Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 682: Uy mãnh

.



Chương 682: Uy mãnh

Chương 682: Uy mãnh

Vì Vương Linh Quan chuyên trấn thủ sơn môn của Đạo giáo cho nên trên cơ bản trong điện đầu tiên sau khi tiến vào đạo quan đều sẽ có thượng thần của Vương Linh Quan, cũng là để trấn thủ và bảo vệ sơn môn.

Mà lần này, Tạ Vô Nhai muốn mượn nhờ thần lực của Đô Thiên Đại Linh Quan Vương Linh Quan.

Ông ấy nói suy nghĩ này cho Vệ Miên và cô lập tức đồng ý.

Thật ra Vệ Miên tới Tam Thanh Quan cũng là có ý này, chỉ là quá ngại phải nói thẳng cho nên Tạ Vô Nhai chủ động đưa ra kiến nghị này đúng là không còn gì tốt hơn thế.

Cô lại thu nữ quỷ vào trong lá bùa, sau đó ba người một quỷ đi đến đại điện thờ phụng Vương Linh Quan.

Tô Dương run rẩy co rúc bên trong lá bùa, cô ta cảm thấy một ngày nào đó ra ngoài cũng có thể chém gió một phen rằng mình cũng được tính là một con quỷ từng dạo qua đạo quan, không phải nghe vô cùng lợi hại hay sao.

Rất nhanh, bọn họ đã đến điện bên nằm ở bên phải cổng vào đầu tiên, đây là một điện bên không tính là lớn, góc ngoài cùng bên phải có một pho tượng thần.

Mặt đỏ râu quai nón, kim giáp hồng bào, ba mắt trợn trừng, tay phải cầm kim tiên, tay trái bấm quyết, khí thế uy mãnh trừ yêu diệt ma.

Ngày mười lăm tháng sáu âm lịch là sinh nhật của Vương Linh Quan, vừa vặn mới qua chưa được bao lâu, khi ấy Tam Thanh Quan cũng tổ chức pháp hội.

Bởi vì đã tiến hành một buổi phát sóng trực tiếp trên mạng có không ít người xem cho nên gần đây người tới thắp hương khá nhiều.

Trong điện vẫn còn không ít hoa quả tươi mang tới thờ cúng, hương nến mà tín đồ thắp vẫn còn chưa cháy hết.

Trong ánh nến, tượng thần của Vương Linh Quan trong càng thiêng liêng và uy nghiêm hơn.

Tạ Vô Nhai dẫn hai người bọn họ thắp hương trước, bái lạy một cách cung kính xong rồi mới thả Tô Dương trong lá bùa ra.

Tô Dương vừa mới ra ngoài vừa vặn đối diện với gương mặt uy nghiêm đó của tượng thần, cô ta sợ hãi hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ dưới đất.

Một loại công việc sau đó như thỉnh thần đều do Tạ Vô Nhai hoàn thành, Vệ Miên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tuy rằng đã bị nhìn mấy lần nhưng cô vẫn chọn đứng bên cạnh làm vật trang trí.

Lương Hạo Nhiên cho dù đã có sự chuẩn bị trước trong lòng nhưng vẫn bị một màn này làm chấn động, ngoại trừ chấn động ra thì cậu ta còn cảm thấy hơi quen nữa.

Thậm chí còn thấp thoáng có một loại cảm giác hình như mình không chỉ từng thấy cảnh tượng như thế một lần.

Trong suốt toàn bộ quá trình rút tấm thẻ gỗ ra, Tô Dương đều run như cầy sấy, đợi khi cô ta tỉnh táo trở lại thì đã là chuyện của buổi chiều rồi.

Vệ Miên và Tạ Vô Nhai ở bên cạnh đang cầm tấm thẻ gõ đã lôi từ trong cơ thể của cô ta ra nghiên cứu.

"Cảm giác thực lực của người làm cái thứ này hình như đã mạnh hơn trước không ít, hiệu quả hoàn toàn khác hẳn."

Tạ Vô Nhai đã tìm cả tấm thẻ gỗ tương tự phát hiện được từ trước đó ra rồi đặt chúng song song với nhau.

Vệ Miên liếc mắt nhìn qua, vậy mà lại có hơn tám tấm.

Cô chỉ từng đụng vào hai tấm trong số chúng, mấy tấm còn lại đều là được Tạ Vô Nhai và những đạo sĩ môn hạ khác tìm được ở những chỗ khác nhau.

Vệ Miên động tay đổi vị trí của hai tấm trong số chúng.

Trước đó lúc chỉ nhìn riêng lẻ sẽ không cảm thấy có gì cả, nhưng bây giờ đặt chung chúng với nhau và so sánh, cộng thêm Vệ Miên đã điều chỉnh vị trí, lần này Tạ Vô Nhai có thể nhìn ra được rõ ràng quá trình thay đổi của phù văn.

Người làm ra thứ phù chú này thật sự đã tiến bộ đôi chút, hình như gã đang tìm kiếm một biện pháp chế tạo phù chú, mà loại hiện tại này chắc hẳn vẫn chỉ là bán thành phẩm mà thôi.

Vệ Miên đặc biệt hỏi qua Tô Dương nhưng cô ta lại chẳng có nổi một chút ấn tượng gì đối với việc tấm thẻ gỗ chui vào cơ thể mình từ khi nào, thậm chí còn không có cảm giác luôn.

Hơn nữa, khoảng thời gian này cũng không phát sinh bất cứ một sự khác thường nào cả cho nên muốn tìm điểm đột phá từ chỗ cô ta là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Vệ Miên chỉ vào tấm thẻ trông giống tấm thẻ gỗ bên trong cơ thể của Tô Dương nhất và hỏi: "Tạ quan chủ, tấm thẻ gỗ này có được từ khi nào vậy?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận