Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 624: Cục bảo bối

.



Chương 624: Cục bảo bối

Chương 624: Cục bảo bối

Lương Quân liếc mắt nhìn bộ dáng nhỏ mềm mại của con trai mà trái tim mềm đến sụp một góc, lập tức giọng nói cũng không nhịn được mà nhéo nhèo: "Được, cha đảm bảo năm phút sau sẽ quay lại ngay."

Nói xong, anh ta bước nhanh đến nhà vệ sinh ở tầng một, dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa sạch sẽ một lượt.

Trong nhà vệ sinh cũng có quần mới của anh ta, việc này đã hình thành thói quen rồi.

Lương Quân kiếm tiền bằng cái nghề này, bình thường thường xuyên phải về nhà với một thân bụi bặm, trong nhà có hai cái nhà vệ sinh, một cái ở tầng dưới, nằm cách cửa chính không xa, vừa vặn cho anh ta dùng để gột rửa sạch bụi đất trên người.

Tắm xong lại thay một bộ đồ mặc ở nhà sạch sẽ rồi mới ra ngoài chơi với con.

Mới đầu, Lương Quân vẫn còn hơi mất tự nhiên, nhưng đến sau này cũng từ từ thành quen, bây giờ còn cảm thấy như vậy rất tốt, vệ sinh sạch sẽ, tốt cho cả con và anh ta.

Lúc Lương Quân bước ra khỏi nhà vệ sinh, mái tóc vẫn còn ướt đến nhỏ giọt, anh ta vò loạn vài cái qua loa rồi nôn nóng chạy qua chơi với con.

Người giúp việc vừa rồi còn đang chơi với đứa trẻ nhìn thấy một màn này cũng không khỏi mỉm cười đứng dậy, nhường lại chỗ cho hai cha con bọn họ.

Ngày nào cũng như thế, biết được ông chủ về nhà chắc chắn sẽ tiếp nhận toàn bộ mọi việc liên quan đến cậu chủ nhỏ, trên cơ bản cô ta đều có thể qua một bên nghỉ ngơi.

Chỉ cần đợi đến buổi tối, cô ta lại dẫn cậu chủ nhỏ đi ngủ là được.

"Bà nhà đâu rồi?" Từ lúc Lương Quân về nhà đã không trông thấy bóng dáng của vợ đâu khiến anh ta không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

"Hôm nay bà có hẹn với người ta đi chăm sóc da rồi, sau đó còn phải đi dạo phố, đã ra ngoài từ chiều rồi."

Lương Quân vừa nghe còn phải đi dạo phố vậy thời gian nói không chừng cũng phải đến mấy tiếng đồng hồ, anh ta chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại thuận miệng hỏi con trai cả: "Hôm nay Hạo Nhiên có ra ngoài không?"

Người giúp việc lắc đầu: "Hôm nay cậu chủ Hạo Nhiên không ra ngoài mà vẫn luôn ở trong phòng mãi không ra, cơm trưa cũng là bưng vào phòng dùng."

Lương Quân nghe nói cả một ngày con trai đều không ra ngoài mà không khỏi nhíu chặt mày lại, nhưng đây là vấn đề tính cách của con cái, anh ta cũng không tiện nói gì với người giúp việc cả, cũng không cần thiết phải nhiều lời thêm.

Hai cha con chơi vui vẻ hơn một tiếng đồng hồ, trong toàn bộ căn phòng khách đều là tiếng cười hi hi ha ha của hai người họ.

Đợi đến buổi tối ăn cơm, Lương Quân nhìn thấy Lương Hạo Nhiên vẫn chưa chịu ra ngoài ăn cơm cũng chỉ đành giao con trai út cho người giúp việc, còn mình thì bưng cơm nước đến phòng của con trai cả.

Phòng của Lương Hạo Nhiên là gian đầu tiên ở tầng hai, vừa vòng lên cầu thang là đã tới.

Lương Quân đi đến trước cửa phòng rồi đặt cái khay nhỏ đựng cơm nước lên chiếc tủ bên cạnh, giơ tay gõ cửa vài tiếng: "Hạo Nhiên, là cha đây."

Trong phòng không có bất cứ một động tĩnh nào cả, Lương Quân cũng không sốt ruột mà cực có lòng kiên nhẫn đứng đợi ở cửa, duy trì quy luật cứ cách một lúc lại gõ cửa một lần.

Qua khoảng năm phút, cánh cửa mới phát ra tiếng "lách cách" và được người mở ra từ bên trong.

Ánh sáng trong phòng rất yếu, chủ yếu là do đèn chính trong phòng không bật, chỉ có mỗi một chiếc đèn lờ mờ ở tủ đầu giường là đang bật sáng vào lúc này.

Nhưng dựa vào chút sánh sáng mờ nhạt đó vẫn có thể nhìn ra được căn phòng này rất gọn gàng chỉnh tề, không thể nhìn ra được đó là chỗ ở của một nam sinh, bởi vì tất cả mọi thứ đều được sắp xếp một cách vô cùng ngăn nắp.

Món đồ gì đặt ở chỗ nào thì cũng không có người nào biết rõ ràng hơn cậu ta. Lương Hạo Nhiên không cho phép người giúp việc đi vào phòng và cậu ta cũng rất ít khi ra ngoài.

Lương Quân cũng không tùy tiện xông vào trong mà yên lặng đứng đợi ở ngoài cửa, chưa đến một lúc, một cậu trai cao gầy xuất hiện ở phía sau cánh cửa, hình như cậu ta rất sợ ánh sáng chói lòa ở bên ngoài nên vội trốn đằng sau cánh cửa với vẻ hơi sợ hãi, sau đó thò một đôi tay gầy gò và trắng bệch ra.

Lương Quân thấy thế lại hơi thở dài một tiếng: "Con cứ như thế là không được, ngày nào cũng rúc ở trong phòng sẽ hỏng mất, ra ngoài ăn cơm với cha đi, em trai con cũng rất nhớ con đấy."

Bạn cần đăng nhập để bình luận