóm người làm đâu."

"Sao lại nói như vậy?" Mọi người tò mò.

Vân Kiến Trung cũng không giải thích rõ ràng được nhưng ông ta cứ có một loại cảm giác đây chắc hẳn không phải chuyện mà một nhóm người có thể làm ra được, hoặc là nói, trong một nhóm người có hai loại suy nghĩ.

Ngược lại, Vệ Miên nghe được câu nói của ông ta lại hơi đăm chiêu.

"Trước đây mảnh đất kia là của nhà ai?"

"Tôi nhớ có lời đồn nói trước khi trung tâm mua sắm Tân Giang thi công đã đào ra được không ít xương trắng thì phải?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận