Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 154: Ông Ta Sắp Nghẹn Muốn Chết Mất

.



Chương 154: Ông Ta Sắp Nghẹn Muốn Chết Mất

Chương 154: Ông Ta Sắp Nghẹn Muốn Chết Mất

Đợi khi đám người Đỗ tổng nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng họp thì màn domino ca từ trong nhóm chat mới dừng lại.

Trí tưởng tượng của con người là vô hạn, từ cuộc đối thoại vừa rồi cộng thêm cả sắc mặt khó coi của mấy người đi ra ngoài kia, mọi người đều có thể tự biên tự diễn ra một bộ yêu hận tình thù dài ba mươi tập.

Cha Khúc chỉnh lại cà vạt rồi đi ra khỏi văn phòng, cảm giác được mấy ánh mắt ý vị sâu xa bắn tới từ khắp bốn phương tám hướng khiến ông ta vừa xấu hổ vừa tức tối, chỉ cảm thấy bản mặt già này đã mất sạch.

Nhưng ông ta có thể nói được gì đây, chính ông ta đã chủ động làm giao dịch với người ta, bây giờ thành ra như thế, chức vụ chủ quản này có thể giữ lại được mới là lạ!

Còn có một người vốn có xung đột với cha Khúc mượn danh nghĩa đi tiếp nước để đến bên cạnh ông ta, nói với giọng điệu mỉa mai không hề che giấu một chút nào: "Chậc, hóa ra là đút lót để lên như vậy à, ha ha, người ta hổ dữ còn không ăn thịt con, đúng là còn không bằng súc sinh."

Cha Khúc giận xanh mặt, nhưng cứ cố tình ông ta không thể nói ra được bất cứ một lời phản bác nào.

Đám người này thì hiểu cái gì, Khúc Bác Văn hoàn toàn không phải con trai ruột của ông ta, nào có cha với con gì ở đây.

Cha Khúc chỉ hận không thể vạch trần thân phận của Khúc Bác Văn ngay và luôn, nhưng ông ta là một người thích thể diện, hơn nữa, cha Khúc đã làm việc ở đơn vị này hơn hai mươi năm rồi.

Thậm chí, có vài nhân viên lâu năm còn là bạn học của ông ta và mẹ Khúc, lúc này, nếu như nói Khúc Bác Văn không phải con trai của ông ta thì mấy người kia chắc chắn có thể đoán ra được ông ta nhận đổ vỏ.

Đến khi ấy, thể diện của ông ta ở công ty đều sẽ mất hết sạch!

Ông ta sắp nghẹn muốn chết mất.

Không quá năm phút sau, trong nhóm chat lớn của công ty đột nhiên có thông báo, nói ông ta đạo đức không xứng với chức vị, kéo ông ta xuống khỏi vị trí chủ quản bộ phận.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn ông ta lại càng khinh miệt hơn.

Cha Khúc chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chỉ hận không thể lập tức chết quách luôn cho xong. ...

Hôm nay, lúc Đặng Quân lại đi qua trạm bán vé số ở cổng trông thấy bọn họ giăng một biểu ngữ, chúc mừng trạm bán vé số có giải nhì.

Lúc ấy anh ta mới chợt nhớ ra vẫn chưa kiểm tra chiếc vé số mà mình mua hôm trước có trúng hay không.

Đặng Quân lục tìm trên người rất lâu mới tìm được mấy tờ vé số nhăn nhúm kia.

Anh ta cũng không hiểu thứ này cho lắm nên dứt khoát giao tờ vé số vào tay ông chủ, kêu ông ta xem hộ.

Đợi khi ông chủ nói anh ta đã trúng rồi với vẻ mặt kích động, tiền thưởng được hai mươi vạn, Đặng Quân cũng trực tiếp sững sờ.

Vậy mà lại trúng thưởng thật sao?

Chiều hôm ấy, Đặng Quân lái xe đến gầm cầu nhưng không ngờ người lần trước bày sạp ở đó lại đổi thành lão đạo sĩ trước kia.

Lão đạo sĩ vẫn còn quấn băng trên đầu, vừa trông thấy anh ta là cả người run lên, thế... thế... thế này vẫn chưa xong đúng không?

Đặng Quân liếc mắt nhìn một vòng vẫn không thấy bóng dáng của Vệ Miên đâu, tầm nhìn của anh ta lại rơi lên người lão đạo sĩ, chỉ thấy ông ta run lẩy bẩy.

"Cô gái trẻ ngồi ở đây hôm nọ đi đâu rồi?"

Lão đạo sĩ hoang mang: "Cô gái trẻ nào?"

Ngược lại, bà bác bán đế giày ở bên cạnh biết đã xảy ra chuyện gì, bà ta thấy lần này Đặng Quân trông không giống tới gây sự vì thế mới vội nói: "Cô ấy không bày sạp ở đây đâu, hôm đó chỉ trùng hợp thôi."

"Vậy bác có biết số điện thoại của cô ta không?"

Bác gái lắc đầu.

Đặng Quân cúi mắt, lôi di động ra để tìm nhật ký chuyển khoản ngày hôm nọ, thấy bên dưới có thông tin liên hệ của bên nhận tiền, anh ta bấm vào đó.

Nhưng Đặng Quân nhìn khung trò chuyện rất lâu vẫn không biết phải nói gì cả nên lại thoát ra, sau đó, anh ta chẳng nói chẳng rằng mà lái xe đi mất.

Đợi người đi rồi, Bạch đạo sĩ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, ông ta tưởng mình lại sắp bị thương tiếp nữa chứ.

Nghĩ đến cô gái trẻ mà Đặng Quân vừa hỏi, ông ta vội vàng hỏi: "Cô gái trẻ nào cơ, đã xảy ra chuyện gì thế?"

Bác gái vẫn còn nhớ chuyện hôm đó nên kể lại rõ đầu đuôi ngọn ngành cho ông ta hay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận