Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1109: Mộ Đơn Độc

.



Chương 1109: Mộ Đơn Độc

Chương 1109: Mộ Đơn Độc

Thấy Vệ Miên đi về phía bãi tha ma kia, Hoàng Nhị Muội vội vàng đuổi theo, Lương Hạo Nhiên và Trịnh Hạo đưa mắt nhìn nhau rồi cũng đi theo.

Khoảng hơn mười phút sau, mấy người đã đi đến trước nghĩa địa, nguyên chỗ này chắc hẳn là một gia đình, một ngôi mộ đơn độc nằm ở đằng trước nhất, phía sau xếp hàng dựa theo thứ tự, Vệ Miên liếc mắt nhìn qua, tên được khắc trên bia mộ kia đều là họ Hoàng cả.

"Đây là người nhà cô?" Vệ Miên tò mò hỏi.

Hoàng Nhị Muội gật đầu, cô ta ngồi xổm xuống dập đầu với bia mộ kia, sau đó vừa nói chuyện với Vệ Miên vừa gạt cỏ ra, động tác vô cùng nhanh nhẹn, vừa nhìn đã biết là đã làm rất nhiều lần rồi.

"Chỗ này là một tổ của nhà họ Hoàng, người được chôn ở đây đều là ông cố với mấy ông chú của tôi hết, còn những người thân khác đều ở Hà tỉnh, sau khi một chi này của chúng tôi chuyển ra ngoài, ông cố đã mở lại gia phả ở bên này."

Tầm nhìn của Vệ Miên dừng lại trên một ngôi mộ không dựng bia, ngôi mộ cách những ngôi mộ nhà họ Hoàng khác rất gần nhưng giữa chừng vẫn cách nhau khoảng vài mét, đằng trước cũng không dựng bia, vừa liếc mắt nhìn qua trông chẳng khác gì với mộ hoang bình thường.

Có thể nhìn ra ngôi mộ này được người định kỳ đến dọn dẹp vì cỏ dại bên trên cũng không nhiều.

"Đây là mộ của ai thế, sao không dựng bia?" Vệ Miên chỉ vào ngôi mộ này và hỏi.

Hoàng Nhị Muội liếc mắt nhìn qua, vừa vặn mấy ngôi mộ phía bên cô ta đều được dọn dẹp sạch sẽ nên cũng thuận tiện đi qua dập đầu một cái ở chỗ đó, sau đó bắt đầu dọn cỏ dại bên trên.

"Tôi cũng không biết đây là mộ của ai, từ lúc tôi nhớ được việc thì ngôi mộ này đã ở đây rồi, tôi nghĩ người ta cách người nhà mình gần như thế, hàng năm lúc đến tế bái cha mẹ cũng thuận tiện qua đây bái luôn, đốt ít tiền giấy cho người ta rồi giúp dọn dẹp một chút."

"Người có thể được chôn ở đây chắc hẳn cũng là người trong thôn thôi, nhưng tôi chưa từng thấy có người nào tới đây dọn dẹp cả, trông lẻ loi hiu quạnh lắm, có thể giúp được một phen thì giúp, dù sao cũng không tốn sức lực gì, chỉ là chuyện mua thêm một ít tiền vàng mà thôi."

"Sau khi bà nội tôi biết cũng không quản, tôi cũng coi thành trưởng bối nhà mình mà tế bái, việc này đã kéo dài suốt nhiều năm như vậy rồi."

Hoàng Nhị Muội nói xong câu này, đến chính bản thân cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Vì từ nhỏ cô ta đã mất cha mẹ, sức khỏe của bản thân lại không tốt nên thường xuyên bị mấy đứa trẻ khác trong thôn cô lập, cô ta chỉ có một mình, thường hay chạy đến trước mộ của cha mẹ để tố cáo, nhưng mới đầu vì quá nhỏ nên không phân biệt được vị trí, vẫn luôn ngồi trước ngôi mộ này vừa khóc vừa kể lể.

Lớn hơn một chút mới biết đó không phải mộ của nhà mình, hồi còn nhỏ ngày nào cô ta cũng chạy tới đây khóc sợ rằng đã sắp khiến người chết phát phiền lên được rồi.

Sau khi Vệ Miên quan sát cẩn thận ngôi mộ kia, vẻ mặt lại hơi kỳ quái, nhưng cô vẫn chưa chắc chắn cho lắm, vì thế lại lôi la bàn ra đi xung quanh đỉnh núi một vòng, lại bấm ngón tay tính toán rất lâu, càng tính lại càng cảm thấy thần kỳ.

Nhưng cô dùng thiên nhãn để nhìn vào trong ngôi mộ lại phát hiện ra hoàn toàn không thể thực hiện được, thứ bên trong này như được một tầng kim quang nhạt bao phủ, ngăn cản toàn bộ ánh mắt nhòm ngó.

Hai người Lương Hạo Nhiên thấy Vệ Miên đi qua đi lại cũng không biết cô đang làm gì, thấy sắc mặt của cô hơi khác thường, bọn họ cũng bớt chút tinh thần ra để chú ý đến ngôi mộ kia.

Đợi toàn bộ ngôi mộ đều được dọn dẹp sạch sẽ, bốn người lại dạo một vòng nữa rồi trực tiếp trở về căn nhà của nhà họ Hoàng.

Năm nay bà nội Hoàng đã tám mươi tám tuổi, cơ thể cũng coi như khỏe mạnh, lúc này đang ở trong sân hái rau, thấy mấy người trở về bèn nở nụ cười không có răng.

Hoàng Nhị Muội nhìn thấy bà nội như vậy cũng không nhịn được cười: "Bà nội, bà lại không đeo răng giả nữa rồi!"

Bà Hoàng có hơi xấu hổ: "Cái thứ đó không thoải mái, không ăn cơm là bà không thích đeo đâu."

Nói xong, bà cụ vội vàng lấy ghế ra cho mấy vị khách như Vệ Miên ngồi, lại mang mơ khô của nhà mình ra, mấy người ngồi trong sân vừa nói chuyện vừa ăn.

Lúc này, trên cơ bản Vệ Miên đã hiểu được cơ thể của Hoàng Nhị Muội đã gặp vấn đề gì, cô dứt khoát chuyển chủ đề lên ngôi mộ kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận