Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 198: Chiến Đấu

.



Chương 198: Chiến Đấu

Chương 198: Chiến Đấu

Rất nhanh, Vệ Miên đã nhìn thấy toàn bộ diện mạo của cái thứ kia.

Thật sự giống y như trong bức họa, đầu rất to nhưng cơ thể cũng chỉ lớn ngang một đứa trẻ khoảng một, hai tuổi, đầu to người bé, chỉ nhìn mỗi vẻ ngoài thôi đã thấy vô cùng quái dị rồi.

Huống chi trên mặt nó còn có bốn con mặt lồi ra và tám cái tai.

Vệ Miên thấy thứ đó vừa chui ra ngoài đã nôn nóng ôm lấy tế phẩm ăn ngấu nghiến, cô nhân cơ hội này phi nhanh một lá bùa tới, hoàn toàn phong bế chặt chẽ bức họa kia.

Bốn mắt tám tai nghe thấy động tĩnh bèn vội vàng định chui vào trong quyển trục nhưng lại bị Vệ Miên vung quạt ngăn cản.

Cô xoay cổ tay, một lần nữa tấn công.

"Á!" Tiếng kêu thảm thiết và chói tai truyền tới, nó muốn trốn nhưng vẫn hơi luyến tiếc tế phẩm còn thừa vẫn chưa ăn hết, cơ thể chần chừ một lúc mới lựa chọn trốn đi.

Vệ Miên cũng không quan tâm mấy chuyện này, sau khi đánh trúng một đòn cô không dám đắc ý một chút nào hết mà vội vàng đuổi theo hướng thứ đó rời đi.

Bốn mắt tám tai thấy thế bèn vội vàng nằm xuống sàn, tứ chi co rụt lại định lăn qua một bên.

Tưởng Tam Xuyên không nhìn thấy nhưng có thể nghe được, biết Vệ Miên đã đánh nhau với cái thứ đó rồi, anh ta vội vàng ôm Mạnh Vân tránh qua một bên, nhường khu vực phòng khách này lại cho Vệ Miên.

Kết quả vừa vặn đâm trúng bốn mắt tám tai đang lăn tới.

Tưởng Tam Xuyên: "Á á á á..."

Bị anh ta chặn như vậy, Vệ Miên một lần nữa bắt kịp cái thứ đó, cô trực tiếp vung Ngọc Cốt Phiến về phía nó.

"Chít chít..." Âm thanh nghe hơi giống chuột nhưng tiếng kêu còn thảm thiết hơn rất nhiều lại vang lên, tứ chi vốn đang ôm chặt của bóng đen kia đã bị buông lỏng hơn rất nhiều.

Đã quá lâu rồi nó không được người cung phụng cho nên mấy năm nay vẫn luôn đói bụng, lúc này chiến đấu với Vệ Miên đúng là chỉ có lòng mà không có sức, muốn nhanh chóng tìm một thứ gì đó để bồi bổ cho bản thân.

Đang nghĩ như thế lại vừa vặn đụng trúng Tưởng Tam Xuyên, nó bất chợt thò tay tới, ngón tay vốn ngắn ngủi mũm mĩm lại lập tức dài ra, bắt lấy cái cổ của đối phương.

Tưởng Tam Xuyên chỉ cảm thấy đột nhiên có một đôi bàn tay lông lá bóp cổ mình, dùng sức mạnh đến mức như thể muốn chui vào trong da thịt, chẳng qua chỉ trong một thoáng ngắn ngủi như vậy mà sắc mặt đã cắt không còn một giọt máu.

Mà lúc này, bốn tai tám mắt cũng không dễ chịu gì bởi vì trên người Tưởng Tam Xuyên có dán bùa hộ thân, có thể nói là nó hại địch một nghìn thì bản thân cũng tổn thất tám trăm, mà sức mạnh vốn có trên người bốn tai tám mắt đã không nhiều nhặn gì rồi.

Nó vốn định biến Tưởng Tam Xuyên thành đồ dinh dưỡng cho mình nhưng sát thương mà bùa hộ thân tạo thành cho nó cực lớn, phải tiêu hóa sạch toàn bộ hai người trước mặt này thì mới có thể miễn cưỡng bồi bổ được, lúc này, bốn tai tám mắt không khỏi thấy hơi hối hận.

Vệ Miên chính là một người thực hiện tiêu chí "nhân lúc bạn bệnh mà đòi mạng bạn" rất kiên định, cô vội vàng nhân cơ hội này cắn nứt đầu ngón tay rồi vẽ bùa lên Ngọc Cốt Phiến.

Sắc mặt của Tưởng Tam Xuyên càng lúc càng xanh mét, anh ta đã không còn cảm giác được cơn đau đớn ở cổ nữa, trên người cảm thấy khó chịu chưa từng có, giống như có người đang dùng sức xé toạc anh ta ra, rồi lôi anh ta ra khỏi cơ thể này vậy.

Lúc này, Tưởng Tam Xuyên vẫn chưa hoàn toàn mất hết ý thức, anh ta theo bản năng muốn ngăn cản nhưng ý thức lại càng lúc càng mơ hồ, một giây trước khi anh ta mất đi ý thức dường như nhìn thấy một mũi tên cực lớn màu vàng đâm về phía lồng ngực của mình. ...

Vệ Miên thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô ngồi dựa lên chiếc sô pha trong nhà họ Tưởng, chỉ cảm thấy sức lực trên người đều đã bị rút cạn.

Cũng may mà cái thứ đó đã hoàn toàn biến mất rồi.

Cô nghỉ ngơi một lúc rồi mới chậm rãi đứng dậy bật đèn, sau đó nhìn bức tranh cuộn trên mặt bàn.

Chỉ thấy quái vật vốn được vẽ trong bức họa đó đã biến mất hẳn, mà những người đang quỳ bái ở xung quanh vẫn còn đó như cũ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận