Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 302: Không Bao Giờ Còn Có Thể Ra Ngoài Hại Người Được Nữa

.



Chương 302: Không Bao Giờ Còn Có Thể Ra Ngoài Hại Người Được Nữa

Chương 302: Không Bao Giờ Còn Có Thể Ra Ngoài Hại Người Được Nữa

Vệ Miên liếc mắt nhìn một lượt sau đó lôi một lá bùa định thân từ trong túi ra rồi ném qua.

Để phòng ngừa lại rắc rối giống vụ của Cao Nhất Phi mà cô còn ném luôn một lá về phía mẹ Trương.

Đợi hai người đều bị cô định thân rồi, Vệ Miên mới mở cửa đi vào sân, móc một cái túi vải trông đã được rất nhiều năm rồi từ trên người cha Trương, trong ánh mắt kinh hoàng của lão già này.

Sau đó cô đổ một tờ giấy vẫn còn mang màu đỏ rực từ trong túi ra.

"Ưm ưm ưm." Cha Trương trợn muốn lòi con mắt.

Vệ Miên vẫn làm giống y như với Trương Khải trước đó, ném bùa trừ tà lên tờ giấy đỏ kia, rất nhanh, một ngọn lửa màu đen lại bùng lên.

Cùng lúc đó, cha Trương và mẹ Trương đồng thời ói ra một ngụm máu.

Mẹ Trương nôn ra máu là vì thời gian bà bị thuật pháp này trói buộc quá lâu, giờ bất thình lình được giải trừ nên cũng phải chịu một ít phản phệ.

Mà phản phệ cha Trương phải chịu còn lớn hơn, khi ấy Trương Khải bị Vệ Miên cưỡng chế giải trừ thuật pháp cũng chỉ nôn máu, còn cha Trương lại liên tiếp ói vài ngụm máu sau đó trực tiếp bất tỉnh nhân sự.

Vệ Miên giơ hai ngón tay bắt mạch của ông ta, trên cơ bản người này đã phế rồi.

Có điều, để phòng ngừa sau này ông ta vẫn tiếp tục ra ngoài làm chuyện ác, cô lại dẫn một sợi âm khí nhập vào cơ thể của ông ta, đặc biệt còn vô cùng quan tâm đến cái đầu của ông ta, đợi khi cha Trương tỉnh lại chắc chắn sẽ biến thành một thằng đần yếu nhược.

Không bao giờ còn có thể ra ngoài hại người được nữa.

Quê nhà của Trương Khải ở Lân tỉnh, nếu Vệ Miên đã qua bên này một chuyến vậy hiển nhiên cũng sẽ thuận tiện ở lại chơi vài hôm.

Chỗ này vừa vặn có một ngọn núi vô cùng nổi tiếng, cô giống như một du khách bình thường trực tiếp leo lên đến đỉnh núi, thuận tiện ngắm mặt trời lên rồi mới xuống núi.

Lúc đi đến sườn núi thì đột nhiên điện thoại vang lên, vẫn là Mạnh Vân, chẳng qua lần này không phải vì Cao Nhất Phi.

Cô ta gọi điện tới là muốn hỏi Vệ Miên rằng có thể cho số điện thoại của cô cho người khác hay không, nói là quần chúng vây xem trong quán cà phê hôm đấy có vài người đã lén gặp riêng cô ta để xin rồi.

Bởi vì phần lớn mấy người này đều là đồng nghiệp của đài truyền hình nên cô ta cũng không tiện từ chối, bởi thế mới gọi điện qua đây hỏi.

Vệ Miên nghĩ đến gần đây cũng không có việc gì để làm nên đồng ý: "Có điều, cô phải nói với bọn họ một tiếng là một tuần sau tôi mới có thể về được, nếu đợi được thì đến khi đó lại liên hệ với tôi sau."

"Tôi sẽ chuyển lời tới bọn họ, vậy tôi không làm phiền đại sư nữa."

Mạnh Vân vô cùng thức thời, cũng thầm tự quyết định lùi thời gian đến mấy hôm sau mới trả lời.

Vệ Miên dựa theo gợi ý trên mạng và tìm được một nhà nghỉ dân ở một bên khác của sườn núi, điều kiện chắc chắn kém hơn khách sạn ở bên ngoài không ít nhưng được cái không khí trong lành, đặc biệt là đối với cô mà nói, sinh khí ở đây còn dồi dào, là một chỗ tốt để tu luyện.

Ở liền tù tì một tuần, Vệ Miên mới xuống núi với vẻ chưa được thỏa mãn cho lắm.

Chẳng trách lại có nhiều người thích tới đây như vậy, người hiện đại gánh áp lực công việc lớn cho nên mới trộm nhàn rỗi trong lúc bận rộn, lại càng thích loại cuộc sống thoải mái và thanh nhàn này hơn. ...

Đăng Lam là lão đại trong nhà, cô ấy còn có một đứa em gái tên Đặng Tây, hai người chênh nhau ba tuổi.

Lúc còn nhỏ, công việc của cha mẹ bận rộn nên thường xuyên ném Đặng Tây lại cho Đặng Lam chăm sóc.

Có thể nói, Đặng Tây được một tay cô ấy nuôi lớn cho nên cô ấy cũng là người hiểu tính cách của đứa em gái này nhất.

Hai chị em lớn lên rất giống nhau, chẳng qua Đặng Tây ưa nhìn hơn một chút, cũng sẵn lòng đầu tư vào phương diện trang điểm và ăn diện, con gái đều thích cái đẹp cho nên chuyện này cũng không có gì kỳ lạ cả.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà quần áo, giày dép và mũ của Đặng Tây, thậm chí là cả balo và đồ trang điểm, tất cả mọi thứ cô ta sử dụng đều thích xài hàng hiệu.

Tiền lương của bản thân cô ta chắc chắn không đủ để tiêu pha như thế cho nên chỉ có thể chọn những thứ có cái giá tạm thời có thể chấp nhận được, không quá đắt đến như thế, thương hậu lại lớn, hoặc là sản phẩm giảm giá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận