Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 798: Định Giá

.



Chương 798: Định Giá

Chương 798: Định Giá

Vương Vĩ không dám liếc mắt nhìn lung tung mà đi thẳng đến quầy tiếp tân.

"Xin chào, xin hỏi anh cần gì ạ?"

Nhân viên bán hàng trẻ tuổi nói chuyện vô cùng khách sáo, cũng không vì đối phương mặc đồ cũ mà để lộ ra bất cứ một ánh mắt khác thường nào, khiến cho trái tim vốn đang treo lơ lửng của Vương Vĩ từ từ hạ xuống một chút.

"Xin chào, tôi muốn hỏi bên tiệm mình có nhận bình hoa không? Cũng có chút niên đại rồi..."

"Vậy phải xem đó là bình hoa gì đã, có giá trị sưu tầm hay không, sau đó dựa theo tình hình của bản thân bình hoa và giá trị trường để phỏng đoán mức giá, anh có mang đồ tới luôn không ạ?"

"Có mang, có mang."

Nói xong, Vương Vĩ vội vàng lấy cái rương mang theo bên mình ra, cẩn thận đặt lên bàn.

"Mời anh qua bên này, để tôi đi gọi thầy giám định tới."

Nhân viên bán hàng nhìn thấy bên trong là một thứ hình dạng bình hoa bèn vội vàng dẫn người tới chiếc bàn bên cạnh, ở đó có bàn lót chuyên dụng, sẽ không làm va chạm đến bản thân đồ sức.

Nhân viên tiệm gọi với vào trong một tiếng, rất nhanh đã có một ông cụ râu tóc bạc phơ đi từ đằng sau quầy hàng ra ngoài.

Đợi khi ông cụ nhìn thấy chiếc bình hoa màu xanh trong tay Vương Vĩ, bước chân vốn chậm rãi đột nhiên dừng hẳn lại, sau đó ông ta sải bước ra ngoài, trông còn hơi vội vàng.

"Để tôi xem nào!"

Ông cụ lôi mắt kính và kính lúp trong túi áo ra nghiên cứu chiếc bình hoa đó một lúc rất lâu, vẻ mặt còn kích động, miệng thì lẩm bẩm "thương long giáo tử đồ" gì đấy.

Vương Vi không có nghiên cứu về phương diện này nhưng chỉ nhìn vẻ mặt của lão giả cũng đủ biết hình như thứ này có vẻ ghê gớm lắm.

Trong lòng anh ta hơi lâng lâng, vốn còn đang nghĩ nếu như có thể bán được với giá mấy chục vạn đã là rất lợi hại rồi, nhưng bây giờ xem ra, hình như mấy chục vạn vẫn chưa đủ thì phải?

Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng lão giả cũng đã xem xong, ông ta đặt bình hoa xuống với vẻ chưa thỏa mãn cho lắm, sau đó mới chuyển tầm nhìn về phía Vương Vĩ.

"Xin hỏi quý danh của tiên sinh đây là?"

"Quý danh không dám nhận, tôi họ Vương, Vương Vĩ."

Vừa rồi ông cụ chỉ mải nhìn bình hoa mà quên mất kêu người uống trà: "Mời Vương tiên sinh uống trà."

Vương Vĩ thuận thế bưng cốc trà trước mặt lên uống một ngụm, giả bộ phẩm trà.

Thật ra anh ta cũng không thích uống trà, suốt mấy năm nay vẫn luôn bận rộn nên hoàn toàn không có thời gian nếm thử mấy thứ văn nhã kiểu này, đối với anh ta mà nói thì muốn nâng cao tinh thần, còn không bằng trực tiếp qua một cốc cà phê hòa tan, vừa tiện lại còn vừa nhanh.

Lão giả sắp xếp từ ngữ một lúc rồi lại kiểm tra tài chính trên sổ sách hiện tại, cảm thấy hoàn toàn có thể mua được chiếc bình hoa này.

"Vương tiên sinh muốn bán bình hoa này với giá bao nhiêu?"

Lão giả cũng cố tình nói câu này bởi vì ông ta chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng đủ biết Vương Vĩ là người ngoài nghề, cho nên ông ta không phun ra một chữ nào có liên quan đến cái tên của thứ này hết, mà trực tiếp kêu chủ nhân của nó tự mình báo giá.

Lỡ như đối phương không biết giá thị trường mà đòi một cái giá cực thấp, đến cuối cùng trực tiếp chốt đơn cũng không phải không có khả năng.

Dù sao thì bọn họ cũng mở tiệm đồ cổ chứ không phải đi làm từ thiện.

Vương Vĩ gãi đầu, bộ dáng không có một chút tâm cơ nào hết: "Tôi cũng không phải bảo báo giá bao nhiêu nữa, cô Vệ nói Chí Viễn Trai là cửa hàng lâu đời hơn trăm năm, kêu tôi cứ việc đến đây, chỗ này không lừa trẻ con cũng không lừa người già, còn bảo cứ nhờ ông giúp ra giá, đảm bảo sẽ không bạc đãi tôi."

Ông cụ sững sờ: "Cô Vệ?"

Vương Vĩ tiếp tục thành thật đáp: "Đúng rồi, cô Vệ đó, à, tên đầy đủ của cô Vệ là Vệ Miên."

Vừa nghe nói là Vệ Miên, ông cụ đã nhìn Vương Vĩ với vẻ kinh ngạc và nghi ngờ, lần này cũng không dám coi thường anh ta thêm một tí nào nữa. Ông ta nhanh chóng thay đổi thái độ của mình, tỏ ra càng thêm khách sáo hơn vừa rồi vài phần.

"Vương tiên sinh, mời uống trà, cô Vệ nói không sai, Chí Viễn Trai chúng tôi chính là cửa tiệm lâu năm đã hơn trăm năm, cậu có thể ra ngoài con phố này mà hỏi thử, khách hàng tới Chí Viễn Trai chúng tôi có người nào tính người đấy, nhưng không có một người nào chê không tốt cả."

"Đó là đương nhiên rồi, từ lúc tôi vừa mới bước vào đây đã cảm giác được, thật không hổ là tiệm lâu đời, có nền móng!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận