Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 494: Đã chết

.



Chương 494: Đã chết

Chương 494: Đã chết

Sau đó, một màn khiến bà ta sởn tóc gáy hơn đã xuất hiện, vậy mà bà ta lại từ từ ngồi dậy.

Lỗ mũi của Lưu Phụng Linh nở ra, hai con mắt đảo như bi, bà ta không thể nào phản kháng lại được mà chỉ có thể chịu sự khống chế đi từng bước ra ngoài như thế, thẳng cho đến khi đứng lại trước bức tường.

Dường như bà ta đã hiểu ra người đang khống chế cơ thể của mình định làm gì, nhưng ngay cả cơ hội nói một tiếng còn không có thì thôi.

Ngay sau đó, bà ta như bị người túm tóc rồi dùng sức đập "thùng","thùng","thùng" liên tiếp vào bờ tường.

Mấy cái đầu Lưu Phụng Linh còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng càng về sau lại càng chịu không thấu, bị đập nhiều lần liền vào cùng một chỗ dường như khiến cơn đau tăng lên gấp đôi.

Trải qua mấy lần đập đầu, cái trán của bà ta đã xanh tím một mảng, mà bàn tay to vô hình kia vẫn không có ý định dừng lại, thẳng cho đến khi đầu bà ta bị đập đến tóe máu mới chịu thôi.

Tiếp theo đó, thứ phải chịu tai ương chính là tóc của Lưu Phụng Linh, bà ta không thể khống chế được giơ tay lên túm tóc của mình.

Sau khi bứt đứt một sợi tóc trong tay, hai tay như dùng hết sức chín trâu hai hổ để giật ra ngoài, thẳng cho đến khi một mảng tóc kia kèm theo toàn bộ da dầu bị kéo xuống thì mới chuyển sang nắm chỗ khác.

Sau khi giật đứt hơn phân nửa tóc trên đầu mình, máu tươi lẫn với mồ hôi trên góc trán chảy xuống gương mặt của Lưu Phụng Linh, nhỏ thành từng giọt tí tách xuống sàn, dần dần tụ thành một vũng nhỏ.

Lúc này, đột nhiên Lưu Phụng Linh ngồi bệt xuống đất, cởi giày và tất để lộ ngón chân ra, khóe miệng bà ta nhếch lên một nụ cười không rõ ý vị sau đó dùng sức bẻ gãy ngón chân mình.

Góc độ và lực đạo khi bẻ đó đều không phải thứ mà người bình thường có thể chấp nhận được.

Lưu Phụng Linh dường như đang phải chịu cơn đau đớn khủng khiếp, bà ta đau đến mức hai mắt trợn to, có thể nhìn thấy rõ ràng nỗi sợ hãi nằm sâu trong đáy mắt đó.

Sau đó, Lưu Phụng Linh lại tiến hành tra tấn bản thân một cách không hề nhân đạo tí nào. Bà ta thở hồng hộc, la hét, kêu gào, nhưng dân cảnh ở cách một bức tường hoàn toàn không nghe thấy.

Thậm chí, bọn họ còn đang thảo luận với nhau rằng hôm nay Lưu Phụng Linh thật sự yên tĩnh quá.

Sáng ngày hôm sau, lúc dân cảnh qua gọi người tới ăn cơm mà mãi vẫn chẳng thấy bà ta xuất hiện, đợi đi qua đó mới phát hiện ra người đã chết trong trại tạm giam rồi.

Hiển nhiên cha mẹ của Lưu Phụng Linh không chịu, vừa gào vừa khóc đòi công an phải cho một lời giải thích, còn tìm cô bảy dì tám tới đây, kéo băng rôn đứng trước cổng của sở cảnh sát.

Bọn họ không tài nào hiểu được đứa con gái đang yên đang lành, còn đang đợi phán quyết lại chết ngay trong trại tạm giam, chắc chắn chuyện này có liên quan đến mấy gia đình đã bị con gái hại chết và những người trong trại tạm giam gì đó này, cho nên mới cho người vào hại chết con gái của bọn họ.

Thẳng cho đến khi bọn họ nhìn thấy camera buổi tối hôm đấy.

Trong camera, Lưu Phụng Linh tự động ngồi dậy trên giường, sau đó đi thẳng đến vách tường rồi đập "thùng thùng thùng" vào tường.

Hành động mạnh mẽ như thế nhưng lại không nghe được bất cứ một tiếng gì trong camera hết.

Thẳng cho đến khi bà ta đập đầu vào tường chảy máu mới bắt đầu tự túm tóc mình rồi giật từng mảng xuống, trực tiếp khiến toàn bộ đầu gần như hói trụi.

Vẻ mặt của bà ta hoàn toàn điên cuồng một cách khác thường nhưng trong ánh mắt còn lộ ra vẻ sợ hãi, vô cùng mâu thuẫn.

Đến đâu cũng có một mảng máu me nhầy nhụa, hai vợ chồng già nhà họ Lưu chỉ cảm thấy lòng mình như đang nhỏ máu.

Hình ảnh sau đó lại càng đáng sợ hơn, nhưng quả thật cũng giống như sở cảnh sát đã nói đấy, tất cả những chuyện này đều do Lưu Phụng Linh chủ động làm, chứ không có bất cứ một thiết bị nào khác hỗ trợ.

Nhưng một màn này trông thế nào cũng thấy kỳ quái hết.

Hai vợ chồng già nhà họ Lưu không muốn tin nhưng camera đã bày ngay trước mắt rồi, thậm chí, sở cảnh sát còn đồng ý trích xuất một bản cho bọn họ, kêu bọn họ tự mình đi tìm những cơ sở uy tín để làm giám định tư pháp.

Đợi lúc bọn họ hốt hoảng bước ra khỏi sở cảnh sát, một viên cảnh sát già bưng cốc trà đi ngang qua bên cạnh, nói với giọng từ tốn: "Con người ấy hả, vẫn phải có lòng kính sợ đối vối quỷ thần."

Bạn cần đăng nhập để bình luận