Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 317: Cảm Ơn

.



Chương 317: Cảm Ơn

Chương 317: Cảm Ơn

"Tôi nói cho anh biết, Phan Húc Đông, bây giờ tôi đang nói chuyện ly hôn một cách tử tế với anh, anh tuyệt đối đừng nể mặt mà lại không cần, bằng không, cẩn thận tôi sẽ tung ảnh đẹp của anh đầy trời cho anh xem!"

Thấy Phan Húc Đông không tin, Lâm Tuyết lôi điện thoại của mình ra, tùy tiện tìm vài bức ảnh rồi cho anh ta xem.

Trong bức ảnh, Phan Húc Đông đang nằm lõa thể trên giường, mắt đang nhắm, xem chừng chắc là đang ngủ, bên cạnh có một người phụ nữ ăn mặc vô cùng mát mẻ đang ôm chặt người anh ta.

Sắc mặt của anh ta lập tức xanh mét.

Hôm nay, Phùng Hiến Cương vừa mới dẫn một người phụ nữ đoan trang và nhã nhặn đến gặp Vệ Miên, nói là chị họ của anh ta muốn đích thân tới nhà cảm ơn cô.

Người phụ nữ này mặc một bộ váy liền màu xanh nhạt, tóc được buộc gọn gàng ở sau đầu, trên gương mặt có trang điểm nhẹ, tuy rằng có thể nhìn ra được từ trong ánh mắt vẻ xót xa đối với một cuộc hôn nhân trước đó nhưng cũng có cả khát khao đối với một cuộc sống mới.

"Đây là một chút tấm lòng của tôi, đều là đồ tôi tự thiết kế cả, cảm thấy nó khá nó thích hợp với những cô gái trẻ tuổi nên mới mang qua đây, hy vọng đại sư đừng chê."

Vệ Miên nhìn cái hộp trong tay mình, bên trong đặt một bộ trang sức bằng kim cương vàng hình con mèo.

Là nguyên một bộ, có dây chuyền, vòng tay, nhẫn và cả hoa tai.

Trên mỗi một món đều có hình một con mèo nhỏ hàm hậu và đáng yêu, hoặc là đang duỗi lưng, hoặc là đang ngồi ngây người, phối hợp với viên kim cương vàng có kích cỡ phù hợp điểm xuyết, trông vô cùng tinh tế và đẹp mắt.

Bởi vì có liên quan đến kiểu dáng bên trên nên trông nó không có cảm giác già dặn như những bộ trang sức thông thường, mà vô cùng thích hợp cho các cô gái trẻ tuổi đeo.

Hai mắt Vệ Miên sáng ngời, tầm nhìn lại chuyển về phía Lâm Tuyết và nói một cách vô cùng chân thành: "Cảm ơn, tôi thích lắm."

Lâm Tuyết thấy cô thích mà cực kỳ vui mừng, sở thích của hứng thú của cô ta chính là thiết kế trang sức, nếu không phải vì gả cho Phan Húc Đông thì đại khái cô ta sẽ trở thành một nhà thiết kế trang sức, chứ không phải mỗi ngày đều đi tiến hành mấy cuộc xã giao với các quý bà khiến cô ta cảm thấy cả người đều mệt mỏi kia.

Vệ Miên mỉm cười nhìn về phía Lâm Tuyết: "Tôi thật sự rất thích bộ trang sức này nhưng tôi chưa bao giờ nhận không của ai cái gì hết."

Lâm Tuyết vừa nghe vậy, trên gương mặt đã hiện lên vẻ khẩn trương: "Đây... đây chỉ là chút tấm lòng của tôi mà thôi, nếu không nhờ có cô giúp đỡ thì đến bây giờ tôi vẫn chưa biết chuyện anh ta ngoại tình, còn cả chuyện trong nhà cũng phải cảm ơn cô nữa."

"Tôi đã nhận tiền xem quẻ rồi."

"Nhưng..." Lâm Tuyết còn muốn nói thêm gì đó.

"Hay là thế này đi." Vệ Miên nghĩ ra một biện pháp: "Tôi quả thật rất thích món quà này, hay là tôi tặng một quẻ cho cô coi như đáp lễ, có được không?"

Lâm Tuyết vốn còn đang nghĩ cho dù Vệ Miên có định cho gì thì cô ta cũng sẽ từ chối hết, nhưng sau khi nghe được câu này cô ta lại hơi lưỡng lự.

"Xem một quẻ?"

Thấy Phùng Hiến Cương mang vẻ mặt khuyến khích, Lâm Tuyết cũng hơi dao động: "Nhưng tôi không có chuyện gì muốn bói cả?"

Cô ta thật sự không có chuyện gì cần bói hết, nếu đã ly hôn với Phan Húc Đông rồi vậy cô ta cũng chẳng còn hứng thú muốn biết về đường làm quan với đời sống tình cảm sau này của con người đó, về phần con trai Tiểu Thần đã chọn sống với cha cậu ta rồi, cô ta cũng chỉ cần cố làm hết trách nhiệm của một người mẹ, chọn buông tay vào thời điểm thích hợp là được, dù sao con cũng đã lớn rồi.

Đợi hai năm sau Phan Húc Đông ngã ngựa, Phan Thần không còn người giám hộ nữa, nếu cần thiết thì cô ta sẽ đón con trai về, nhưng đến lúc đó cậu ta cũng đã thành niên, nếu cậu ta không muốn tới vậy một người làm mẹ như mình vẫn có thể chu cấp cho cậu ta đến khi cậu ta kết thúc nghiệp học.

Nhưng là trong trường hợp cậu ta vẫn còn muốn đi học.

Tầm nhìn của Vệ Miên liếc qua cung phu thê của Lâm Tuyết, sự khô héo ở nơi đó ngày trước nay đã từ từ đầy đặn lại, còn chưa đợi cô nói cho hai người kia biết phát hiện của mình thì đột nhiên thiên nhãn mở ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận